Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 292




CHƯƠNG 292: LỤC OÁNH NGƯỜI PHỤ NỮ GIÀU CÓ NHẤT (3)

Kết quả thật sự đúng như những gì Diệp Lăng Thiên dự tính, việc buôn bán của cửa hàng vẫn luôn tấp nập đến tận mười hai giờ mới vắng vẻ.

Người đi chơi đều là thanh niên, đám người trẻ tuổi đi dạo phố, chơi trò chơi xong, sau đó đi ăn đồ nướng uống bia là chuyện rất tự nhiên, điểm này lúc trước khi dự định mở nhà hàng ở chỗ này Diệp Lăng Thiên đã nghĩ đến rồi, anh còn tự mình điều tra một cách vô cùng chuyên nghiệp, rất nhiều người trẻ tuổi đều tỏ vẻ nếu như có một quán đồ nướng ở chỗ này, bọn họ sẽ vui lòng ghé vào ăn thử.

Sau mười hai giờ, khách hàng đã vãn rồi, nhưng thi thoảng vẫn có khách bước vào, mãi cho đến một giờ, trong quán mới hoàn toàn không còn khách hàng nào. Đêm nay, tất cả mọi người đều bận rộn chân không chạm đất, hoàn toàn khác so với mấy tiếng ban nãy, đêm nay từ tám chín giờ trở đi đến lúc bước vào giờ cao điểm, trong quán lúc nào cũng có trên mười bàn khách, từ phòng bếp đến nhân viên phục vụ trong cửa hàng, đều bận luôn chân luôn tay, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi. Có điều cũng may là lần này Diệp Lăng Thiên đã rút kinh nghiệm từ lần trước, cho dù là đầu bếp hay nhân viên phục vụ, anh đều sắp xếp đủ quân số, mặt khác còn sắp xếp nhân viên chuyên môn quét dọn, vì vậy, căn bản đêm nay nhà hàng không lúc nào rơi vào tình trạng có khâu nào đó bận không kham nổi, cả ngày hôm nay, việc luân chuyển trong cửa hàng vô cùng trôi chảy, điều này khiến Diệp Lăng Thiên rất vừa lòng.

Một lúc sau, đã không còn khách hàng nào nữa, nhưng giờ làm việc nhà hàng quy định là đến hai giờ đêm. Diệp Lăng Thiên suy xét việc hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người cũng rất vất vả, nên sắp xếp để mọi người tan làm sớm hơn nửa tiếng, đến giờ này rồi khả năng cũng không có khách nữa, anh quyết định sau này buổi tối sẽ tan làm lúc một rưỡi.

Đúng lúc này, Chu Ngọc Lâm vừa dùng khăn lau mồ hôi, vừa bước vào phòng làm việc của Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi anh: “Anh Diệp, tình hình buôn bán hôm nay thế nào? Doanh thu được bao nhiêu? Căn cứ theo tình hình dưới phòng bếp của chúng tôi, thì chắc hẳn hôm nay buôn bán rất tốt.”

Diệp Lăng Thiên mở trang thu ngân ra rồi nói với Chu Ngọc Lâm: “Xem như là trong dự liệu nhưng cũng có chút ngoài dự đoán. Hôm nay tổng cộng thu được gần 300 triệu. nhưng mà trong số đó chúng ta cũng phát hành khoảng sáu mươi triệu phiếu giảm giá, trong số gần ba trăm triệu kia có bao nhiêu tiền mặt tạm thời vẫn chưa biết được, phải đợi Vương Lực và nhân viên thu ngân tổng kết sổ sách xong mới biết rõ.”

“Có điều tình hình này đã vượt quá dự toán ban đầu của chúng ta, lúc ấy chúng ta dự toán doanh thu một ngày khoảng một trăm năm mươi đến một trăm tám mươi triệu, hôm nay con số đã xấp xỉ ba trăm triệu rồi, nhưng mà tôi lại cảm thấy rất bình thường. Anh xem thử lưu lượng người qua lại ở quảng trường Xuân Thiên hôm nay thì biết, tôi cảm thấy, một ngày kiếm được sáu trăm triệu cũng có thể đó, đương nhiên, buôn bán được như hôm nay tôi đã rất vui rồi, dù sao đây mới là ngày đầu tiên, sau này chỉ cần chúng ta giữ được hương vị và phong cách phục vụ tốt, có lẽ càng ngày sẽ càng buôn bán tốt hơn. Tình hình trong phòng bếp thế nào? Hàng tồn ra sao?”

“Vừa mới hết bận, có nhiều người mới, nên lúc bận cũng hơi luống cuống chân tay, rất nhiều lỗi sai, thật sự khiến tôi sốt ruột chết đi được, lúc nào cũng lo lắng, bây giờ vẫn chưa kịp kiểm kê, tôi dẫn người đi kiểm tra lại hàng tồn một chút đây.”

Sau khi Chu Ngọc Lâm nghe được doanh thu, anh ta cũng cười ha ha, sau đó lấy một bao thuốc dính đầy dầu mỡ trong túi quần ra đưa cho Diệp Lăng Thiên một điếu, bản thân anh ta cũng châm một điếu, sau đó đi ra ngoài. Làm việc trong bếp lâu ngày, vốn dĩ ban đầu Chu Ngọc Lâm không hút thuốc bây giờ cũng bắt đầu hút rồi, dù sao, sống trong cảnh đầy khói dầu đó, thuốc lá là cách tốt để khiến con người tỉnh táo.

“Anh Diệp, đây là tổng số tiền hôm nay chúng ta thu được, tổng cộng là 283.116.000, có điều có 44.100.000 là dùng phiếu giảm giá chi trả, tiền mặt thu về chỉ có 239.016.000 , anh kiểm lại một chút đi.”

Vương Lực đặt một đống tiền lớn lên trên bàn làm việc của Diệp Lăng Thiên, bàn tay anh ta hơi run rẩy, có khả năng cả đời anh ta chưa từng thấy số tiền nào lớn như vậy.

Diệp Lăng Thiên nhìn Vương Lực. rồi cười nói: “Đang rất căng thẳng đúng không? Mấy ngày nữa sẽ quen thôi, nói không chừng sau này mỗi ngày lại còn nhiều tiền hơn nữa, có điều phương pháp giao nhận này của các cậu không đúng lắm, cậu nên đi đăng ký một lớp học thêm buổi tối chuyên ngành kế toán, chỗ này nên viết tổng cộng đã thu được bao nhiêu tiền, viết ngày tháng năm, sau đó ký tên vào, rồi mới đưa cho cậu. Còn cậu phải kiểm lại số tiền trước mặt cô ấy, nếu như đã chuẩn rồi, cậu ghi lại bên dưới số tiền mà cô ấy đưa cho cậu là bao nhiêu, đồng thời ký nhận lại, nhớ rõ, trên sổ sách không được tẩy xóa chút nào, sau đó cậu đem số tiền đó đến đây cho tôi.”

“Việc bàn giao với nhân viên thu ngân buổi sáng và buổi tối đều phải tuân theo quy trình này, như vậy mới có thể phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu lỡ xuất hiện mất mát thì có thể lập tức điều tra ra vấn đề là do ai.”

Vương Lực nghe xong thì gật đầu, anh ta cầm lấy số tiền rồi đi ra ngoài tìm nhân viên thu ngân, không lâu sau anh ta lại mang theo tiền và sổ sách quay lại. Thật ra Diệp Lăng Thiên chỉ muốn đào tạo hướng dẫn mọi người làm việc theo đúng quy định, còn về việc phòng ngừa mọi người có ý xấu thì anh không sợ, trong nhà hàng này chỗ nào cũng có camera giám sát, không có góc chết, nơi được giám sát chặt chẽ nhất là văn phòng này của anh và quầy thu ngân, nếu có người muốn gian lận trong chuyện tiền bạc, chỉ cần theo dõi camera sẽ biết ngay.

Diệp Lăng Thiên kiểm lại số tiền một lần, sau đó anh bỏ vào trong một cái túi giấy rồi dán kín lại, trên túi có viết ngày tháng và số tiền, sau đó anh bỏ cái túi đó vào trong két sắt bên dưới.

“Vương Lực, nhờ cậu một chút, cậu ra trước quầy thu ngân trên bàn máy tính có ghi số lượng rượu còn tồn kho, trong hệ thống hiển thị không còn nhiều lắm, cậu trực tiếp lên đơn đặt hàng, rồi gọi điện thoại cho người bán thương lượng, bảo bọn họ mang đến đây. Đợi lát nữa bên phía đầu bếp Chu, Chu Ngọc Lâm sẽ đưa cho cậu một danh sách hàng hóa ngày mai cần nhập, cậu nhận lấy danh sách sau đó gửi sang cho nhà cung cấp. Hơn nữa, tôi cũng nghĩ kỹ rồi, nếu tiếp tục như thế này thì không được, hiện giờ cậu làm cả hai ca sáng và tối, như vậy không ổn, cậu không có đủ thời gian nghỉ ngơi. Sau này những chuyện giao nhận hàng vào buổi sáng tôi sẽ tự mình làm, mười một giờ trưa cậu hãy đến làm việc.” Diệp Lăng Thiên cân nhắc một chút, sợ Vương Lực không chịu nổi nên nói vậy.

“Không sao đâu, tôi cũng không ngủ nhiều, buổi tối một rưỡi đã tan làm rồi, cùng lắm hai giờ là tôi có thể lên giường đi ngủ, đi làm lúc chín giờ sáng tôi không cảm thấy có vấn đề gì cả, hơn nữa công việc của tôi khác bọn họ, bọn họ làm việc tốn sức, tôi thì chỉ cần động não và dùng tài ăn nói của mình, nghĩ lại tôi còn hơi xấu hổ.” Vương Lực nói chuyện hơi ngại ngùng.

“Có đôi khi động não và dùng tài nói chuyện còn vất vả hơn động chân động tay, vậy cũng được, lúc nào cậu cảm thấy không chịu nổi nữa thì cứ nói với tôi, hai chúng ta sẽ làm luân phiên. Sáng mai cậu nhớ sắp xếp nhân viên tạp vụ đến quét dọn vệ sinh lúc chín giờ, làm thật cẩn thận. Có lẽ nhân viên vệ sinh và đầu bếp tối nay đã dọn qua một lượt rồi, nhưng mà vẫn chưa dọn kỹ.

Diệp Lăng Thiên lại dặn dò thêm một câu nữa. Một lát sau Chu Ngọc Lâm bước vào đưa một tờ danh sách cho Vương Lực. Lúc này đồng hồ đã chỉ một rưỡi rồi, Diệp Lăng Thiên cho mọi người tan ca về đi ngủ, toàn bộ công việc hôm nay coi như đã hoàn thành rồi.