Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 277




CHƯƠNG 277: NGƯỜI THỨ BA (2)

“Tôi đã có người mình thích rồi.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc xong thì nói. Thực ra anh luôn muốn tìm một cơ hội để nói rõ mấy cái này với Hứa Hiểu Tinh, nhưng lại mãi không dám nói. Lúc đối diện với bất kỳ chuyện gì, anh có thể đều là một người đàn ông cứng rắn, một người nói một không nói hai, không bao giờ dây dưa trì trệ, nhưng, chỉ khi đối diện với phụ nữ, đối diện với chuyện tình cảm, anh là một tên hèn nhát, vì anh sợ, anh sợ làm tổn thương người khác. Nhưng, sau khi Hứa Hiểu Tinh nói với anh câu này, anh biết, cuối cùng cũng đến rồi, cuối cùng cũng đến lúc không thể không nói rồi, nếu như cứ tiếp tục lừa dối, vậy thì thật sự sẽ trở thành đùa giỡn Hứa Hiểu Tinh rồi.

“Anh đã có người mình thích rồi? Diệp Lăng Thiên anh có thể tìm một cái cớ hay hơn không? Cả ngày tôi theo anh, người anh quen tôi hầu như đều quen hết, tôi cũng nhìn anh lâu như vậy rồi, ngoại trừ tôi cả ngày theo bên cạnh anh ra, thì còn có ai nữa? Tôi chưa từng thấy anh nói chuyện này với tôi, sao đến bây giờ anh lại lòi ra một người anh thích rồi? Diệp Lăng Thiên, anh nói rõ xem, rốt cuộc là tôi có chỗ nào mà anh không thích, tôi mặt dày theo đuổi anh, Hứa Hiểu Tinh tôi còn chưa từng hèn mọn đến mức này, tôi chỉ là muốn biết mình rốt cuộc đã sai ở đâu rồi thôi.” Hứa Hiểu Tinh cười lạnh.

“Tôi không có gạt cô, tôi thật sự đã có người mình thích rồi. Tôi thích cô ấy, hơn nữa, tôi…cũng phải có trách nhiệm với cô ấy, cho nên, xin lỗi Hiểu Tinh, cô rất tốt, thật đó, người sai không phải cô, mà là tôi. Nếu như, nếu như không có xảy ra chuyện đó, có lẽ, có lẽ chúng ta có thể ở bên nhau.” Diệp Lăng Thiên nhìn bộ dạng rơi lệ của Hứa Hiểu Tinh, trong lòng cũng vô cùng buồn, cất giọng nói tự tận đáy lòng. Anh nói không sai, nếu như, nếu như anh không có xảy ra chuyện đêm đó với Lý Vũ Hân, có lẽ, có lẽ anh thật sự đã hẹn hò với Hứa Hiểu Tinh rồi, bởi vì, trước khi xảy ra chuyện đêm đó với Lý Vũ Hân, cho dù là đối với Lý Vũ Hân hay là Hứa Hiểu Tinh, cảm giác của anh đều rất lờ mờ, luôn đan xen giữa thích và không thích, anh cũng không rõ rốt cuộc là cảm giác gì. Hứa Hiểu Tinh rất tốt, tốt đến mức có thể khiến Diệp Lăng Thiên động lòng. Nhưng Diệp Lăng Thiên là một người cố chấp, nếu đã có chuyện vợ chồng với Lý Vũ Hân, thì anh phải chịu trách nhiệm với Lý Vũ Hân.

“Vậy anh nói cho tôi biết, cô ta là ai? Cho dù thua rồi, tôi cũng phải thua thật rõ ràng, thua một cách khiến tôi từ bỏ. Tôi phải xem thử, rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào mà lại khiến Diệp Lăng Thiên anh quyết tâm như vậy.” Ánh mắt Hứa Hiểu Tinh vô cùng sắc bén, đồng thời, cũng vô cùng thương cảm, trong thương cảm có mang theo phẫn nộ.

“Xin lỗi, tôi đã hứa với cô ấy, không thể nói với cô được.” Diệp Lăng Thiên do dự rất lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu nói.

“Không nói với tôi biết? Đây là logic gì vậy? Hứa Hiểu Tinh tôi là ma quỷ sao? Nếu anh đã thích cô ta, vậy tại sao cô lại không cho anh nói với tôi? Diệp Lăng Thiên, xem ra Hứa Hiểu Tinh tôi đã khiến anh ghét đến mức này rồi, cho dù từ chối tôi cũng phải tìm một lời nói dối vụng về đến mức không thể vụng về hơn để gạt tôi đúng không?” Hứa Hiểu Tinh cười, nước mắt rơi vào trong miệng.

“Không có, lời tôi nói đều là thật, xin lỗi, Hiểu Tinh.” Diệp Lăng Thiên không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể nói xin lỗi, bởi vì anh bây giờ vô cùng tự trách, vô cùng buồn bã, trong lòng anh đối với Hứa Hiểu Tinh vô cùng áy náy.

“Người anh thích là Vũ Hân đúng không.” Hứa Hiểu Tinh ngừng lại rất lâu, cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên hỏi.

Diệp Lăng Thiên có chút chấn kinh, anh không hiểu tại sao Hứa Hiểu Tinh lại biết.

“Xem ra tôi đoán đúng rồi, ha ha, thật là mỉa mai, người đàn ông tôi thích từ chối tôi, cuối cùng người anh ta thích lại là chị em tốt nhất của tôi, cái loại tình tiết máu chó này sao lại xảy ra trên người tôi chứ? Hai người có phải đã xảy ra chuyện gì đó lúc đi M Thành rồi đúng không? Có đúng không? Tôi đoán không sai đúng chứ?” Hứa Hiểu Tinh lại cười lạnh.

Diệp Lăng Thiên lựa chọn im lặng, không nói chuyện nữa, anh chỉ là thắc mắc sao Hứa Hiểu Tinh lại biết tất cả những chuyện này.

“Rất kinh ngạc là tại sao tôi lại biết đúng không? Thực ra muốn đoán cũng không khó. Anh đếm kỹ lại số phụ nữ bên cạnh anh đi, ngoài tôi ra thì cũng chỉ có Lý Vũ Hân thôi, cho nên không phải tôi thì chính là cậu ta. Trước đó anh nói không có xảy ra chuyện gì đó, thực ra không cần đoán cũng biết, chắc chắn là hai người các người ở M Thành đã xảy ra chuyện gì đó rồi, kể từ khi hai người từ M Thành quay về tôi đã cảm thấy kỳ lạ, hai người vừa về, Vũ Hân đã chơi trò mất tích, cả ngày không thấy đâu, tôi gọi điện thoại cho cậu ta, bảo cậu ta ra ngoài, cậu ta cứ nói là có chuyện, cậu ta đang bị chuyện gì đó vậy? Hơn nữa ngữ khí nói chuyện với tôi cũng không đúng, khách sáo với tôi hơn rất nhiều, giống như là luôn cố ý tránh né gì đó.”

“Hồi nãy tôi nhớ ra, người cậu ta đang tránh là anh, mỗi lần chỉ cần tôi nói đến anh, cậu ta liền lập tức đánh trống lảng, sau đó lại giả vờ như sơ ý hỏi tôi tình hình của anh. Hơn nữa, ánh mắt của các người trong nhà ăn trước đó khiến tôi cảm thấy kỳ quái, lúc này toàn bộ đều nhớ ra hết rồi.”

“Hai người các người đã xảy ra chuyện gì ở M Thành vậy? Lên giường đúng chứ? Chắc là phải rồi, nếu không anh cần phải chịu trách nhiệm với cậu ta sao? Không tệ, tốt lắm, Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân, hai người các người thật là giỏi. Lý Vũ Hân, cậu ta thật sự là chị em tốt của tôi a, tôi bảo cậu ta chăm sóc anh hộ tôi, cậu ta chăm sóc cũng thật tốt, chăm sóc đến cả trên giường rồi, thật là chị em tốt, thật giỏi. Được rồi, chúc hai người hạnh phúc.” Hứa Hiểu Tinh nói đến cuối cùng, cười rất là khó coi, nói xong thì quay người rời khỏi , xách túi của mình, từng bước từng bước đi về.

“Tôi đưa cô về.” Diệp Lăng Thiên lái xe moto đuổi theo Hứa Hiểu Tinh nói.

“Cảm ơn, hay là anh đi tìm người anh thích đi, tôi không cần anh đưa.” Hứa Hiểu Tinh cũng chả quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước.

“Muộn rồi, một mình cô về không an toàn, tôi đưa cô về.” Diệp Lăng Thiên cau mày, lại lái xe lên trước một chút nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Tôi nói anh cút, anh không nghe thấy sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ tôi nhìn thấy hai người các người là lại kinh tởm, tôi cảnh cáo anh, đừng có mà theo tôi nữa, còn theo tôi nữa tôi sẽ báo cảnh sát đó.” Hứa Hiểu Tinh đột nhiên quay người chỉ vào Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói, trên mặt toàn là nước mắt. Nói xong thì tiếp tục đi, Diệp Lăng Thiên ngừng ở đó, anh bị bộ dạng của Hứa Hiểu Tinh doạ rồi, anh biết, lần này mình thật sự đã làm tổn thương cô ta quá sâu quá sâu rồi.

Anh không khỏi cảm thán, Hứa Hiểu Tinh thật sự là một người phụ nữ thông minh, thông minh có hơi quá rồi. Anh lái xe moto theo sau Hứa Hiểu Tinh, duy trì khoảng cách 5-6 mét với Hứa Hiểu Tinh, vừa hút thuốc vừa theo.

Hứa Hiểu Tinh đột nhiên ngồi xổm xuống đất nhặt một hòn đá lên trực tiếp ném về phía Diệp Lăng Thiên, khóc hét với Diệp Lăng Thiên: “Tôi nói anh cút đi mà, nghe không hiểu sao? Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cả đời này đều không muốn nhìn thấy anh, cảm ơn hai người các người đã tặng tôi một món quà sinh nhật mà cả đời này tôi khó quên nhất.”