Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 260




CHƯƠNG 260: EM LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI (5)

Ăn xong, hai người thu dọn đồ đạc rồi rồi ra khỏi sơn động, hôm qua mưa to, mà hôm nay trời có nắng đẹp, nhiệt độ không quá cao, con người cũng thoải mái hơn nhiều.

Diệp Lăng Thiên lái xe, Lý Vũ Hân vẫn ngồi ở vị trí ghế lái phụ, hôm qua hai người cả quãng đường còn nói không ngừng, nhưng hôm nay, hai người đột nhiên lại không biết nên nói gì, trong xe chìm vào khoảng lặng.

Vì mưa to, đường trơn, Diệp Lăng Thiên lái xe rất chậm rất chậm, tốn hai tiếng đồng hồ mới lái xe ra khỏi đường núi chạy vào thị trấn. Mãi khi vào thị trấn thì điện thoại lập tức có tín hiệu, điện thoại của hai người bắt đầu kêu không ngừng, Diệp Lăng Thiên dứt khoát dừng xe ở bên đường, hai người nhìn điện thoại.

“43 cuộc gọi nhỡ, ba tôi đã gọi 30 cuộc, từ tối qua gọi đến sáng hôm nay, cứ gọi mãi. Hiểu Tinh gọi 12 cuộc, còn có một cuộc là của người khác.” Lý Vũ Hân nhìn điện thoại nói.

“Của tôi cũng gần thế, em gọi lại trước đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, châm điếu thuốc nói, điện thoại của anh, Hứa Hiểu Tinh gọi khoảng hơn 30 cuộc gọi nhỡ.

“Anh gọi lại cho Hiểu Tinh đi, tôi không gọi nữa, tôi gọi cho ba tôi.” Lý Vũ Hân có hơi sợ gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh, điều này gọi là chột dạ.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, cầm điện thoại bước xuống xe, đi vài bước rồi gọi điện cho Hứa Hiểu Tinh.

“Alo, Lăng Thiên, anh đang ở đâu? Hai người không sao chứ?” Hứa Hiểu Tinh rất nhanh đã nghe máy, nhanh chóng hỏi.

“Không sao, hôm qua vào núi, trong đó không có tín hiệu, tối qua mưa lớn, không dám đi, ngủ lại trong trong núi một đêm, bây giờ vừa đi ra, chuẩn bị trở về, đừng lo lắng, không có chuyện gì.” Diệp Lăng Thiên nói ngắn gọn đơn giản.

“Vậy thì tốt, dọa chết tôi rồi, tôi từ sáng hôm qua bắt đầu gọi điện cho hai người, gọi thế nào cũng không được, tôi suy nghĩ đến nguyên nhân này, nhưng đến tối vẫn gọi không được, sáng nay cũng vậy, tôi tưởng hai người xảy ra chuyện, cũng chuẩn bị báo cảnh sát rồi. Anh biết không? Ba của Lý Hân cũng cho người đến tìm tôi, bác ấy cũng lo lắng không kém, anh bảo Vũ Hân mau chóng gọi về cho ba của cô ấy đi.”

“Ừm, được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với cô ấy. Hai chúng tôi đều không sai cả, sự việc đều đã làm xong, lát nữa bắt đầu lái xe lên cao tốc, chuẩn bị trở về, không có gì bất ngờ xảy ra, tối mai hoặc tối ngày kia có thể về Đông Hải.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Vậy được, Lăng Thiên, tôi… có chuyện muốn nói với anh, tôi…” Bên phía Hứa Hiểu Tinh do dự.

“Có chuyện gì?”

“Aiya, vẫn là đợi anh trở về rồi nói đi, không có chuyện gì.” Hứa Hiểu Tinh lúc đó chần cha chần chừ nói.

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Không có gì, một chút chuyện nhỏ, đợi anh về rồi nói đi, đi đường chú ý an toàn, đừng vội trở về, lái xe từ từ. Bên này tôi có việc, không nói nữa.” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền cúp máy.

Diệp Lăng Thiên nghe trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, nhíu mày. Anh biết Hứa Hiểu Tinh chắc chắn có chuyện, nhưng Hứa Hiểu Tinh không nói anh cũng hết cách. Trong lòng đoán được đại khái là chuyện gì, lại gọi cho Diệp Sương hỏi thử rồi trở về xe, sau khi lên xe phát hiện Lý Vũ Hân sớm đã ngồi ở trên xe rồi.

“Hiểu Tinh nói thế nào? Anh nói thế nào với cô ấy?” Lý Vũ Hân có hơi căng thẳng.

“Em yên tâm, tôi không nói gì cả.” Diệp Lăng Thiên không nói gì, trực tiếp khởi động xe, chiếc xe chạy lên đường cao tốc.

“Diệp Lăng Thiên, coi như tôi cứu anh, tuyệt đối đừng nói chuyện tối qua cho Hiểu Tinh, mặc kệ đến khi nào cũng không được nói.” Trái tim của Lý Vũ Hân tóm lại cứ lơ lửng, cả đời này cô chưa từng thấp thỏm như thế.

Diệp Lăng Thiên chỉ gật đầu, không nói gì nhiều.

Chiếc xe sau khi chạy hơn một tiếng trên cao tốc, rất lâu rất lâu sau, Lý Vũ Hân đột nhiên ngồi dậy, đột nhiên hét lên với Diệp Lăng Thiên: “Quên mất chuyện này, cửa hàng gần đây ở đâu? Tiệm thuốc.”

“Tiệm thuốc? Đây là đường cao tốc, lấy đâu ra tiệm thuốc gì đó.” Diệp Lăng Thiên cảm thấy không hiểu gì.

“Xong rồi xong rồi, anh mau lên, đến một thành phố gần đây nhất, tìm một tiệm thuốc, tôi muốn mua thuốc.” Lý Vũ Hân cực kỳ khẩn trương.

“Em bị thương ở đâu sao? Chân còn đau?” Diệp Lăng Thiên tưởng Lý Vũ Hân bị đau chân.

“Thuốc tránh thai, bắt buộc phải uống thuốc trong vòng 24 tiếng mới có hiệu quả, nếu không sẽ mang thai.” Lý Vũ Hân không khách khí nói.

Diệp Lăng Thiên sững người, không tiếp nói gì cả, anh vốn muốn nói không cần uống thứ đó, uống vào hại cơ thể, nếu như thật sự mang thai thì sinh ra, nhưng nghĩ lại, nói như thế thật sự không thích hợp lắm, cho nên không tiếp tục nói nữa. Chạy hai tiếng, tìm thấy đường xuống cao tốc để đến một thành phố gần nhất, mất nửa tiếng tìm tiệm thuốc để Lý Vũ Hân đi vào mua thuốc tránh thai uống, thuận tiện ở trong thành phố ăn trưa, sau đó lại lên xe, lần nữa lên cao tốc.

“Đừng dừng lại nữa, trực tiếp lái về Đông Hải, muốn về nhà ngủ một giấc.” Lý Vũ Hân sau khi uống thuốc tránh thai thì cảm giác rất xót lòng, cũng cảm thấy rất mệt. Rất muốn về nhà, một mình ngủ một giấc thật ngon, chuyện gì cũng không muốn suy nghĩ.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, anh cũng vội về, muốn đi xem thử, chuyện Hứa Hiểu Tinh không nói ra được rốt cuộc là chuyện gì.

Lái xe mãi, một mình Diệp Lăng Thiên lái xe liên tục hơn 20 tiếng, 5 giờ hơn chiều ngày hôm sau trực tiếp lái xe vào thành phố A. Diệp Lăng Thiên trực tiếp đưa Lý Vũ Hân về nhà, bởi vì Lý Vũ Hân đã mệt đến mức không chịu nổi rồi, tuy nhiên bản thân anh càng mệt hơn.

Diệp Lăng Thiên lái xe đến dưới nhà của Lý Vũ Hân.

“Anh lái xe qua đó đi.” Lý Vũ Hân xuống xe, Diệp Lăng Thiên giúp cô cầm đồ đạc từ trên xe xuống.

“Không cần, tôi gọi taxi qua đó là được. Em về đi ngủ đi.” Diệp Lăng Thiên giao đồ của Lý Vũ Hân cho cô, sau đó nhấc đồ của mình ra, xoay người chuẩn bị rời khỏi.

“Lăng Thiên.” Lý Vũ Hân đột nhiên gọi Diệp Lăng Thiên.

“Có chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên quay đầu lại.

Lý Vũ Hân đột nhiên không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói: “Không có gì, anh lái xe lâu như vậy, trở về đừng đi làm nữa, trực tiếp đi ngủ đi, cố gắng nghỉ ngơi một đêm.”

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó xách đồ rời khỏi.

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rời khỏi, đôi mắt lại ươn ướt, sau đó cầm đồ của mình đi vào.

Diệp Lăng Thiên gọi taxi đến thẳng quán, khi đến quán thì trời đã tối rồi, buôn bán của quán vẫn đông như vậy, chắc không có xảy ra chuyện gì, trái tim của Diệp Lăng Thiên cũng buông xuống được phân nửa. Bước xuống taxi người của anh hơi choáng, lái xe liên tục hơn 20 tiếng điều này không phải đùa, mệt hơn bất cứ việc làm, anh cũng có hơi cảm thấy tay chân mất sức, nhìn trông thật sự phải đi ngủ một giấc, phải biết, nhà mới anh còn chưa vào ở.