CHƯƠNG 243: ĐỒNG HÀNH CÙNG VỚI NGƯỜI ĐẸP (5)
“Ở đây là vùng núi, cô cứ nhìn địa hình ở nơi này thì biết thôi, giao thông không thuận lợi, đương nhiên là nền kinh tế không thể đi lên được, cuộc sống của người dân ở đây cũng không thể nào được nâng cao.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó mở ba lô của mình ra lấy ra một cái áo sơ mi của mình rồi đưa qua cho Lý Vũ Hân, anh nói: “Mặc vào đi, mặc dù là không dài, nhưng mà ở trên giường cũng có thể ấm áp được một chút. Không ngờ tới buổi tối ở đây lại lạnh như vậy, chắc cũng khoảng mười bảy mười tám độ.”
Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên đưa quần áo qua, gật đầu nhận lấy. Cô thật sự rất lạnh, cô mang theo không ít quần áo, nhưng mà toàn bộ đều là quần áo mùa hè, thật sự không có một cái nào có thể giữ ấm được.
“Cảm ơn anh, nhưng mà anh đưa tôi mặc rồi thì anh mặc cái gì?” Lý Vũ Hân hỏi.
“Nhiệt độ này vẫn còn chưa đông lạnh tôi được đâu.” Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên ghế, đốt một điếu thuốc, sau đó nói: “Dựa vào hướng dẫn, ngôi làng mà chúng ta muốn tìm là ở ngay cái thị trấn này, nhưng mà hướng dẫn lại dừng ở đây rồi, một lát nữa tôi đi xuống dưới hỏi bà chủ xem cách đi đến ngôi làng đó như thế nào. Cô phải chuẩn bị tâm lý trước đó, đó có lẽ là tối ngày mai chúng ta còn phải trở về nơi này ở một đêm, bởi vì ở gần đây có lẽ cũng không tìm được một nơi để ở.”
“Tôi đã nghĩ là nó rất xa, nhưng mà không nghĩ được là nó xa như vậy. Chúng ta đi ròng rã hơn hai ngày mới có thể đến được đây, cả người của tôi đều sắp muốn rời ra từng mảnh rồi, lần đầu tiên cảm thấy ngồi ở trên xe lại mệt mỏi như vậy đó.”
Lý Vũ Hân cảm thán, sau đó lấy điện thoại di động ra rồi nói: “Để tôi gọi điện thoại cho ba của tôi, báo bình an cho ông ấy.”
Diệp Lăng Thiên gật gật đầu, đi ra khỏi phòng, bước xuống lầu, bước ra ngoài đường nhìn thử.
Sau khi đi ra thì có gió núi thổi qua, Diệp Lăng Thiên cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, đứng hút thuốc rồi xem thị trấn. Cái chỗ mà lúc nãy chạy vào đây vẫn còn có mấy ánh đèn, mà bây giờ toàn bộ thị trấn này cũng chỉ có đèn của tòa nhà này là sáng.
Diệp Lăng Thiên cứ đứng ở trên đường bằng phẳng, không rộng lắm của thị trấn nhỏ mà hút thuốc, rồi quan sát.
“Anh đang nhìn cái gì vậy? Mất hồn như thế.” Không biết là lúc nào mà Lý Vũ Hân đã đi ra, trên người cô mặc cái áo của Diệp Lăng Thiên, cái áo rất lớn, nó sắp dài đến đầu gối của cô.
“Nhìn linh tinh thôi, cảm giác thị trấn nhỏ này rất tốt.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.
“Rất tốt hả? Như thế này mà còn tốt được à, tôi thật sự không nhìn thấy được chỗ tốt của nó ở đâu.” Lý Vũ Hân nhìn xung quanh một chút, bốn phía tối đen như mực, chỉ có một ít ánh đèn mờ ảo chiếu sáng hình dáng đại khái của thị trấn nhỏ.
“Yên tĩnh, thanh thản, một phần tĩnh lặng không tranh quyền thế, cùng với vẻ đẹp tự nhiên.” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.
Nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như thế này, Lý Vũ Hân lại nhìn xung quanh một lần nữa, đúng là nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói kiểu này thì Lý Vũ Hân hình như cũng phát hiện ra thị trấn nhỏ này cũng không giống như là những cái trấn khác.
“Anh mà không nói thì tôi quả thật không cảm nhận được đó. Đúng vậy đó, nơi này rất yên tĩnh, không hề ồn ào chút nào, hơn nữa không khí cũng rất tốt, hô hấp cũng rất thuận, có âm thanh của chim hót, còn có thể nghe thấy mùi thơm ngát của thực vật. Cái này so sánh với cuộc sống trong thành phố của chúng ta, hoàn toàn là hai bộ dạng khác nhau.” Lý Vũ Hân cũng có chút cảm thán mà nói, rồi lại nói tiếp: “Nếu như không lạnh như thế này thì tốt biết bao nhiêu.”
“Sự khác biệt lớn nhất của nơi này so với thành phố lớn, thật ra chính là vẻ mộc mạc tự nhiên, vô tư và chất phát, giống như là thái độ làm người của Lão Hổ.” Diệp Lăng Thiên nhìn về phương xa rồi chậm rãi nói, sau đó lại nói tiếp: “Đi thôi, đồ ăn cũng đã được mang lên rồi, chúng ta đi ăn cơm, đừng đứng ngây người ở bên ngoài nữa, đợi một lát nữa bị cảm lạnh thì phiền phức.”
Sau khi Diệp Lăng Thiên nói xong thì chậm rãi đi vào trong quán trọ, Lý Vũ Hân mờ mịt nhìn xung quanh, lại hồi tưởng đến lời nói của Diệp Lăng Thiên lần nữa, dường như cô thấy được rất nhiều thứ khác lạ từ trong những tòa nhà và đường phố đơn sơ của thị trấn này.
“Cái này ăn ngon thật đó, hơi cay cay tê tê, nhưng mà mùi vị rất ngon.” Hai người bọn họ ăn uống, màu sắc của đồ ăn cũng không quá đẹp mắt, nhưng mà lượng thức ăn lại đầy đủ, hơn nữa cũng không có quá nhiều gia vị, sau khi Lý Vũ Hân ăn được vài miếng thì liền cảm thán.
“Là ớt với hoa tiêu, đây là một cách để cho người dân vùng núi chống cự lại với khí hậu ẩm ướt, ăn một chút đối với thân thể cũng có chỗ tốt. Ăn ngon thì nhơ ăn nhiều đi, cẩn thận đó, đừng có ăn hoa tiêu, cô ăn không quen thuộc thì cả miệng của cô cũng sẽ tê theo.” Diệp Lăng Thiên cẩn thận nhắc nhở cô.
“Sao tôi lại có cảm giác là anh biết tất cả mọi chuyện vậy?”
“Những chuyện này là Lão Hổ nói cho tôi biết đó, anh ấy nói là mấy món ăn ở chỗ của anh ấy ăn rất ngon, quả thật đúng như thế.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói, ở trong miệng toàn là đồ ăn.
“Anh… rất nhớ anh ấy hả?” Lý Vũ Hân hỏi, lập tức mới ý thức được đây chính là một câu không nên hỏi.
“Nhớ anh ấy chứ, khi ấy tôi vừa mới vào tiểu đội đó, anh ấy có trách nhiệm dẫn dắt tôi, lúc mà chúng tôi thực hiện nhiệm vụ thì đều là một người lính cũ mang theo một người lính mới, đúng lúc anh ấy dẫn theo tôi. Anh ấy dạy tôi rất nhiều thứ, đa số đều là những thứ để cứu tính mạng, nếu không có anh ấy thì tôi sẽ không sống đến hiện tại.”
“Sau đó hai người chúng tôi đồng hành cùng với nhau, hoàn thành được rất nhiều nhiệm vụ. Từ lúc đầu tôi đã là trợ thủ của anh ấy, chủ yếu là yểm hộ và bảo vệ anh ấy, tôi cứu được anh ấy rất nhiều lần, sau này ở cấp trên đổi hai vị trí của chúng tôi lại, anh ấy trở thành trợ thủ của tôi, vẫn luôn là trợ thủ của tôi, anh ấy cũng đã cứu tôi rất nhiều lần, còn vì tôi mà từng cản súng đạn.”
“Tôi nhớ được một nhiệm vụ khó khăn nhất của chúng tôi, lúc đó chúng tôi phải trốn tránh cuộc truy lùng của kẻ thù, còn có chó nghiệp vụ, có máy bay trực thăng, còn có máy quét nhiệt. Vì bảo vệ tính mạng, chúng tôi không thể không đắm mình vào trong vũng bùn, bởi vì chỉ có như thế này thì mới có thể che kín được mùi và nhiệt độ trên cơ thể mình, vậy thì mới có thể thoát được cuộc truy lùng của chó nghiệp vụ, dụng cụ tiên tiến và kẻ thù. Hai người chúng tôi nằm ở bên trong vũng bùn đó, không nhúc nhích ba ngày bốn đêm, thẳng cho đến khi cuối cùng rốt cuộc kẻ thù cũng đã từ bỏ cuộc truy lùng thì chúng tôi mới trốn thoát được. Ba ngày bốn đêm không ăn được cái gì, không đói chết người, nhiều lắm thì cũng chỉ hôn mê, nhưng mà ba ngày bốn đêm không uống nước thì sẽ chết người đó. Ở bên trong vũng bùn cũng chỉ có bùn mà thôi, cũng không có nước. Vì mạng sống, tôi uống máu của anh ấy để cấp nước, anh ấy uống máu của tôi để cấp nước.” Diệp Lăng Thiên chậm rãi nhớ lại thời gian chiến đấu của mình cùng với Lão Hổ, hốc mắt lại nhịn không được mà ướt át.
Lý Vũ Hân nghe đến ngây người, hoàn toàn là nghe đến ngây người, mặc dù là bụng rất đói, nhưng mà nghe Diệp Lăng Thiên nói đến chuyện cũ, cô hoàn toàn quên cả việc ăn cơm, ngơ ngác nhìn Diệp Lăng Thiên. Trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó, xúc động, kinh ngạc và có kính nể, đây là những cảm giác Lý Vũ Hân có thể hình dung được ở trong lòng của mình.
“Thật ra thì đối với tôi mà nói, chuyện chết đi là một chuyện rất bình thường, mặc dù là bi thương và tiếc hận, nhưng mà tuyệt đối cũng không đến mức không thể nào tiếp nhận được, bởi vì chúng tôi đã đã nhìn thấy quá nhiều cái chết. Nhưng mà mà sự hi sinh của Lão Hổ vẫn khiến cho tôi có chút trở tay không kịp.”
“Cô có biết không, nếu như tôi không rời đi thì có lẽ anh ấy đã được điều đi, rời khỏi bộ đội của chúng tôi. Cũng là bởi vì tôi xuất ngủ, cho nên mới có thể khiến cho mệnh lệnh được điều đi của anh ấy kéo dài, cho nên nếu như không phải là do tôi cố chấp rời khỏi bộ đội, vậy thì anh ấy cũng sẽ không hi sinh, bây giờ là một sĩ quan, sẽ hưởng thụ một cuộc sống và đãi ngộ tốt hơn.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục chậm rãi nói.