CHƯƠNG 235: CHUYỂN NHÀ MỚI (1)
Diệp Lăng Thiên hút thuốc, suy nghĩ nói: “Sớm thôi, nếu đã mua rồi, nơi này cũng được bày biện cả rồi, tôi thấy hình như cũng không cần thay đổi chỗ nào cả, tìm ngày chuyển đến là được rồi.”
“Ừm, nên chuyển đến sớm, căn phòng dưới tầng hầm đó thật sự không thể ở tiếp được nữa, anh bây giờ tốt xấu gì cũng là ông chủ rồi đúng không. Có điều chỗ này của anh mặc dù không cần sửa cái gì, nhưng ít nhất anh vẫn phải mua đồ điện và dụng cụ gia đình chứ?” Hứa Hiểu Tinh nhìn hỏi.
“Ừm, sẽ mua.” Diệp Lăng Thiên cũng gật đầu nói.
Đang nói, điện thoại của Hứa Hiểu Tinh đổ chuông, Hứa Hiểu Tinh cầm điện thoại nhìn, sau đó nhíu mày bỏ vào trong túi.
Diệp Lăng Thiên nhìn, không lên tiếng, chỉ mỉm cười.
“Anh cười cái gì? Cười quỷ dị như vậy.” Hứa Hiểu Tinh lườm Diệp Lăng Thiên.
“Không cười gì cả, vẫn là nghe đi, dù sao là bạn học cũ, không làm được người yêu cũng có thể làm bạn, không cần thiết từ chối người cả vạn dặm như vậy.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó đi ra.
“Anh ngược lại rất rộng lượng.” Hứa Hiểu Tinh rất bất mãn lẩm bẩm một câu, sau đó cầm điện thoại lên nghe.
“Anh, ban công này anh thích không? Đến lúc đó ở đây trồng một ít hoa cỏ, phơi nắng, thật tốt.” Diệp Sương đứng ở bên ngoài ban công của phòng ngủ chính nói với Diệp Lăng Thiên đang đi vào.
“Ừm, cứ như thế, Diệp Sương, hai ngày này chúng ta sẽ đi mua một số đồ điện, đồ gia dụng, trên người anh vẫn còn hơn 300 triệu, trước tiên mua những thứ cần thiết, chúng ta mau chóng chuyển đến đây ở. Mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng có nhà rồi. Anh nghĩ, ba và mẹ thấy được cũng sẽ mừng cho chúng ta.” Diệp Lăng Thiên đi tới xoa đầu Diệp Sương nói. Thật ra người muốn chuyển đến đây sớm nhất chính là Diệp Lăng Thiên, Diệp Sương ở bên ngoài một ngày trái tim của anh sẽ đau một ngày. Bởi vì anh cảm thấy anh không có năng lực mới để Diệp Sương ngày nào cũng đi ở nhờ.
“Ừm, được, anh, anh có áp lực quá lớn rồi. Nếu như không có lớn chúng ta có thể chuyển đến muộn một chút, em ở chỗ chị dâu cũng rất tốt.” Diệp Sương có hơi đau lòng nhìn Diệp Lăng Thiên.
“Đồ ngốc, bên ngoài có tốt nữa, cũng không thể bằng nhà của mình. Chỗ này gần trường học, tiểu khu cũng rất yên tĩnh. Sau này em yên tâm đi học, về nhà cũng có thể nghỉ ngơi xem TV, đến lúc đó anh sẽ mua cho em máy tính. Em vừa học vừa thư giãn. Quán em không cần lo, biết chưa?” Diệp Lăng Thiên căn dặn Diệp Sương.
“Anh, bây giờ nhà cũng có rồi, anh có phải cũng nên suy nghĩ đến chuyện của mình rồi không?” Diệp Sương hỏi ngược lại Diệp Lăng Thiên.
“Hai vị, nói cái gì vậy? Nếu như nói xong rồi chúng tôi có phải nên đi ăn cơm rồi không?” Hứa Hiểu Tinh từ bên ngoài đi vào nói.
“Em đang hỏi anh em hai người chuẩn bị khi nào kết hôn.” Diệp Sương cười hi hi nói.
“Hả?” Hứa Hiểu Tinh bị câu nói này của Diệp Sương làm cho sững người, vội vàng nhìn Diệp Lăng Thiên. Sau đó mặt mày đỏ ửng mắng Diệp Sương: “Con nhóc này, lại kêu chị là chị dâu, xem chị không đánh em không được.” Nói rồi đuổi theo Diệp Sương ra ngoài.
Diệp Lăng Thiên nhìn hai người, mỉm cười, cũng đi ra.
Chuyện sau đó rất đơn giản, Diệp Lăng Thiên đưa thẻ của mình cho Diệp Sương, bảo Diệp Sương và Hứa Hiểu Tinh đi đặt đồ gia dụng và thiết bị điện, chuyện này để con gái đi làm rõ ràng tốt hơn nhiều, bởi vì, Diệp Lăng Thiên đối với những thứ này không có yêu cầu quá nhiều, tất cả đều để Diệp Sương mua thứ mình thích.
Sau khi mua đủ dụng cụ gia đình và đồ điện, Diệp Sương bắt đầu cả ngày ở trong nhà mới bày biện. Diệp Lăng Thiên không có hứng thú cũng không có thời gian, anh mỗi ngày vẫn ở quán nướng, tiền trong thẻ đã không còn dư nhiều nữa, có điều may mà quán mỗi ngày đều có một khoản thu không ít chuyển vào tài khoản, cho nên không xuất hiện tình trạng kẹt tiền.
Diệp Sương một mình ở trong nhà mới trang trí mất 4-5 ngày, thỉnh thoảng Hứa Hiểu Tinh cũng đến giúp, nhưng cuối cùng Diệp Sương nói cho Diệp Lăng Thiên đã làm xong cả rồi, kêu Diệp Lăng Thiên bao giờ về thì đến xem thử, Diệp Lăng Thiên đi vào trong nhà mới phát hiện cả căn nhà đã bày biện đâu ra đấy, cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp, dụng cụ gia đình và đồ điện đã xử lý xong, rất có cảm giác của gia đình. Đều nói đứa bé con nhà nghèo sớm trưởng thành, trên thực tế đúng là như vậy, Diệp Sương càng thêm trưởng thành hiểu chuyện hơn nhiều so với các cô gái khác.
Diệp Lăng Thiên cũng không có nghĩ nhiều, nếu nhà mới đã sắp xếp xong rồi, anh nói với Diệp Sương hôm sau chuyển nhà, kêu cô ấy tôi về thu dọn đồ đạc của mình, ngày mai anh đi xe đến chở.
Bình thường người ta chuyển nhà đều sẽ mời bạn bè đến nhà làm tiệc tân gia, nhưng Diệp Lăng Thiên không có suy nghĩ này, anh không muốn phiền người khác cũng không muốn phiền bản thân. Chỉ định chở đồ của Diệp Sương về, sau đó bản thân chở đồ của mình ở căn phòng nhỏ kia đến ở là được rồi. Căn phòng đó của anh chuẩn bị để lại cho một đôi vợ chồng ở.
Mặc dù Diệp Lăng Thiên không định làm động tác lớn gì, cũng không định thông báo với người khác, nhưng chuyển chuyển nhà này ở trong lòng Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương lại là một chuyện lớn, đối với hai anh em bọn họ mà nói, ý vị này có rất nhiều thứ, người qua từng trải qua cuộc sống của bọn họ vĩnh viễn không biết một căn nhà như vậy một gia đình ấm áp đối với bọn họ mà nói quan trọng đến mức nào.
Sáng hôm sau, Diệp Lăng Thiên thức dậy, khi chuẩn bị đi giúp Diệp Sương xách đồ, Hứa Hiểu Tinh gọi điện cho Diệp Lăng Thiên, nói với Diệp Lăng Thiên đồ đạc của Diệp Sương cô lái xe đưa tới, kêu Diệp Lăng Thiên tự sắp xếp đồ của mình là được.
Diệp Lăng Thiên bèn thu thập đồ đạc của mình, thật ra cũng không có bao nhiêu đồ, đồ của anh trừ một số đồ dùng cần thiết mang từ nhà cũ ra thì chỉ còn mấy bộ quần áo của anh, để lên xe điện, cũng không cần đi hai chuyến, một chuyến là xong hết rồi
Diệp Lăng Thiên vác đồ đạc lên tầng, khi đi đến cửa mới phát hiện hai người Hứa Hiểu Như và Diệp Sương xách túi lớn túi bé đều đứng đợi ở cửa, ngoài ra khiến anh ta bất ngờ là Lý Vũ Hân cũng ở đây.
“Các cô làm gì mà không đi vào?” Diệp Lăng Thiên thấy kỳ lạ.
“Đợi anh mở cửa, anh là chủ nhà, có quy tắc, cửa nhà mới nhất định phải là anh đến mở, đây không phải đang đợi anh sao?” Hứa Hiểu Tinh không khách khí nói.
“Một giảng viên đại học sao lại mê tín như vậy?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười, nói rồi trong lòng thật ra cũng rất vui, lấy chìa khóa mở cửa. Anh bước vào trước.
Sau đó nói với Diệp Sương: “Diệp Sương, đi rót trà cho hai chị.” Bản thân cũng không kịp thu dọn đồ đạc, từ trong túi của mình tìm kiếm, sau đó từ trong túi của mình lấy ra bức ảnh của ba mẹ mình, bỏ lớp bọc ra, cẩn thận để lên bàn. Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đều thấy khá lạ, sau đó đứng ở một bên, biết Diệp Lăng Thiên muốn làm gì, đều đứng ở bên cạnh Diệp Lăng Thiên.