Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 230




CHƯƠNG 230: GHEN TUÔNG (3)

Hai người từ từ nói chuyện, Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe đến dưới tòa nhà của nhà Hứa Hiểu Tinh, sau khi đến Diệp Lăng Thiên bước xuống xe, Văn Vũ ở đằng sau cũng lái con Land Rover đến sau xe của Diệp Lăng Thiên, bước xuống.

Diệp Lăng Thiên không có quan tâm nhiều như vậy, tự xách vali của Hứa Hiểu Tinh từ xe xuống.

“Nhà em ở tòa nhà này sao?” Văn Vũ đi đến hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Ừm, phải. Văn Vũ, tôi đi lên tắm rửa thay quần áo rồi sẽ xuống đi ăn cơm, tôi không mời anh lên nữa, anh hay là đợi tôi ở dưới này?” Hứa Hiểu Tinh khác khí nói với Văn Vũ.

“Được, không sao, bao lâu cũng được.” Văn Vũ cực kỳ lịch lãm nói.

“Vậy được, làm phiền anh rồi.” Hứa Hiểu Tinh mỉm cười với Văn Vũ, sau đó nói với Diệp Lăng Thiên: “Giúp em xách đồ lên lầu.” Nói rồi trực tiếp đi lên trên.

Diệp Lăng Thiên cười khổ, sau đó lại xách túi to túi bé của Hứa Hiểu Tinh, đi theo Hứa Hiểu Tinh lên trên.

Văn Vũ đứng ở đằng sau nhìn Diệp Lăng Thiên và Hứa Hiểu Tinh đi lên, cũng mỉm cười, dựa vào xe chậm rãi cười, sau khi biến thành cười lạnh. Còn anh ta cười gì thì không ai biết, anh ta không phải người quá nông cạn, mà là người rất chín chắn. Dù sao bằng tiến sĩ không phải học cho có, hơn nữa, lăn lộn trong môi trường lừa lọc cạnh tranh trong doanh nghiệp lớn ở nước ngoài mấy năm cũng không phải để uống phí.

Diệp Lăng Thiên đi theo sau Hứa Hiểu Tinh lên tầng, sau đó bước vào nhà của Hứa Hiểu Tinh, đây là lần thứ ba anh đến nhà của Hứa Hiểu Tinh. Lần đầu tiên là lần đầu tiên đưa Diệp Sương đến đây ở, lần thứ 2 là ba mẹ của Hứa Hiểu Tinh đến đây, đây là lần thứ 3.

“Để đâu?” Diệp Lăng Thiên sau khi bước vào thì hỏi.

“Giúp tôi xách vào đây.” Hứa Hiểu Tinh ở trong phòng ngủ của mình nói.

Diệp Lăng Thiên do dự một chút có nên bước vào hay không, dù sao đây là phòng ngủ của con gái, một người đàn ông như anh đi vào không ổn lắm, có điều cuối cùng vẫn xách đồ đi vào.

Trong phòng bày biện rất ngăn nắp, trên giường dùng một cái chăn to phủ lên, rõ ràng trước khi cô đi đã phủ lên, mặc dù rất lâu không ai ở, có điều trong phòng vẫn có mùi hương thoang thoảng, Diệp Lăng Thiên không thể không thừa nhận, khá dễ ngửi.

Diệp Lăng Thiên để túi to túi bé của Hứa Hiểu Tinh vào trong góc tường, sau đó đi ra ngoài.

“Anh đi đâu? Vào đây.” Hứa Hiểu Tinh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi ra, gọi lại.

“Làm gì?” Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa hỏi.

“Anh vào đây, sao thế? Vào sợ tôi ăn thịt anh à?” Hứa Hiểu Tinh lườm Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên đi vào, hỏi lại lần nữa: “Muốn làm gì?”

“Đợi chút rồi anh sẽ biết.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi mở vali của mình ra, từ bên trong lấy ra cái chiếc túi nilon và một hộp giày, vừa lấy bộ quần áo trong chiếc túi ra vừa nói với Diệp Lăng Thiên: “Đây là lúc tôi đi dạo phố ở thành phố Y mau cho anh, anh thử xem, xem có vừa người không.”

Nói rồi, Hứa Hiểu Tinh cầm chiếc quần bò và một chiếc áo sơ mi lên ướm vào người Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên rất muốn nói không cần, nhưng suy nghĩ lại thấy không ổn, bèn nói: “Cảm ơn, tôi thấy cũng được, không cần thử đâu.”

“Nói linh tinh, sao có thể không thử chứ? Ngộ nhỡ không vừa người thì phải làm sao? Tôi cũng không biết size cụ thể của anh, đều căn cứ theo chiều cao và hình thể của anh mà ước lượng đại khái, thử đi, còn cả giày nữa. Ở đây thử, tôi ra ngoài đợi.” Hứa Hiểu Tinh nói rồi thì đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa lại.

Thấy cửa phòng đóng lại, Diệp Lăng Thiên có hơi nghẹn lời, anh lại ở trong phòng con gái thay đồ, thế nào cũng cảm thấy lạ lạ.

Nhưng Hứa Hiểu Tinh là có ý tốt, Diệp Lăng Thiên cũng không thể làm quá đáng, nghe bên ngoài quả thật không quá nhiều động tĩnh, bèn cởi quần áo ra, mặc quần áo và xỏ giày mà Hứa Hiểu Tinh mau vào. Nói thật, khá vừa người. Giày da, quần bò và sơ mi, Diệp Lăng Thiên đối với mấy thương hiệu không hiểu rõ lắm, nhưng đại khái vẫn nhìn ra được. Bộ đồ này không rẻ, nhưng cũng tuyệt đối không giống đồ đắt tiền như của Lý Vũ Hân, điều này cũng tương đồng với tính cách của Hứa Vũ Hân, Diệp Lăng Thiên cũng có thể chấp nhận được.

“Xong chưa?” Hứa Hiểu Tinh rõ ràng sắp không đợi được nữa, ở ngoài cửa hối.

Diệp Lăng Thiên nhìn, sau đó mở cửa đi ra. Nói với Hứa Hiểu Tinh: “Không tệ, rất vừa người, cảm ơn cô.”

“Ya, thật sự khá vừa người, không thể không nói, mặc lên thật sự đẹp trai. Vóc dáng của anh thật sự rất đẹp, cho nên mua đồ rất dễ mua, tôi mới đầu còn sợ thân hình của anh và size tiêu chuẩn có chênh lệch, nghĩ lại, tôi thật sự ngốc, anh chính là có thân hình của người mẫu. Cảm giác anh mặc đồ thể thao kiểu này đẹp hơn mặc vest, trông trẻ hơn, không giống như anh trước đây mặc vest, rõ ràng trông già đi không ít. Không tệ, rất đẹp trai, ánh mắt của tôi thật sự không tệ. Đúng rồi, size giày có vừa không? Size giày tôi đã hỏi Diệp Sương, nếu không thật sự không dám mua cho anh.” Hứa Hiểu Tinh trực tiếp ngồi xuống, dùng tay sờ sau gót của Diệp Lăng Thiên, cảm thấy vừa vặn mới hài lòng, từ đầu đến cuối cô cũng không cảm thấy có gì không ổn cả.

Hứa Hiểu Tinh không cảm thấy có gì không tốt, nhưng Diệp Lăng Thiên ngược lại rất ngại, nói: “Thật sự đều vừa, tôi vào thay đồ ra, tránh làm bẩn.”

“Đừng thay, mặc như vậy đi, đẹp trai hơn. Anh đó, nếu như tôi không mua cho anh bộ đồ anh có phải cả đời này cũng không có ý định mua quần áo mặc không? Mặc ra mặc vào mấy món đồ, cổ áo sắp nhăn rồi. Anh bây giờ tốt xấu gì cũng là một ông chủ, tóm lại phải chú trọng hình tượng một chút. Mặc bộ này ra ngoài đẹp trai biết mấy? Cũng cho tôi chút mặt mũi, nếu không bị tên dưới lầu coi thường rồi. Tôi giúp anh cắt mác, cứ mặc thế đi, rất đẹp trai.” Hứa Hiểu Tinh vui vẻ nói, sau đó bắt đầu tìm kéo.

“Như thế này không hay lắm? Tôi vẫn là thay lại bộ kia, tối rắm rửa thay vào cũng không muộn.” Diệp Lăng Thiên có hơi ái ngại nói.

“Không được thay, đây là tôi mua cho anh, tôi thích nhìn anh mặc quần áo tôi mua cho anh. Không được phép thay, lần sau đi dạo tôi lại mua cho anh bộ khác để thay đổi, mấy bộ đồ trước kia của anh vứt hết đi, cũ như vậy rồi, một chút cũng không biết chăm chút bản thân.”

Hứa Hiểu Tinh vừa cầm cái kéo giúp Diệp Lăng Thiên cắt mác áo và quần. Do Diệp Lăng Thiên cao hơn nhiều Hứa Hiểu Tinh, khi cắt mác ở trên cổ áo của Diệp Lăng Thiên, Hứa Hiểu Tinh đứng trước người Diệp Lăng Thiên, nhón chân cắt, do Diệp Lăng Thiên thật sự quá cao, Hứa Hiểu Tinh phải khiễng chân nên đứng rất sát với Diệp Lăng Thiên, cả người sắp dán chặt vào Diệp Lăng Thiên, dán lên ngực của Diệp Lăng Thiên. Mặt của cô ở ngay sát cổ và môi của Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người của Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh cũng có thể cảm nhận được độ ấm và tiếng hít thở hơi dồn dập của Diệp Lăng Thiên.