CHƯƠNG 228: GHEN TUÔNG (1)
Trong đầu của Diệp Lăng Thiên cả ngày đều nghĩ đến chuyện mua nhà, sau khi nhận được điện thoại của Hứa Hiểu Tinh, bảo anh 5 giờ chiều lái xe đến sân bay đón cô, Diệp Lăng Thiên sững người, sau đó mỉm cười, cô nàng Hứa Hiểu Tinh này lúc nào cũng thích làm một số việc khiến người ta phải vò đầu, ví dụ như chuyện trở về hay không trở về sẽ thông báo trước, tạo bất ngờ cho bạn, chỉ là Diệp Lăng Thiên rõ ràng không phải người thích bất ngờ.
Hơn 4 giờ chiều, Diệp Lăng Thiên lái xe của Hứa Hiểu Tinh đến sân bay, tính toán thời gian, chắc Hứa Hiểu Tinh sắp ra mới lái xe đến cửa, bãi đỗ xe ở sân bay có hạn chế thời gian. Sau khi xuống xe Diệp Lăng Thiên cũng không dám lái, đứng ở bên xe hút thuốc. Lúc này, nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh túi to túi nhỏ từ trong đi ra. Diệp Lăng Thiên đi tới giúp Hứa Hiểu Tinh xách đồ.
Vừa cầm đồ trong tay của Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh lập tức nhào vào lòng của Diệp Lăng Thiên, trực tiếp ôm lấy cổ của Diệp Lăng Thiên. Mà lúc này, Diệp Lăng Thiên nghe đằng sau có người đang gọi: “Hiểu Tinh.”
Hứa Hiểu Tinh ngoảnh về sau nhìn, mặt mày đỏ ửng buông tay khỏi cổ Diệp Lăng Thiên, có hơi ngại ngùng cũng có hơi tức giận, trực tiếp nói: “Anh sao lại đến đây?”
Diệp Lăng Thiên quay đầu nhìn, nhìn thấy một người đàn ông trẻ có chiều cao tương đương với mình, làn da trắng mịn, không thể không nói, người đàn ông này cực kỳ đẹp trai, hơn nữa rất có khí chất, cảm giác có hơi giống những tiểu thịt tươi, lại có phong vị của tổng tài trẻ tuổi. Tóm lại, người đàn ông này rất đẹp, hơn nữa cả người trên dưới đều có một loại hơi thở quý tộc, loại đàn ông này cho dù đứng trong đám đông cũng có thể bị người khác vừa nhìn là nhận ra anh ta là một người có tiền. Điều này trái ngược hoàn toàn với loại người như Diệp Lăng Thiên.
“Anh đi tìm Vũ Hân, cô ấy nói với anh hôm nay em trở về, cho nên anh cố tình đến đón em.” Người đàn ông trẻ khẽ mỉm cười nói.
“Phản đồ.” Hứa Hiểu Tinh cắn răng mắng.
“Người này xưng hô như thế nào?” Người đàn ông trẻ tuổi nhìn Diệp Lăng Thiên, trên mặt mang nụ cười nói, Diệp Lăng Thiên từ trong ánh mắt của anh ta nhìn thấy sự khinh thường.
“Giới thiệu với anh, đây là bạn trai của tôi, Diệp Lăng Thiên. Lăng Thiên, đây là bạn học cấp 3 của em, cũng là bạn học cấp ba của Vũ Hân, Văn Vũ.” Hứa Hiểu Tinh giới thiệu.
“Chào anh.” Văn Vũ chìa tay nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên hai tay đều là đồ đạc, gật đầu với Văn Vũ, sau đó nhấc tay nói: “Chào anh, xin lỗi, hết bắt tay được.”
“Không sao, tôi cầm cho.” Văn Vũ nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên ngược lại cũng không để ý, trực tiếp đưa túi đồ trong tay cho Văn Vũ, tên Văn Vũ này lại đưa nốt tay còn lại của anh ta ra cầm lấy, sau đó nói với Hứa Hiểu Tinh: “Đi thôi, Hiểu Tinh, xe của anh đỗ ở đó.”
Diệp Lăng Thiên thuận theo hướng Văn Vũ chỉ mà quay ra nhìn, trước xe của mình đỗ một chiếc Land Rover.
“Không cần, Văn Vũ, cảm ơn anh, tôi ngồi xe của mình thôi, cảm ơn anh đã đặc biệt đến đón tôi.” Hứa Hiểu Tinh nói, sau đó đá Diệp Lăng Thiên, mắng: “Đồ ngốc, cầm đồ của em lên xe.”
Diệp Lăng Thiên sững người, mỉm cười, cũng không động tay, đứng ở đó.
“Xe của em? Anh còn tưởng là xe của anh Diệp, vậy được thôi.” Người đàn ông đó nói rồi đưa đồ trong tay cho Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên đã nhìn ra gì đó, cầm lấy, cũng lười xen vào, trực tiếp xách đồ đi ra xe.
“Anh đang đặt chỗ ở Saint Denia, tẩy trần cho em.” Văn Vũ lại nói với Hứa Hiểu Tinh.
“Xin lỗi, tôi ngồi máy bay hơi lâu, hơi mệt, cũng ăn trên máy bay rồi, muốn về nhà tắm rửa ngủ một giấc, lần sau đi.” Hứa Hiểu Tinh nhíu mày nói.
“Vũ Hân nói với anh nói em tối nay mời cô ấy cùng ăn cơm.” Văn Vũ vẫn mỉm cười nói.
“Tôi hẹn cô ấy cùng ăn đồ nướng, không phải ăn đồ ăn tây, tôi không quá thích đồ ăn tây.” Hứa Hiểu Tinh có hơi ngại ngùng nói, trong lòng đã mắng chết Lý Vũ Hân.
“Đồ nướng sao?” Người đàn ông nhíu mày, có điều cuối cùng vẫn nói: “Anh cũng muốn nếm thử.”
“Vậy cùng đi, anh lái xe theo sau xe của tôi đi.” Hứa Hiểu Tinh có hơi phiền chán nói, sau đó trực tiếp đi ra xe của mình, khéo cửa ghế phụ ngồi vào, nói với Diệp Lăng Thiên: “Lái xe, trở về, thật sự phiền chết rồi.”
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, không có nói gì nhiều, trực tiếp lái xe đi.
“Vừa rồi anh ta muốn giúp tôi cầm đồ thì anh đưa cho anh ta cầm à? Anh không giành lại sao? Anh cứ chắp tay nhường tôi cho người ta sao?” Hứa Hiểu Tinh mắng, logic của con gái có khi có hơi không thể lý giải được.
“Xách đồ mà thôi, anh ta bằng lòng tôi cũng không thể không cho, hơn nữa, tôi cũng không biết cô sẽ ngồi xe nào.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
“Anh ngốc à, tôi nếu như muốn ngồi xe của anh ta, tôi việc gì kêu anh đến đón tôi.” Hứa Hiểu Tinh nói, sau đó lại mắng: “Có phải tôi vừa rồi tôi ngồi xe của anh ta, anh cũng sẽ không líu kéo không?”
“Níu kéo cái gì? Ngồi xe nào không phải đều giống nhau hay sao, đây là xe của cô, hơn nữa chiếc xe đó của anh rõ ràng tốt hơn xe của cô.” Diệp Lăng Thiên thản nhiên nói.
“Anh… anh… tức chết tôi rồi, Diệp Lăng Thiên.” Hứa Hiểu Tinh bị Diệp Lăng Thiên chọc tức.
“Được rồi, đừng tức giận nữa, đùa thôi. Cô không phải nói muốn đợi đến khi khai giảng mới trở về hay sao? Thế nào còn cả tháng nữa mới khai giảng mà cô đã trở về rồi?” Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
“Tôi nhớ anh, cho nên về sớm, không được sao?” Hứa Hiểu Tinh lườm Diệp Lăng Thiên nói.
Diệp Lăng Thiên đối diện với mấy lời nói trần trụi như này của Hứa Hiểu Tinh có cảm giác ăn không tiêu, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: “Có thể, chú dì vẫn khỏe chứ?”
“Bọn họ rất tốt, chỉ là cả ngày từ sáng đến tối thúc giục tôi gả đi, còn hỏi tình hình của anh.” Hứa Hiểu Tinh nói.
“Hỏi tôi? Cô vẫn chưa nói thật với bọn họ sao?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại.
“Nói thật cái gì? Tôi đâu có lừa bọn họ, anh bây giờ không phải là bạn trai của tôi sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi ngược lại.
Lời của Hứa Hiểu Tinh lần nữa khiến Diệp Lăng Thiên không biết nên trả lời làm sao. Khoảng thời gian này, thường xuyên liên lạc với Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh từ sau nụ hôn tạm biệt đó đã coi Diệp Lăng Thiên thành bạn trai của mình, mỗi ngày đều gọi điện cho Diệp Lăng Thiên, cô bây giờ nói chuyện với Diệp Lăng Thiên cùng càng lúc càng thân mật, ở trong lòng cô, Diệp Lăng Thiên chính là bạn trai của cô, còn cảm giác trong giác trong lòng Diệp Lăng Thiên lại phức tạp hơn nhiều. Mới đầu anh rất bài xích, nhưng về sau, nói chuyện nhiều với Hứa Hiểu Tinh, dường như cũng từ từ mặc nhận, đối với những lời của Hứa Hiểu Tinh, anh chỉ coi như không nghe rõ. Đây cũng chính là sự mâu thuẫn rõ ràng trong lòng anh. Đối với Hứa Hiểu Tinh, trong lòng Diệp Lăng Thiên hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút cảm giác. Anh là người hiền như khúc gỗ trong chuyện tình cảm, nhưng không đại biểu anh là người không có tình cảm.