Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 224




CHƯƠNG 224: ÂN NHÂN CỨU MẠNG (3)

“Thế thì tốt, tôi lớn tuổi hơn cậu một chút, thế thì tôi sẽ ra vẻ người lớn gọi cậu là em Diệp vậy. Em Diệp, khi nãy tôi đã nói rồi, mẹ con chúng tôi không hề có ý gì khác, chỉ muốn đến làm quen cậu thôi, chúng tôi đảm bảo sẽ không mang lại rắc rối gì cho cậu hết. Chỉ hy vọng có thể làm bạn với cậu. Có phải tự cứu lấy mình hay không thì bản thân cậu hiểu rõ nhất, mặc dù Lục Oánh tôi không thông minh cho lắm nhưng cũng chẳng phải người hồ đồ.”

“Từ tính cách của cậu là tôi có thể nhận ra một điều, cậu là một người rất vững vàng và thận trọng, không giống với những thanh niên vừa đi đường vừa lo chơi điện thoại đeo tai nghe chẳng nghe đoái hoài gì đến người xung quanh. Chắc chắn cậu đi vào trong ngân hàng là để cứu người chứ không phải là vì bản thân cũng bị cuốn vào trong nguy hiểm. Tôi không có ý gì khác, tiểu Diệp, tôi có thể lấy trà thay rượu để kính cậu một ly, Ưu Ưu, con mau kính anh Diệp một ly đi.”

Lục Oánh cầm tách trà rồi nói với Diệp Lăng Thiên: “Không dám quên ơn cứu mạng, kính cậu một ly, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, cũng đã cứu cuộc đời tôi và gia đình của tôi.”

Vào lúc này, Diệp Sương đi vào trong tiệm, bây giờ cô ấy chẳng có công việc gì vào ban ngày, chỉ có buổi tối đến tiệm làm phụ, nhưng một mình Diệp Sương lại không ở trong nhà được, bởi thế cứ vào buổi trưa hằng ngày, trước khi tiệm đông khách đều đến giúp đỡ. Gần như ngày nào cô ấy cũng đến đây vào giờ này.

“Anh, sáng nay nhà chị Hiểu Tinh cúp điện rồi kìa, không biết có phải là vì hết tiền điện hay không, anh có biết đóng tiền điện chỗ nào không? Chiều nay em đi đóng.” Diệp Sương bước vào trong quán, cô ấy vừa đặt ba lô lên quầy cho thu ngân, dặn thu ngân cất vào trong ngăn kéo vừa nói chuyện với Diệp Lăng Thiên.

“Anh cũng không biết. Để anh đi tìm xem, chiều nay để anh đi đóng cho, em đưa số thứ tự cho anh đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi nói.

“Có khách à?” Diệp Sương đi đến bên cạnh Diệp Lăng Thiên, nhìn thấy hai mẹ con nọ, cô ấy cười rồi hỏi.

“Chị Sương.” Vào lúc này, Ưu Ưu lập tức đứng dậy gọi Diệp Sương.

Diệp Sương trừng to mắt nhìn Trương Ưu Ưu: “Ưu Ưu, sao em lại ở đây?”

“Hai người quen nhau à?” Lục Oánh và Diệp Lăng Thiên hỏi cùng lúc. Chỉ có điều Diệp Lăng Thiên hỏi Diệp Sương, còn Lục Oánh lại hỏi Trương Ưu Ưu.

“Dạ phải, chị Suơng là đàn chị của con, con vừa nhập học là đã đi theo chị ấy rồi, chị ấy giúp đỡ con nhiều lắm, chúng con là bạn thân với nhau.” Trương Ưu Ưu vừa cười rạng rỡ vừa đi đến kéo tay Diệp Sương.

Diệp Lăng Thiên nhìn hai đứa trẻ rồi lại nhìn Lục Oánh, anh nói: “Đây là Diệp Sương, em gái tôi. Đây là mẹ của Ưu Ưu, chị Lục Oánh.”

“Chào dì.” Diệp Sương lập tức mỉm cười chào hỏi.

“Được rồi, ngồi đi.” Lục Oánh cũng mỉm cười, vào lúc bấy giờ, những món ăn mà bọn họ gọi đều đã mang lên bàn rồi.

“Sao mọi người lại đến đây? Anh, anh quen họ à.” Diệp Sương thấy tò mò.

“Anh của chị là…” Trương Ưu Ưu vội vàng cất tiếng nói.

“Trước kia anh có quen với chị Lục Oánh, lần này chị ấy đến quán anh mở để thăm thú.” Diệp Lăng Thiên cướp lời Trương Ưu Ưu.

“Ừm, đúng thế.” Lục Oánh cũng gật đầu.

“Thế thì tốt, mình có duyên với nhau thật. Ưu Ưu, em cũng tốt nghiệp rồi phải không, thi vào đâu?” Diệp Sương cũng không nghi ngờ chút mào mà lập tức hỏi han Trương Ưu Ưu.

“Em thi đại học quốc ngữ ở bên ngoài thành phố Y, vốn dĩ em không muốn đi xa như thế đâu mà chỉ muốn ở lại Đông Hải thôi, nhưng mẹ em lại cứ ép em đi, nói là để em rèn luyện bản thân khi sống xa nhà một mình, đi nhiều nơi để mở mang tầm mắt, cũng có thể độc lập.” Trương Ưu Uư cảm thấy hơi bất mãn.

“Cậu Diệp, để cho hai con bé trò chuyện đi, chúng ta tìm nơi nào đó để bàn vài chuyện, có được không.” Lục Oánh nhìn Diệp Lăng Thiên rồi cất tiếng hỏi.

“Được rồi, lên lầu đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi đứng dậy đi lên lầu, sau khi đến nơi, Diệp Lăng Thiên lại lấy ly nước ở bên máy nước nóng lạnh để rót cho Lục Oánh một ly, anh nói: “Xin lỗi, trà ở nhà dưới rồi, để tôi xuống đó lấy vậy.”

“Không sao đâu, cảm ơn.” Lục Oánh gật đầu đáp lại anh, bà ta đặt tấm thẻ ngân hàng lên bàn rồi nói: “Ở đây có một tấm chi phiếu, tôi đã ký tên đằng sau tấm chi phiếu rồi, chỉ có điều vẫn chưa điền số tiền mà thôi. Đây là thứ mà tôi chuẩn bị trước lúc đi gặp cậu, ban đầu tôi chuẩn bị tấm chi phiếu này cho cậu, để cậu tự điền số tiền, bởi vì tôi cảm thấy ân cứu mạng không phải dùng tiền bạc để trao đổi được, nhưng tôi cũng chỉ có thể trả tiền cho cậu mà thôi nên mới chuẩn bị nó, nhưng tôi không điền số tiền mà để cậu tự viết, có thể làm vậy sẽ tốt hơn một chút, bởi vì chỉ có một mình cậu biết rằng mình cần bao nhiêu tiền mà thôi. Nhưng sau khi gặp cậu, tôi cảm thấy không nên đưa tấm chi phiếu này cho cậu, cho cậu thì cậu cũng không nhận mà còn sẽ tức giận, không biết đúng không?”

Diệp Lăng Thiên nhìn tấm chi phiếu mà Lục Oánh lấy ra, anh gật đầu rồi nói: “Lúc ấy tôi cứu người không phải là vì thứ gì khác, tôi chỉ không muốn để cho người vô tội gặp nạn mà thôi, cũng cảm thấy tên cướp quá điên cuồng và tàn nhẫn. Chị thật sự không cần phải cảm ơn gì tôi cả, càng không cần phải đưa tiền cho tôi, mặc dù tôi không có tiền nhưng bây giờ cuộc sống cũng tương đối ổn định, hơn nữa, bản thân tôi cũng có thể tự mình kiếm tiền. Nếu như chị thật sự muốn giúp đỡ tôi thì hy vọng lúc cảnh sát thẩm vấn tôi, chị có thể nói cho bọn họ biết chân tướng của mọi việc, tôi không hề cố ý giết người, tôi làm vậy chỉ để cứu người mà thôi.”

Diệp Lăng Thiên nói hờ hững, nếu như đồn công an nói cho Lục Oánh biết thân phận của mình thì rõ ràng bọn họ đã biết mình là kẻ giết người. Anh không hy vọng rước lấy nhiều rắc rối vào mình, anh biết một vài trình tự làm việc của công an, cũng không muốn gặp chuyện phiền phức.

“Cậu Diệp nghĩ nhiều rồi, cậu là anh hùng có công cứu ngường, dũng cảm cứu người gặp nạn, chính phủ nên khen thưởng chứ không phải điều tra cậu, tôi tin rằng chính phủ sẽ phân biệt rõ đúng sai.”

“Tôi là một người không thích phiền phức, tôi cũng là một người thích cuộc sống bình yên. Tôi không cần khen thưởng cũng không hy vọng có nhiều người biết đến mình. Chị Lục có bạn bè trong đồn công an thì xin chị nói giúp cho tôi, hy vọng bọn họ buông tha tôi, cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, không cần kể công của tôi trước mặt mọi người, càng không cần tặng thưởng gì đó cho tôi. Tôi cứu người là vì lương tâm của mình chứ không phải vì phần thưởng, càng không muốn trở thành anh hùng. Tôi chỉ muốn làm người bình thường, một người bình thường mà thôi. Xin chị Lục giúp tôi làm chuyện này.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, anh vừa hút chậm rãi vừa nói.

“Chắc chắn tôi sẽ làm được.” Lục Oánh gật đầu, rồi bà ta nói tiếp: “Cậu Diệp có cần tôi giúp đỡ gì nữa không?”

“Cảm ơn, chỉ nhiêu đấy thôi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu rồi nói.

“Thế thì tốt, nếu như cậu Diệp gặp phải phiền phức gì đó thì xin cậu nói cho tôi biết. Tôi muốn làm bạn với cậu Diệp.” Lục Oánh cười cười rồi nói.

“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Đây là số điện thoại của tôi.” Lục Oánh lấy bút ra ghi lại con số sau tấm chi phiếu, rồi đưa nó cho Diệp Lăng Thiên: “Đưa danh thiếp cho cậu thì chưa chắc cậu đã giữ kỹ, bởi thế tôi mới viết lại cho cậu, hy vọng cậu Diệp nhận cho.”