CHƯƠNG 222: ÂN NHÂN CỨU MẠNG (1)
Lục Oánh nhận tờ giấy xem, chỉ thấy phía trên viết một cái tên, sau đó là địa chỉ, hỏi: “Cái gì đây?”
“Anh ta chính là người bà muốn tìm.” Lý Yến chậm rãi nói, thu lại tập và bút.
“Cô nói anh ta chính là người cứu tôi? Các người không phải không biết sao?” Lục Oánh kinh ngạc đứng dậy hỏi.
“Ông ấy nói không biết là vì tốt cho bà, ngoài ra, theo quy định, trước khi vụ án còn chưa rõ ràng, chúng tôi quả thực không nên tiết lộ tình tiết vụ án với bất kỳ ai không liên quan.”
Lý Yến nhàn nhạt nói, sau đó đứng dậy, chuẩn bị rời đi, nhưng vẫn là nói với Lục Oánh: “Lúc bà đi tìm anh ta tuyệt đối đừng nói là tôi nói cho bà biết tên anh ta, nếu không, anh ta lại trách tôi.”
“Cô quen anh ta?” Lục Oánh lại kinh ngạc.
“Ừ, xem như là bạn đi, tôi xem anh ta là bạn, anh ta có xem tôi là bạn không tôi không biết. Anh ta là người không thích nổi tiếng, tôi có thể đảm bảo, anh ta muốn giúp bà tuyệt đối không phải vì âm mưu gì, giúp người xong liền rời đi chính là tính cách của anh ta. Cho nên, bà tốt nhất đừng nói là tôi nói cho bà biết. Tốt nhất cũng đừng nói với bất kỳ ai chuyện tôi đưa mảnh giấy cho bà, đây là vi phạm quy định.” Lý Yến nói xong liền chuẩn bị đi.
“Cô tên gì?”
“Lý Yến.” Lý Yến nói xong liền đẩy cửa rời đi, thái độ của cô không tốt, nguyên nhân chính là vì tâm trạng cô không tốt, tâm trạng cô không tốt thì cho dù đối phương là ai, cô cũng không có khả năng cho họ sắc mặt tốt, đây chính là Lý Yến.
“Đội trưởng Lý, có tình huống.” Lý Yến vừa đi ra, nhân viên cảnh sát phụ trách thu thập chứng cứ bên ngoài lập tức bước tới nói với cô.
“Tình huống gì?” Lý Yến hỏi.
“Theo sắp xếp của cô, chúng tôi tiến hành hỏi từng cửa hàng xung quanh ngân hàng, phát hiện có chút manh mối, nhưng không có ý nghĩa mấy, đều là những chuyện chúng ta đã biết. Nhưng mà, bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm trong số đó nói trong khoảng thời gian chúng ta hỏi thì có một người tới tiệm, vào cửa hàng hỏi bà ta có bán dao không, bà ta hỏi muốn dao gì, đối phương hỏi bà ta ở đây có dao gì, bà ta nói chỗ bà ta chỉ có dao rọc giấy, sau đó đối phương liền muốn bà ta lấy dao rọc giấy cho mình, đối phương lấy dao xong liền chạy ra ngoài, hơn nữa còn tùy tiện lấy bộ tai nghe điện thoại, từ đầu tới cuối đều không hỏi giá, vứt ba trăm ngàn lên kệ tủ liền chạy đi, mà phía anh ta chạy chính là ngân hàng. Bà chủ này vì muốn đòi tiền, liền đuổi theo ra ngoài, thấy đối phương vào ngân hàng cũng liền chuẩn bị vào theo, còn chưa tới cửa ngân hàng đã nghe thấy bên trong có tiếng súng, bà ta sợ hãi lập tức chạy trở về.” Đối phương lập tức nói.
“Dao rọc giấy? Tai nghe? Đúng rồi, thì ra là vậy, thế này thì đã giải thích được tất cả rồi.” Nghe tới đây, Lý Yến lập tức vui vẻ, sau đó hỏi: “Đối phương có nói dáng vẻ anh ta thế nào không?”
“Bà ta nói rất cao, da không trắng lắm, rất đẹp trai, chỉ những chuyện này.”
“Còn rất đẹp trai, sao tôi không cảm thấy anh ta đẹp bao nhiêu?” Lý Yến tự cười.
“Hả?” Nhân viên cảnh sát nghe thấy lời của Lý Yến thì có chút ngạc nhiên, không biết lời này của cô có ý gì.
“Có dẫn người tới không?” Lý Yến ngượng ngùng một lát, nghiêm túc hỏi.
“Dẫn tới rồi, đang sắp xếp người lấy lời khai chính thức cho bà ta.”
“Vậy thì tốt, đến phòng kỹ thuật, kêu họ in một tấm hình phần mặt của người cứu người cho các người, để bà ta nhận diện một chút có phải người này không, sau khi xác nhận, để bà ta ký tên xác nhận lên hình và ghi chép, sau đó chỉnh tài liệu xong đưa tôi.”
Lý Yến nói rồi bèn đi về phòng làm việc của mình. Tâm trạng cô thoáng chốc tốt lên. Có thứ này thì đủ để chứng minh, Diệp Lăng Thiên là người nghĩa khí, mà không phải có ý đồ khác như cục trưởng Vương hoài nghi, bởi vì anh không phải sớm đã có dự định mang dao trên người, chỉ là vì cứu người mới đi mua dao ngay lúc đó.
Hơn nữa, Lý Yến cũng có thể phân tích đại khái ra suy nghĩ trong lòng Diệp Lăng Thiên lúc đó, anh lúc đó nhất định là vì cứu người, sợ tên cướp làm tổn thương con tin, không còn cách nào mới chỉ có thể nghĩ cách để mình trà trộn vào trong tình huống không để tên cướp hoài nghi, cho nên Diệp Lăng Thiên liền lựa chọn mua bộ tai nghe, giả làm “con nghiện điện thoại” trà trộn vào ngân hàng sau đó lựa thời cơ cứu người.
“Quả nhiên lợi hại, may mắn anh ta không phải người xấu, nếu không, ai có thể bắt được anh ta?” Lý Yến tự lẩm bẩm.
Giải quyết xong vấn đề Tam Long Đường, kinh doanh trong tiệm phục hồi nguyên trạng, vừa tới tối liền bắt đầu sôi nổi. Bán đắt nhất vẫn là món nướng đặc sắc, rất nhiều người đến vì món này, hơn nữa đa phần ăn những món nướng đặc sắc này đều là nhóm đông người, vì ít người cũng ăn không hết, hơn nữa, vài người cũng không muốn xếp hàng chờ chỗ ở đây lắm, cho nên trong tiệm hễ tới tối, cơ bản đều là khách đi theo nhóm tới ăn, căn bản cũng có không ít khách đứng ngoài xếp hàng, xuất hiện tình huống kiểu này vượt xa tưởng tượng ban đầu của Diệp Lăng Thiên, mọi người chờ đợi chính là để ăn được một bữa món nướng đặc sắc nơi này, cuối cùng tạo ra tình huống là một cái lò nướng cỡ lớn dành cho món nướng đặc sắc căn bản không cách nào thỏa mãn nhu cầu mọi người.
Vì đối phó với tình huống này, Diệp Lăng Thiên bày một dãy ghế ở cửa để khách khứa chờ đợi nghỉ ngơi, hơn nữa tiến hành lấy số, đến trước lấy số trước, như vậy thì có thể tránh cho khách khứa vì giành ghế mà xảy ra mâu thuẫn. Ngoài ra, Diệp Lăng Thiên cũng đặc biệt tăng thêm một lò nướng cỡ lớn, khiến cho phòng bếp không tính là quá lớn trở nên đầy ắp.
Việc kinh doanh bởi vì số lượng khách ngày càng nhiều, số tiền thu được buổi tối đại khái có thể đạt tới năm chục triệu một ngày, nhưng đây đã tới cực hạn rồi. Diệp Lăng Thiên bắt đầu dán thông báo ở cửa, giải thích rằng việc kinh doanh trong tiệm từ tám giờ tới mười hai giờ đêm cực kỳ tốt, mọi người tới có thể phải xếp hàng, đề nghị mọi người dời thời gian tới, buổi trưa và buổi chiều tới không cần xếp hàng, đề nghị này có chút tác dụng, việc kinh doanh buổi trưa và buổi chiều tốt hơn một chút, nhưng vẫn không cách nào thay đổi tình huống làn sóng khách khứa xếp hàng bên ngoài vào buổi tối, dù sao thì buổi chiều không phải thời gian ăn cơm, rất ít người đến ăn, buổi trưa nhiều người hơn một chút, nhưng đa số mọi người ban ngày phải đi làm, không ai có tâm trạng buổi trưa tới ăn, đặc biệt là ăn đồ nướng.
Cuối cùng, Diệp Lăng Thiên cũng hết cách, người ta bằng lòng đợi anh có thể có cách nào, chỉ có thể đặc biệt sắp xếp một nhân viên phục vụ rót trà cho người ngồi ngoài đợi, sau đó gọi số.
Buổi trưa hôm sau, lúc mười giờ mấy sắp mười một giờ, một chiếc Maserati trực tiếp dừng trước cửa tiệm của Diệp Lăng Thiên. Hai mẹ con bước vào tiệm, hai người này không phải ai khác, chính là mẹ con Lục Oánh.
Vương Lâm thấy khách tới, khách sáo chào hỏi: “Mời quý khách ngồi vào trong, quý khách muốn ăn gì?”
“Tôi muốn tới tìm một người, ông chủ các anh có phải họ Diệp không? Tên Diệp Lăng Thiên?” Lục Oánh cười hỏi.
“Đúng, xin hỏi bà tìm ông chủ chúng tôi có việc gì?” Vương Lâm kỳ quái nhìn bà ta rồi hỏi.