Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 206




CHƯƠNG 206: ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG (7)

“Ngọc Lâm, trở về thôi.” Diệp Lăng Thiên kêu Chu Ngọc Lâm đang đuổi theo chạy ra bên ngoài, sau đó nói: “Thôi bỏ đi, không cần chấp nhặt với cái đám lưu manh này. Được rồi, tất cả mọi người nghỉ ngơi một chút đi, có thể trở về ngủ trưa rồi, mọi người đều vất vả rồi.”

Diệp Lăng Thiên nói, anh hoàn toàn không xem hai tên lưu manh này ra cái gì, sau khi dặn dò tất cả mọi người giải tán thì chính anh cũng trở về trong ký túc xá nhỏ thuộc về mình mà đi ngủ. Giữa trưa có một đầu bếp và một nhân viên phục vụ trực ban, cho nên buổi trưa Diệp Lăng Thiên cũng có thể ngủ được mấy tiếng đồng hồ, với lại bây giờ trong cửa hàng cho dù không có Diệp Lăng Thiên ở đó thì cũng có thể kinh doanh như thường lệ.

Diệp Lăng Thiên ngủ mấy tiếng đồng hồ, đến hơn sáu giờ tối thì đi đến cửa hàng, lúc đi đến cửa hàng thì trong cửa hàng đã có hai bàn. Diệp Lăng Thiên nhìn xung quanh một lần, hỏi tình huống, tất cả đều tiến hành như bình thường, anh liền trực tiếp đi đến bên ngoài cửa hàng, đứng ở bên ngoài mà hút thuốc.

Một điếu thuốc vẫn còn chưa hút xong, Diệp Lăng Thiên liền nhìn thấy Lý Vũ Hân lái xe đi đến đứng ở bên cạnh.

“Sao anh lại đứng ở đây một mình vậy?” Sau khi xuống xe, Lý Vũ Hân tò mò nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Không có việc gì làm, chuyện ở trong quán thì tất cả mọi người đã làm hết rồi, một mình tôi nhàn hạ ở trong đó cũng không thích hợp, ra đây đứng dễ chịu hơn một chút. Cô vừa mới tan làm hả?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Ừm, vừa mới tan làm, muốn tìm một nơi để ăn cơm, cho nên nghĩ đến chỗ của anh.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.

“Muốn ăn cái gì đây? Đi thôi, lên lầu hai đi, lầu một tương đối ồn ào.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp dẫn Lý Vũ Hân bước vào, đi lên lầu hai. Bình thường nếu như khách khứa ngồi đầy dưới lầu một rồi thì mới có thể để khách đi lên lầu hai, cho nên giờ phút này trên lầu hai không có bất kỳ ai.

“Muốn ăn cái gì đây?” Diệp Lăng Thiên kêu nhân viên phục vụ không cần phải tiếp đãi, tự mình cầm thực đơn đưa cho Lý Vũ Hân.

“Anh có ăn không?” Lý Vũ Hân cầm thực đơn nhìn một chút rồi hỏi.

“Còn chưa ăn, ngủ dậy hơi muộn, cho nên đã bỏ mất bữa cơm.”

“Vậy thì ăn đùi dê nướng đi, đùi dê nướng của anh ăn rất ngon.” Lý Vũ Hân suy nghĩ rồi nói.

“Được rồi, cô ngồi đây đợi một lát nha, tôi đi xuống dưới nướng.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó chuẩn bị đi xuống dưới.

“Anh vẫn còn chưa tuyển đủ đầu bếp hả? Còn muốn tự mình đi nướng nữa.” Lý Vũ Hân không hiểu cho lắm mà hỏi.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, cười cười rồi nói: “Cô chờ một lát đi, rất nhanh thôi.” Nói xong rồi cũng đi xuống.

Lý Vũ Hân cảm thấy rất kì lạ, hỏi nhân viên phục vụ trên lầu hai: “Trong cửa hàng của các người vẫn còn chưa tìm được đầu bếp hả?”

“Có chứ, ở chỗ của chúng tôi có bốn người đầu bếp, tay nghề đều rất không tệ.”

“Vậy tại sao ông chủ của các người còn muốn đi xuống dưới tự mình nướng đồ ăn chứ?” Lý Vũ Hân không hiểu mà hỏi, sau đó cô mới ý thức được không phải là trong cửa hàng không có đầu bếp, mà là Diệp Lăng Thiên chỉ là muốn tự tay mình nướng cho cô ăn. Nghĩ đến cái này, trong lòng cũng Lý Vũ Hân lập tức ấm áp, nhìn xung quanh trong cửa hàng, kiên nhẫn chờ đợi Diệp Lăng Thiên.

Gần hai mươi phút sau, Diệp Lăng Thiên tự tay bưng lên một cái nồi lớn, ở bên trong có đặt một cái đùi dê, còn có một đống lớn những đồ nướng khác nữa. Đặt những món này ở trước mặt của Lý Vũ Hân, sau đó mình đi qua lấy hai bộ bát đũa.

“Thử cái đi, đã mấy ngày rồi không có nướng, chắc có lẽ là làm hơi lạ, xem xem hương vị có được hay là không.” Diệp Lăng Thiên cầm chén đũa qua đưa cho Lý Vũ Hân rồi nói.

Trong lòng Lý Vũ Hân cảm thấy ấm áp, nhận lấy bát đũa từ trên tay của Diệp Lăng Thiên, cầm đũa gắp một miếng thịt đùi dê đã được Diệp Lăng Thiên cắt ra toàn bộ, nếm thử một chút. Cô nói: “Ngon lắm, mùi vị rất là ngon.”

“Vậy thì ăn nhiều một chút đi, sau này tan làm rồi không muốn ăn ở bên ngoài thì cứ đến đây, muốn ăn cái gì thì tôi sẽ đi nướng cho cô. Trong cửa hàng cái gì cũng có cả, rất thuận tiện.” Diệp Lăng Thiên nói, anh biết Lý Vũ Hân là một cô gái hoàn toàn không biết việc bếp núc, một ngày ba bữa đều là ăn ở bên ngoài.

“Ừm được rồi.” Lý Vũ Hân nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Nghe Hiểu Tinh nói là việc làm ăn của anh ở đây rất tốt, nhưng mà sao tôi thấy cũng không có bao nhiêu người vậy?”

“Vẫn còn chưa đến giờ, lúc mà người nhiều nhất thì phải chờ đến sau chín giờ, đó mới là thời gian ăn khuya, khoảng thời gian này là thời gian buôn bán tốt nhất trong cửa hàng.” Diệp Lăng Thiên gắp cho Lý Vũ Hân một miếng thịt rồi nói.

“Trong vòng một tháng anh có thể kiếm được bao nhiêu tiền vậy?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Tôi mới khai trương có nửa tháng thôi, cụ thể một tháng có thể kiếm được bao nhiêu tiền thì tôi cũng không rõ ràng cho lắm. Nhưng mà dựa theo tình hình trước mắt mà nói, một tháng chắc có thể kiếm được lợi nhuận ròng khoảng sáu trăm triệu. Đối với tôi thì đã rất hài lòng rồi.”

Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, sau đó đốt một điếu thuốc, anh cũng không có hứng ăn, đối với đồ nướng anh hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Chỉ là vì ăn quá nhiều rồi, với lại ngày nào cũng nghe mùi của đồ nướng.

“Sáu trăm triệu một tháng hả? Cái này đã rất tốt rồi đó. Không ngờ đó nha, một cửa hàng như thế này mà có thể kiếm được lợi nhuận sáu trăm triệu, xem ra Hiểu Tinh nói không sai mà.” Lý Vũ Hân có hơi kinh ngạc.

“Cô ấy nói tôi cái gì đó?”

“Cô ấy nói á, chỉ cần là chuyện mà Diệp Lăng Thiên anh muốn làm thì anh rất định có thể làm được tốt nhất, cô ấy đối với anh có chút sùng bái mù quáng.” Lý Vũ Hân đùa giỡn nói.

Diệp Lăng Thiên cũng khẽ cười, sau đó nói: “Thật ra thì việc làm ăn ở nơi nào có thể tốt như vậy là có rất nhiều nguyên nhân. Đầu tiên là số người ở đây đặc biệt nhiều, ở xung quanh có rất nhiều người, hơn nữa con đường này đều là những quán cơm, mọi người đã dưỡng thành thói quen đến đây ăn cơm. Mặt khác là quán đồ nướng cũng không nhiều, ít nhất là xung quanh đây không có quán thịt nướng nào, mọi người đều thích đồ mới mẻ, đương nhiên sẽ lựa chọn đến đây rồi.”

“Mặt khác, nơi này kinh doanh tốt như vậy cũng là có liên quan đến khu phố đồ ăn vặt. Những người nào đã từng ăn đồ nướng mà không có chỗ lui tới thì đều sẽ chọn đến đây, cái chợ này hơi lớn, nếu như không phải cửa hàng này chỉ có lớn như vậy, chứa không được nhiều người, nếu không thì doanh thu sẽ còn tốt hơn. Nhưng mà làm được giống như hiện tại thì tôi cũng đã rất thỏa mãn rồi.”

“Kinh doanh đã tốt như vậy, thị trường cũng không cung cấp đủ, mặt bằng ở chỗ này không đủ, sao anh không chọn chỗ khác mà mở thêm một chi nhánh nữa đi, trong tương lai có thể thực hiện một chuỗi cửa hàng rồi. Tập đoàn Tam Nguyên của chúng tôi chính là phát triển từng bước như vậy đó, tôi cảm thấy là anh cũng có thể đi theo hình thức này, chỉ cần mở cửa hàng thứ nhất, cửa hàng thứ hai sẽ mở đơn giản hơn rất nhiều. Bởi vì anh đã có kinh nghiệm thuần thục, nên anh có thể sao chép lại. Ngoài ra nhân viên của anh cũng đều có sẵn, có thể là chi phí sẽ ít hơn so với cửa hàng thứ nhất.” Lý Vũ Hân phân tích cho Diệp Lăng Thiên.

“Chuyện này để đến lúc đó rồi nói sao, bây giờ mới bắt đầu thôi, nói đến chuyện mở cửa hàng thứ hai có chút sớm rồi.” Diệp Lăng Thiên trả lời qua loa, quả thật là anh không có suy nghĩ này, mở một cửa hàng này cũng đã lao lực quá độ rồi chứ đừng nói chi là lại mở cửa hàng thứ hai nữa, một tháng có thể kiếm được sáu trăm triệu đối với anh đã là rất hài lòng rồi.

“Gần đây công ty như thế nào rồi?” Diệp Lăng Thiên bỏ đề tài này qua một bên rồi hỏi.

“Không tốt lắm.” Lý Vũ Hân nghe thấy Diệp Lăng Thiên hỏi đến chuyện này, trên mặt lập tức ảo não, lắc đầu nói.

“Sao vậy?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày hỏi.

“Hạng mục ở nước D đã bị buộc dừng rồi, tập đoàn bị tổn thất hàng trăm tỷ.” Lý Vũ Hân thở dài nói.

“Dừng? Tại sao chứ?” Diệp Lăng Thiên cũng là một trong những người tham gia vào dự án này, cho nên anh rất thắc mắc.

“Cái này là do phía chính phủ ở bên kia giở trò, nói dự án này của chúng ta trái với quy định gì đó, trực tiếp cưỡng ép đình chỉ dự án của chúng ta. Nói thật thì là bởi các rào cản thương mại, cộng với đặc thù kinh tế và chính trị của các quốc gia ở phương tây gây ra. Có một số tập đoàn ngành dịch vụ khách sạn lớn ở châu âu, đều là xí nghiệp của gia tộc, có lịch sử lâu đời, có lợi ích sâu sắc với chính trị của các nước châu âu. Dự án này của chúng ta đã tác động đến lợi ích của mấy gia tộc lớn bọn họ, kết quả có thể nằm trong tưởng tượng, bọn họ kết hợp lại rồi hủy hoại chúng ta.”

“Số tiền hàng trăm tỷ mà công ty đã đầu tư trước đó đã không còn nữa, tài chính mấy trăm tỷ cũng không phải là vấn đề quan trọng, vấn đề quan trọng nhất đó chính là có người trong ban giám đốc trong tập đoàn của chúng ta bởi vì chuyện này mà chống đối lại ba của tôi, yêu cầu có người đến phụ trách. Bọn họ không dám trực tiếp nhằm vào ba của tôi, cho nên chĩa mũi nhọn về phía tôi, để cho tôi phụ trách tổn thất lần này. Cuối cùng là phải xử lý tôi như thế nào, ban giám đốc vẫn còn chưa đưa ra kết luận, ba của tôi còn đang gánh vác lấy áp lực cực kỳ lớn mà xử lý chuyện này.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.