Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 201




CHƯƠNG 201: ANH CÓ THÍCH CÔ ẤY KHÔNG (2)

Sau khi Diệp Lăng Thiên viết xong đơn đặt hàng cho ngày hôm sau, Chu Ngọc Lâm cũng đã hoàn thành mọi công việc vệ sinh nhà bếp, hai người bọn họ cùng nhau trở về ngủ một giấc.

Sáng ngày hôm sau Diệp Lăng Thiên vẫn thức dậy từ rất sớm, nói cách khác là trên cơ bản buổi tối anh cũng không hề đi ngủ, ban ngày thật sự quá mệt mỏi, vừa mệt lại buồn ngủ. Diệp Lăng Thiên suy nghĩ mình vẫn không nên tiếp tục như thế này nữa, bắt đầu từ ngày mai anh vẫn nên tìm nhà cung cấp giao hàng tận nơi, nếu không anh cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ mệt mỏi giống như lúc ở cửa hàng thịt nướng như cũ, hơn nữa còn mệt mỏi hơn, nếu cứ luôn tiếp tục như vậy thì sẽ làm cho bản thân mệt đến chết.

Lần này Diệp Lăng Thiên không tiếp tục đạp xích lô đi đến đó nữa mà lái xe của Hứa Hiểu Tinh, đầu tiên là đi đến chợ thực phẩm, đi lòng vòng một hồi, sau khi so sánh vô số gian hàng với nhau rồi, Diệp Lăng Thiên trực tiếp tìm đến ông chủ. Nói với ông chủ là mình mở tiệm, dự định sau này đều mua rau củ quả ở cửa hàng của ông ta, hỏi là ông ta có vận chuyển hàng hóa đến cửa hàng hay không. Ông chủ nghe thấy có khách hàng lớn liền liên tục đồng ý, cực kỳ nhiệt tình mà tiếp đãi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nêu ra một vài yêu cầu của mình đối với thực phẩm, thực phẩm phải tươi mới, chất lượng tốt, không được cân thiếu, giá cả phải hợp lý, ngày nào anh cũng sẽ đặt hàng, nếu như phát hiện ra vấn đề thì sau đó sẽ không tiếp tục mua ở cửa hàng của ông ta nữa. Sau khi nhận được sự đồng ý của ông chủ, Diệp Lăng Thiên đưa ghi chú mua hàng cho ông chủ, kêu sau này mỗi ngày khoảng chín giờ rưỡi ông chủ đưa đến của hàng của mình, sau đó lưu lại số điện thoại của ông chủ và địa chỉ của cửa hàng thì liền rời đi. Tiếp đó lại đi đến chợ đông lạnh, Diệp Lăng Thiên rất quen thuộc chợ đông lạnh, một tháng gần đây gần như là ngày nào anh cũng có mặt, hơn nữa lần nào cũng mua hàng ở chỗ của ông chủ đó, cho nên cũng không còn phiền phức giống như lúc trước nữa. Sau khi nói chuyện với ông chủ, vẫn đưa ra đơn mua hàng như cũ, hẹn ông chủ đúng chín giờ rưỡi mỗi ngày phải đưa hàng đến cửa hàng rồi sau đó thì liền rời đi.

Mua hàng như thế này so với trước kia cũng đã dễ dàng hơn không ít, lúc Diệp Lăng Thiên lái xe trở về vừa vặn hơn bảy giờ một chút, ăn bữa sáng ở trên đường, sau đó trực tiếp đến siêu thị máy tính lớn nhất ở thành phố A. Nơi đây chính là thị trường sản phẩm điện tử lớn nhất của thành phố A, gần như chỉ có thứ mà bạn không mơ tưởng được chứ không có thứ bạn không mua được.

Lúc Diệp Lăng Thiên đi đến siêu thị máy tính thì siêu thị máy tính vẫn còn chưa mở cửa, Diệp Lăng Thiên đứng đợi ở cửa nửa tiếng đồng hồ, chủ cửa hàng trong siêu thị máy tính mới lục đục mở cửa ra. Đây là lần đầu tiên mà Diệp Lăng Thiên đến siêu thị máy tính, cũng không có kinh nghiệm gì cho nên liền trực tiếp đi vào một cửa hàng lớn nhất. Nhân viên phục vụ người ta vẫn còn đang trong trạng thái chưa tỉnh ngủ, Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi người ta, nói là mình cần mở một tiệm cơm thì phải xây dựng hệ thống máy tính để quản lý phục vụ ăn uống, hỏi bọn họ là ở chỗ bọn họ có cái này hay không.

Người ta chính là một công ty lớn nhất trong siêu thị máy tính, không thể thiếu loại cài đặt hệ thống quản lý phổ biến nhất như thế này được. Thế là nhân viên phục vụ gọi một người chủ quản nghiệp vụ đến để giới thiệu cặn kẽ cho Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên cũng không phải là một người cò kè mặc cả, cuối cùng sau khi hai người thương lượng giá cả với nhau, sau khi Diệp Lăng Thiên đưa một nửa tiền thì để lại địa chỉ rồi rời đi, kêu bọn họ phải đảm bảo chắc chắn chiều hôm nay phải đến đó để lắp đặt hệ thống này cho xong.

Sau khi làm xong rồi thì Diệp Lăng Thiên đi khỏi, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho Diệp Sương. Lúc này đã hơn chín giờ, nếu như là bình thường thì chắc chắn Diệp Sương vẫn còn chưa thức dậy, nhưng mà sáng ngày hôm nay cô ấy đã liên lạc với nhân viên phục vụ cho nên đã thức dậy. Diệp Lăng Thiên kêu cô lập tức đến cửa hàng, cũng không nói nhiều lời gì nữa.

Diệp Lăng Thiên trở lại cửa hàng, cửa hàng đã được mở cửa, người giao hàng thực phẩm đông lạnh đã đến rồi, Chu Ngọc Lâm đang đứng đó kiểm tra từng kiện hàng, không bao lâu sau thì thì ông chủ giao hàng rau củ cũng lái xe ba bánh đến. Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm cũng chỉ cần phụ trách tính toán là xong, rồi sau đó Diệp Lăng Thiên cho người khác kết xong sổ sách thì chuyển hàng vào nhà kho, giải quyết nhẹ nhõm như vậy.

Vừa bắt xử lý xong những chuyện này thì Diệp Sương lại đến, trực tiếp nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh, chuyện nhân viên phục vụ đã giải quyết cho anh rồi, đợi một lát nữa sẽ có hai nhân viên phục vụ đến. Có điều một người là nam, một người khác là nữ, em kêu bọn họ mười giờ thì đến đây.”

“Ừ, vậy là tốt nhất rồi. Diệp Sương, hôm nay em cũng đừng có trông cửa hàng nữa, em đi làm một chuyện giúp anh đi. Ừ đúng rồi, em có biết máy tính không?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Biết chứ, thời đại này mà còn có người không biết máy tính nữa hả, chuyện gì vậy anh?” Diệp Sương hả.

“Anh Diệp, em cũng quên nói cho anh biết, người chiến hữu đó của em.” Lúc này Chu Ngọc Lâm bước ra từ trong phòng bếp nói với Diệp Lăng Thiên.

“Ngọc Lâm, có việc gì thì đợi một lát nữa về rồi nói, bây giờ tôi muốn đưa Diệp Sương đi đến một nơi, lập tức quay lại ngay thôi. À đúng rồi, hôm nay sẽ có hai nhân viên phục vụ mới đến đây làm việc, cậu sắp xếp cho mấy nhân viên phục vụ làm việc đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Chu Ngọc Lâm, sau đó lôi kéo Diệp Sương đi ra ngoài, trực tiếp lái xe đi.

“Anh, rốt cuộc là đi đâu vậy?” Diệp Sương không hiểu được mà hỏi.

“Đi đến một công ty công nghệ máy tính, lúc nãy anh đã đặt mua một hệ thống quản lý phục vụ với bọn họ, chiều nay bọn họ sẽ đến lắp đặt hết toàn bộ cho chúng ta. Nhưng mà chúng ta chưa bao giờ dùng nó, bọn họ cũng hướng dẫn cho chúng ta, nhưng mà trong chúng ta lại không có người nào có thời gian đi học, cho nên em đi đi. Hôm nay em nhất định phải học hoàn toàn hệ thống này, hi vọng là tối nay chúng ta có thể dùng tới.” Diệp Lăng Thiên vừa lái xe vừa nói với Diệp Sương.

“Chỉ như vậy thôi à? Vậy thì dễ lắm, hệ thống ăn uống đó của anh rất là dễ dàng, người bạn cùng lớp của em có thể tự tạo ra một phiên bản đơn giản. Em nói cho anh biết nha, em gái của anh nhiều nhất cũng chỉ cần một tiếng đồng hồ là có thể học được hết toàn bộ rồi.” Diệp Sương chẳng thèm quan tâm mà nói.

“Cho dù là như thế nào thì cũng phải học được hết toàn bộ, khiêm tốn một chút đi, nếu không thì đến lúc đó nếu như xảy ra vấn đề gì thì lại phiền toái. Ở trong này bao gồm có rất nhiều phương diện, em cũng học được, lúc trở về thì dạy cho mọi người bọn anh phải sử dụng như thế nào, đợi đến lúc hệ thống đã được lắp đặt xong rồi thì anh lại đến đón em.” Diệp Lăng Thiên nhẹ giọng nói, sau đó trực tiếp đưa Diệp Sương đến siêu thị máy tính, mình thì lái xe trở về cửa hàng. Không thể không nói, đúng là anh cần có một chiếc xe, nếu không thì ngày nào anh cũng sẽ không làm gì được.

Lúc trở lại cửa hàng thì Chu Ngọc Lâm đã cùng với hai nhân viên phục vụ ca sáng vừa mới đến cùng nhau sắp xếp nguyên liệu nấu ăn.

Diệp Lăng Thiên đi qua nói với hai nhân viên phục vụ mới về các quy tắc, sau đó kêu hai nhân viên phục vụ đi về trước đi, năm giờ chiều nay lại đến đi làm. Ở bên đây còn chưa làm xong việc thì cũng đã sắp mười một giờ rồi, khách hàng đã bắt đầu đến cửa, cả buổi trưa này Diệp Lăng Thiên bận đến không chịu được, còn phải nướng thịt ở trong bếp, lâu lâu chạy ra tính tiền. Cũng may là buổi trưa không có nhiều khách, nếu không thì cho dù anh có tám cái tay cũng không làm xong việc được, việc thu tiền cũng không thể nào để cho người khác làm được, không ai có lá gan mạnh mẽ dám tùy ý đi tìm hai người thu tiền.