Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 20




CHƯƠNG 20: THEO DÕI

“Không cần nhìn, bị cắt đuôi rồi.” Diệp Lăng Thiên nói tiếp.

“Anh xem phim cảnh sát bắt cướp nhiều quá rồi đúng không? Còn theo dõi nữa chứ? Làm sao có thể, nói không chừng người ta tiện đường đi theo chúng ta thì sao.” Lý Vũ Hân suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không thể tiện đường được, vừa nãy đã có mấy lần tôi giả đò nhá đèn, vờ muốn chuyển hướng nhưng lần nào chiếc xe đó cũng chuyển hướng theo, thấy tôi lại quay đầu liền quay đầu theo, lúc nào cũng theo sát phía sau chúng ta. Nếu nói chuyện này là trùng hợp thì xác suất còn thấp hơn cả việc mua vé số trúng độc đắc nữa.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng nói.

“Tại sao lại theo dõi chúng ta?” Lý Vũ Hân ngẩn người, lập tức hỏi.

“Không biết, sau này cẩn thận một chút là được, dù sao thì bị theo dõi cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.” Diệp Lăng Thiên bình thản đáp, sau đó dừng xe ngay trước cửa một nhà hàng buffet. Đây là địa điểm mà Lý Vũ Hân đã hẹn Hứa Hiểu Tinh đi ăn, vốn dĩ từ công ty đến đây rất mau nhưng vì Diệp Lăng Thiên cố ý đi một vòng rồi mới đến đây nên mới tốn không ít thời gian.

Bị dọa vì chuyện Diệp Lăng Thiên nói có người theo dõi nên Lý Vũ Hân vừa xuống xe liền lo lắng đứng lại quan sát chung quanh.

“Vào thôi, mấy kẻ đó đã bị cắt đuôi từ lâu rồi, tôi cố ý dạo qua một vòng rồi mới đến đây nên bọn họ không thể theo đến đây được.” Thấy dáng vẻ Lý Vũ Hân có chút lo lắng nên Diệp Lăng Thiên bình thản nói.

Nghe Diệp Lăng Thiên nói vậy Lý Vũ Hân mới an tâm đi vào nhà hàng.

Bên trong nhà hàng buffet, Hứa Hiểu Tinh đang ngồi một mình trên ghế sofa trong khu nghỉ ngơi, chơi điện thoại, thấy Lý Vũ Hân đến, cô ta vô cùng bất mãn nói: “Đại tiểu thư ơi là đại tiểu thư, đừng có lần nào mời tớ đi ăn, cậu cũng bắt tớ phải đợi có được không? Cậu có biết là cái cảm giác ngồi đây nhìn người ta ăn khó chịu thế nào không hả.”

Diệp Lăng Thiên đi tới, gật đầu với Hứa Hiểu Tinh rồi nói: “Cô giáo Hứa.”

Lý Vũ Hân lấy làm lạ với việc thay đổi cách xưng hô của Diệp Lăng Thiên đối với Hứa Hiểu Tinh nhưng cô cũng không hỏi gì mà chỉ đi thẳng vào trong.

Hai cô gái cầm cái khay đi lấy đồ ăn mà mình muốn ăn còn Diệp Lăng Thiên thì chỉ tiện tay gắp vài món rồi ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh họ.

“Diệp Lăng Thiên, anh làm gì mà ngồi đó ăn một mình vậy?” Hứa Hiểu Tinh nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Hai người nói chuyện của hai người cũng như tôi ngồi đây ăn thôi.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng đáp. Hai người bọn họ nói chuyện phụ nữ với nhau, một người đàn ông như anh thực sự không muốn chen vào.

“Đừng để ý tới anh ta, anh ta có ngồi đây nói chuyện thì cũng chẳng biết nên nói gì đâu.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên rồi nói với Hứa Hiểu Tinh.

“Cậu muốn nói chuyện gì mà sợ người ta nghe được chứ? Câụ định nói chuyện của anh ta à hay nói chuyện của anh chàng đẹp trai nhà cậu? Hơn nữa tớ thì có chuyện gì hay ho mà nói với một đứa chết bầm như cậu chứ, cậu ăn một mình đi, tớ đi tìm trai đẹp trò chuyện đây.” Hứa Hiểu Tinh nói xong liền bưng khay thức ăn của mình đi sang bàn của Diệp Lăng Thiên.

Hành động này của Hứa Hiểu Tinh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lý Vũ Hân khiến cô tức giận hét lên: “Hứa Hiểu Tinh, cậu…”

Diệp Lăng Thiên có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Hứa Hiểu Tinh sang bàn mình nhưng sau đó anh lại tiếp tục cúi đầu ăn đồ của mình.

“Anh đi lính những mười năm sao?” Hứa Hiểu Tinh hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên lấy làm kỳ quái nhìn Hứa Hiểu Tinh, sau đó gật đầu coi như trả lời rồi.

“Theo lý mà nói thì đi lính mười năm thuộc về tự nguyện cứ không phải lính nghĩa vụ nên không thể có chuyện cưỡng chế xuất ngũ, chuyển nghề, tại sao anh lại đột nhiên giải ngũ thế?” Hứa Hiểu Tinh hỏi.

Diệp Lăng Thiên ngẩn người, sau đó nói rằng: “Khi còn tại ngũ đã phạm lỗi bị xử phạt nên mới bị giải ngũ.”

“Phạm lỗi gì?” Hứa Hiểu Tinh đang có hứng hỏi đến ngọn nguồn của vấn đề.

Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cười cười rồi tiếp tục ăn, coi như câu hỏi này của Hứa Hiểu Tinh không cần phải trả lời.

Còn Lý Vũ Hân thì vẫn đang trừng mắt với Hứa Hiểu Tinh, vô cùng phẫn nộ đối với hành động bỏ rơi cô của Hứa Hiểu Tinh.

“Cô còn không qua đó ngồi đi, ánh mắt của cô ấy sắp giết người đến nơi rồi.” Diệp Lăng Thiên vừa ăn vừa nói.

“Mặc kệ cô ấy, anh có biết là cô ấy đã gọi tôi tối nay sang nhà cô ấy ngủ cùng không?” Hứa Hiểu Tinh không để ý đến Lý Vũ Hân mà vẫn tiếp tục nói chuyện với Diệp Lăng Thiên.

“Không biết.” Diệp Lăng Thiên lạnh lùng đáp.

“Cô ấy sợ anh nửa đêm trèo lên giường cổ rồi làm gì cổ cho nên mới định bụng gọi tôi sang ngủ cùng.” Hứa Hiểu Tinh xấu bụng mách lẻo hết những gì mà Lý Vũ Hân đã nói.

Diệp Lăng Thiên nghe thấy thế thì chỉ hơi mỉm cười chứ không nói gì,

“Đúng là hiếm thấy nha, hôm nay tôi đã thấy anh cười hai lần rồi.” Hứa Hiểu Tinh cười ha ha.

“Được rồi, cô giáo Hứa, tôi ăn xong rồi, xin lỗi không tiếp chuyện cùng cô được nữa.” Diệp Lăng Thiên trực tiếp đứng lên, quả nhiên trong khay sạch trơn.

“Nhanh vậy?” Hứa Hiểu Tinh mở to hai mắt nhìn, bởi lẽ thức ăn trong khay của cô ta vẫn còn y nguyên.

“Tôi quen rồi.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền đứng dậy rời đi.

Hứa Hiểu Tinh bất đắc dĩ phải bưng cái khay quay lại ngồi chung với Lý Vũ Hân.

“Cậu còn quay lại làm gì? Chẳng phải cậu đi tìm trai đẹp để nói chuyện sao? Thế nào? Gặp khó rút lui sao?” Lý Vũ Hân giận dỗi nói.

“Ai nói, hai người bọn tớ nói chuyện rất vui, cậu có biết chúng tớ nói chuyện gì không? Tớ đã nói với anh ta rằng cậu sợ nửa đêm, anh ta sẽ làm chuyện xấu xa với cậu cho nên gọi tớ sang ngủ cùng.” Hứa Hiểu Tinh vừa ăn vừa nói.

“Cái gì? Hứa Hiểu Tinh, cậu thật sự nói chuyện đó với anh ta sao?” Lý Vũ Hân mở to hai mắt.

“Thật đấy, cậu có biết anh ta đã nói gì không?” Hứa Hiểu Tinh tiếp tục nói.

“Nói cái gì?” Lý Vũ Hân cũng thấy hứng thú.

“Anh ta nói, anh ta không hề có hứng thú, anh ta chỉ cảm thấy hứng thú đối với một người đẹp như tớ mà thôi, còn nói là tớ đẹp hơn cậu, nói là tớ vừa đẹp vừa có thần thái nữa.” Hứa Hiểu Tinh bịa đặt.

“Đồ bịa đặt, một tên đầu gỗ như anh ta cả ngày nói không quá mười câu, nếu anh ta thật sự nói nhiều như vậy với cậu thì đúng thật là gặp quỷ rồi.” Lý Vũ Hân biết Hứa Hiểu Tinh đang bịa chuyện nên tức giận nói.

“Tớ nói này, Hứa Hiểu Tinh, tớ phát hiện hai ngày nay cậu là lạ sao đó, tại sao cậu lại có hứng thú với anh chàng Diệp Lăng Thiên này như vậy? Lại còn tự mình xun xoe, lấy lòng người ta nữa chứ, cậu dầu gì cũng là một giáo viên đại học, là phần tử trí thức cao cấp, truyền dạy kiến thức cho người ta, cậu có thể dè dặt một chút được không? Đã vậy còn bị người ta ngó lơ, cậu không cảm thấy mất mặt sao?” Lý Vũ Hân tiếp tục mắng Hứa Hiểu Tinh.

“Ai nói tớ bị người ta ngó lơ hả? Hai chúng tớ trò chuyện rất vui vẻ nhé, anh ta… Anh ta chỉ là mót quá nên muốn đi vệ sinh mà thôi.” Hứa Hiểu Tinh tự tìm cho mình cái bậc để leo xuống.

“Cậu đừng có bịa nữa đi, cậu không thấy anh ta đang ngồi đó sao?” Lý Vũ Hân cười.