Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 185




CHƯƠNG 185: KHÔNG GẢ ĐI ĐƯỢC THÌ ANH PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM (5)

“Tôi vừa từ bệnh viện trở về.” Chu Ngọc Lâm nhàn nhạt nói.

Diệp Lăng Thiên cảm thấy kì lạ nhìn Hứa Hiểu Tinh, Hứa Hiểu Tinh kéo Diệp Lăng Thiên sang một bên nhỏ giọng nói: “Tôi vừa cùng anh ta đến bệnh viện một chuyến, anh ta không nói dối, ba của anh ta quả thực đang ở trong viện. Đây là hợp đồng tôi in ra cho anh, anh ta đã kí vào đây rồi, thêm chữ kí của anh nữa là sẽ có hiệu lực. Cho dù anh ta có phải người giữ chữ tín hay không, anh có cái hợp đồng này cũng thêm phần chắc chắn hơn.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Hứa Hiểu Tinh, cười rồi gật đầu, đút tờ hợp đồng vào túi, sau đó nói với Chu Ngọc Lâm: “Đây là cửa hàng mà tôi thuê, tôi chuẩn bị mở một cửa hàng nướng ở đây, sau này anh cứ ở lại đây làm việc đi. Lương thì tôi không thể trả cho anh quá cao, tạm thời chỉ có thể chắc chắn trả cho anh mười triệu rưỡi một tháng, nếu như thật sự kiếm được nhiều tiền, tôi sẽ tăng lương cho anh.”

“Nếu như anh cảm thấy làm việc ở đây không thoải mái thì có thể nói cho tôi, tôi sẽ để anh rời đi, ngày mai tôi cần có người giúp đỡ ở đây, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ tính công cho anh. Có một chuyện mà tôi phải nói rõ trước, nếu như đã là đi làm phải có dáng vẻ của một người đi làm, anh là quân nhân, tôi cũng là quân nhân, mọi thứ chúng ta đều theo quy chuẩn của quân nhân mà làm, quy tắc chi tiết không cần phải nói thêm nữa. Nếu như không tuân thủ, tôi sẽ không khách khí với anh đâu, nghe thấy rồi chứ?”

Chu Ngọc Lâm gật đầu, sau đó hỏi Diệp Lăng Thiên: “Bây giờ cần làm gì?”

“Anh cứ ngồi một lúc trước đã.” Diệp Lăng Thiên nói, sau đó quay sang nhìn Hứa Hiểu Tinh nói: “Tôi tính toán lại nơi này một chút đã, sau đó sẽ đi mua ít đồ, cô cũng không giúp gì ở đây được cả, hay là cô trở về giúp tôi đón Diệp Sương đến chỗ cô ở đi, mấy ngày nay chắc tôi sẽ chỉ ở đây thôi, để con bé ở nhà một mình tôi không yên tâm.”

“Được thôi, vậy tôi sẽ đi đón Diệp Sương, anh thật sự không cần có người giúp ở đây sao?” Hứa Hiểu Tinh không yên tâm hỏi lại một lần nữa.

“Thật sự không cần, có tôi với anh ta là đủ rồi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

Hứa Hiểu Tinh gật đầu, sau đó rời đi.

“Chu Ngọc Lâm, anh đi mua giúp tôi quyển sổ và một cái bút về đây, ngoài ra mua thêm một cái thước cuộn nữa.” Diệp Lăng Thiên xem xét một lúc rồi nói.

Sau đó, Diệp Lăng Thiên và Chu Ngọc Lâm bận rộn ở cửa hàng, Diệp Lăng Thiên phác họa lên sổ, sau đó bảo Chu Ngọc Lâm dùng thước đo số liệu trong căn phòng. Tốn một tiếng đồng hồ, cuốn sổ của Diệp Lăng Thiên đã được vẽ kín mít. Hình phác họa được vẽ liền mấy trang, gồm nhà ăn tầng một, phòng bếp, và cả nhà ăn tầng hai. Mỗi một hình phác họa đều được chú thích số liệu cụ thể, anh vẽ rõ ràng những món đồ cần bày biện, việc anh làm như vậy đã khiến cho mọi thứ trở nên rõ ràng hơn nhiều. Sau đó Diệp Lăng Thiên cầm bút lên viết xuống tất cả những đồ đạc cần mua, và cả kích thước đại khái của những món đồ đó.

Cuối cùng Diệp Lăng Thiên thống kê lại số lượng những món đồ cần mua, tổng cộng cần mua mười bàn vuông nhỏ, sáu bàn tròn lớn, và khoảng một trăm cái ghế. Sau đó là một cái tủ lạnh lớn, một cái tủ lạnh nhỏ, một tủ lạnh để đựng thức uống, và cả hai cái điều hòa, vân vân.

Sau khi viết xong mọi thứ, Diệp Lăng Thiên đưa hình phác họa cho Chu Ngọc Lâm, rồi nói: “Bây giờ tôi ra ngoài mua những thứ đồ này, lúc bọn họ mang đồ đến thì anh nhớ kí nhận, sau đó sắp xếp như những gì có trên hình vẽ, tôi mua xong mọi thứ sẽ trở về.”

“Được.” Chu Ngọc Lâm vẫn kiệm lời như vậy, gật gật đầu.

Cuối cùng Diệp Lăng Thiên đưa cho Chu Ngọc Lâm một triệu rưỡi, nói với anh ta đây là tiền lương ứng trước, đừng để trên người không có một đồng tiền nào cả. Sau đó Diệp Lăng Thiên ra ngoài, ngồi xe buýt đến chợ mua đồ gia dụng, mua hết hơn ba mươi triệu tiền bàn ghế, sau đó lại đến cửa hàng điện máy đặt mua tủ lạnh và điều hòa, tiêu hết gần chín mươi triệu. Rồi anh lại đi đến chỗ chuyên bán đồ dùng cho phòng bếp, mua hai vỉ nướng cỡ lớn và một lò nướng chuyên dùng để nướng cừu, tiêu hết hơn ba mươi triệu. Cuối cùng, anh mua một đống những đồ đạc linh tinh.

Đợi đến lúc anh mua xong hết mọi thứ thì đã là sáu giờ chiều, trời cũng đã chợp tối rồi. May mà những đồ đạc này đều được cửa hàng vận chuyển cho, chỉ cần trả tiền và nói địa chỉ, đồ đạc sẽ được giao đến tận nơi.

Diệp Lăng Thiên ngồi xe buýt trở về, tính toán một lúc, hôm nay tổng cộng tiêu hết gần một trăm tám mươi triệu. Có điều, anh cũng đã mua hết những đồ cơ bản cần dùng đến rồi, còn những thứ cần mua khác cũng chỉ là đồ nhỏ nhặt mà thôi. Thêm với ba trăm chín mươi triệu tiền thuê mặt bằng, cho đến hiện tại, Diệp Lăng Thiên đã tiêu hết năm trăm bảy mươi triệu rồi.

Đợi đến lúc Diệp Lăng Thiên trở về cửa hàng mới phát hiện, mọi đồ đạc có trong cửa hàng bao gồm cả bàn ghế, tủ lạnh đều đã được bày biện ngăn nắp theo đúng yêu cầu của anh, đến cả điều hòa cũng đã được lắp đặt xong. Trong phòng có ba người đang dọn dẹp vệ sinh, ba người đó chính là Hứa Hiểu Tinh, Diệp Sương và Chu Ngọc Lâm.

“Sao hai người cũng đến đây rồi?” Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Chị dâu trước mặt này đón em, em đã chuyển nhà xong rồi, đồ đạc của em cũng đã mang đi hết, chỉ còn lại đồ của anh thôi. Sau đó không có chuyện gì làm em với chị dâu đã đến đây, anh, cửa hàng này lớn thật đó, nơi này thoải mái hơn cái sạp hàng của chúng ta nhiều.” Diệp Sương vô cùng vui mừng, trên thực tế từ khi cô bước vào cửa hàng này, cô vẫn chưa hết vui mừng.

“Diệp Lăng Thiên, tốc độ của anh cũng nhanh thật đó, mới đó mà đã bày biện xong hết mọi thứ rồi.” Hứa Hiểu Tinh bước đến cười nói.

“Vẫn còn vài chuyện cần làm, đầu tiên là tấm biển hiệu này, phải làm một cái mới, ngoài ra phải làm xong giấy chứng nhận. Sau đó nữa thì chúng ta nên làm một cuộc diễn tập, xem xem qua những hành động thực tế thì chúng ta cần thêm gì nữa, chúng ta đều chưa từng mở cửa hàng, không có kinh nghiệm, những thứ này đều bắt buộc phải làm. Cuối cùng mới là nhập hàng, sau đó khai trương, có thể cần đến khoảng bốn, năm ngày.” Diệp Lăng Thiên phân tích.

“Anh, anh chia việc cho bọn em đi.” Diệp Sương hứng khởi nói, cô vô cùng muốn tham gia cùng, rất muốn giúp Diệp Lăng Thiên làm việc gì đó.

“Như vậy đi, ngày mai anh với chị Hiểu Tinh của em đi làm giấy chứng nhận, ngày kia anh sẽ đi làm xong biển hiệu. Ngày mai và ngày kia em với Chu Ngọc Lâm đi những cửa hàng khác ăn thử, ăn nhiều vào, tìm nhiều cửa hàng vào, không chỉ hạn chế những cửa hàng nướng. Mục đích là quan sát xem cửa hàng của người ta làm việc, kinh doanh như thế nào, phải quan sát thật rõ ràng, chú ý chi tiết, học hỏi kinh nghiệm của người ta. Trở về thì nói với anh, chúng ta sẽ nghiên cứu xem sau này chúng ta sẽ làm như thế nào, ngoài ra, xem xem chúng ta còn cần chuẩn bị thêm những đồ gì nữa, nếu không nhớ được thì mang theo một cuốn sổ đi để ghi chép.” Diệp Lăng Thiên nghĩ một lúc rồi dặn dò.

Anh từng là đội trưởng, dường như mọi nhiệm vụ chiến đấu đều là do anh chỉ huy, trên thực tế nếu để nói về năng lực lãnh đạo thì anh hơn bất cứ ai, dù sao, nhiệm vụ của những lãnh đạo bình thường cũng chỉ là quản người mà thôi, còn từ trước đến nay Diệp Lăng Thiên vừa phải bảo đảm được nhiệm vụ hoàn thành, vừa phải bảo đảm mọi đội viên còn sống, nghệ thuật chỉ huy này rất ít người có thể so được với anh.