Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 177




CHƯƠNG 177: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN (5)

“Cô cảm thấy tôi làm mấy thứ này rất mất mặt, bởi vì cô lấy thái độ coi thường người khác mà nhìn bọn tôi, cũng nhìn những cái khác như vậy, bởi vì, trong lòng cô thật ra là xem thường những người như bọn tôi. Nhưng với bọn tôi mà nói, cũng không cảm thấy mất mặt. Cái này giống như là chuột trắng nuôi trong nhà khinh thường chuột cống vậy, chuột trắng nhỏ cảm thấy chuột cống vô cùng thối, bẩn, chán ghét. Nhưng chuột cống lại không cảm thấy bản thân thối như vậy, bởi vì nó là được sinh ở trong cống, cuộc sống của nó chính là ở trong cống.

“Cô nói tôi tránh cô, thật ra điều đó cô sai rồi, cô coi tôi làm bạn bè thì tôi cũng coi cô làm bạn bè, bạn rất thân. Nhưng mà tư tưởng của hai chúng ta lại khác rất là lớn, dù hai ta ngồi chung một chỗ, có thể cũng không có làm chuyện gì nhiều. Cô nói với tôi mấy cuộc làm ăn hơn trăm triệu của công ty, tôi hoàn toàn nghe không có hiểu, tôi nói chuyện quầy thịt nướng cho cô nghe, cô cũng chỉ khinh bỉ tôi, đây chính là lý do vì sao tôi không có gọi điện thoại cho cô, không có đi tìm cô, còn một nguyên nhân khác, đó là tôi là người đần độn, tôi không biết giao tiếp với người khác như nào.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.

“Cô hỏi tại sao tôi cùng Hiểu Tinh vẫn còn giữ liên lạc mà không còn giữ liên lạc với cô, có là do nguyên nhân kia. Tôi là một người đần độn, rất khó để chủ động tìm người khác, đây là do tính cách của tôi. Hiểu Tinh cũng không cảm thấy là do tôi cố ý tránh né cô ấy, mỗi lần cô ấy đều chủ động đến, nói đến đây tôi cảm thấy tôi thật đáng ghét.”

“Nguyên nhân thứ hai là gì cô cũng rất rõ, điều kiện gia đình của Hiểu Tinh mặc dù không tệ, nhưng lại không giống cô, cô ấy đã tiếp xúc với cuộc sống của những người đáy Kim tự tháp như chúng tôi, cho nên cũng biết lối sống của chúng tôi, giống như tôi mở quầy thịt nướng, cô ấy cảm thấy không có gì lạ, cũng không coi thường tôi vì điều đó.” Diệp Lăng Thiên không nể mặt chút nào nói tiếp.

Lý Vũ Hân nghe những lời của Diệp Lăng Thiên, không có nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn đùi dê nướng ở trong đĩa của mình, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

“Cô hỏi tại sao tôi lại không muốn vào công ty của cô làm việc, mà lại tình nguyện đến nơi như này mà cực khổ bán đồ nướng. Thật ra cái này cũng liên quan đến tính cách của tôi, tôi không phải là người thích giao tiếp cùng người khác, càng không thích cái loại người xem ta là người ngu rồi lừa gạt. Tôi không thích bầu không khí ngột ngạt, đấu tranh lẫn nhau ở trong công ty. Bán thịt nướng dù có khổ cực, cũng chả cần thể diện, nhưng mà, mỗi ngày bán thịt nướng xong, kiếm được chút tiền, ở chỗ này uống chút bia khiến cho tôi rất sảng khoái, ít nhất thì tôi cũng không có suy nghĩ việc gì cả, chỉ cần bán tốt đồ nướng của tôi là được, tôi là một người thích tự do.”

“Còn có một nguyên nhân khác, cho dù cô có cho tôi cổ phiếu hay là một công việc tốt, đó không phải là thứ tôi xứng đáng có được, cầm đồ không phải là của mình, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, cảm giác khó chịu này cô có thể nhận thức được. Giống như là nhặt được tờ một trăm nghìn ở trên đường vậy, có vài người sẽ vô cùng vui vẻ, sẽ đi mua món ăn mà mình yêu thích. Cũng có người sẽ vướng bận trong lòng, cho dù cầm tiềm mua đồ mà mình thích ăn nhất, ăn cũng sẽ không có ngon mà trong lòng mình lại vô cùng lo lắng không yên, tôi là kiểu người thuộc vế sau, từ nhỏ đã có tật xấu như vậy rồi, thứ không thuộc về mình thì sẽ mãi không thuộc về mình, đây là điều mà mẹ tôi đã dạy cho tôi.”

“Bán thịt nướng cũng rất tốt, dù không kiếm được nhiều tiền, cũng rất khổ cực, nhưng mà, tất cả những cái này là do tôi chăm chỉ kiếm được, tôi có ăn thì ăn có uống thì uống, bởi vì tôi thoải mái, trong lòng sẽ không có vướng bận gì. Vũ Hân, tôi đã trả lời lí do của co rồi. Ăn nhanh lên đi, để lạnh thì không còn mùi vị gì đâu.” Sauk hi nói xong Diệp Lăng Thiên bảo Lý Vũ Hân ăn nhanh lên.

Lý Vũ Hân vẫn không nói gì, rất lâu sau mới hỏi: “Vậy tôi hỏi anh, những thứ tôi cho anh anh không muốn, nhưng mà sao anh lại đi tìm Hứa Hiểu Tinh để mượn tiền vậy? Chẳng nhẽ tiền tôi cho anh khiến anh ăn không ngon ngủ không yên, mà tiền cô ấy cho thì anh mới an tâm mà dùng.”

“Thật ra thì chính cô cũng đã có câu trả lời, cô cũng đã nói rồi, cô là cho tôi, mà đối với Hứa Hiểu Tinh là tôi đi mượn. Khác nhau là cô chủ động cho tôi, cũng không phải là điều mà tôi mong muốn. Mà Hứa Hiểu Tinh là do tôi chủ động đi mượn tiền, là tôi thực sự cần. Thật ra thì cô tốt, Hiểu Tinh cũng tốt, cũng là bạn của tôi. Khác biệt duy nhất chính là ngươi áp đặt tư tưởng của cô cho người khác, không có nghĩ là người ta có muốn hay không, cô cũng không đứng ở góc độ của bọn họ mà nhìn nhận, cô vĩnh viễn đã quen bản thân mình luôn đứng ở trung tâm, ngay cả khi cô quan tâm đến người ta cũng vậy.”

“Cái thật thì cũng có liên quan đến hoàn cảnh mà cô sinh sống, cô vẫn luôn là lãnh đạo, cấp trên, quy tắc trong công ty luôn lấy suy nghĩ của người lãnh đạo làm tiền đề. Vũ Hân, thật ra thì cô nên thay đổi một chút, tôi không phải là nói về bản thân mình, mà là về tất cả mọi người. Hôm qua Hiểu Tinh có nói một học sinh của cô ấy mà tôi thấy cũng khác đúng, nếu muốn để người khác tôn trọng mình thì trước hết phải tôn trọng người khác. Hôm nay tôi nói ghét cô thật ra chỉ là lời nói ghi tức giận mà thôi, nhưng mà ghét là thật, tôi ghét cái dáng vẻ coi thường người khác mà ra lệnh, cô biết đấy, tôi không thích như vậy. Tôi đã nói, tôi không giỏi trò chuyện, tôi cũng không biết cách nói chuyện, cô không nên tức giận.”

Diệp Lăng Thiên từ từ nói. Thật sự anh cũng không biết nói chuyện lắm, những điều anh nói ra chính là điều trong lòng anh nghĩ, không có vòng vo.

Lý Vũ Hân nghe những lời của Diệp Lăng Thiên, không có tức giận, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mực dọa người.

Diệp Lăng Thiên cũng không để ý đến Lý Vũ Hân, ngừa đầu uống hết chai bia cuối cùng.

“Thật ra thì, tôi là một người rất cố chấp, cũng hơi bảo thủ, đó là Diệp Sương nói. Cho nên, rất khó để làm bạn với tôi. Đây cũng là lý do mà tôi không có bạn bè. Thật ra thì tôi vẫn luôn biết ơn cô, cô nhìn có vẻ khinh thường người khác, nhưng thật ra đối xử với tôi rất tốt, cũng luôn quan tâm tới tôi, cũng đối tốt với Diệp Sương vậy. Thật ra thì cô không có phát hiện, có thể có người bạn như cô là một điều thoải mái, cô có thấy ánh mắt của những người kia không? Đều nhìn tôi với ánh mắt hâm mộ và ghen tị, bởi vì tôi có một người bạn như cô.” Diệp Lăng Thiên cười một tiếng nói.

Nghe lời của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân không nhịn được mà bật cười, liếc Diệp Lăng Thiên một cái nói: “Không phát hiện ra, anh là một người hài hước như vậy, nói mình không biết cách nói chuyện, tôi lại cảm thấy rằng, anh nói với ai cũng như vậy.”

“Được rồi, Diệp Sương, nhanh đến ăn một chút gì đi, nếu không thì bọn anh ăn hết đó.” Diệp Lăng Thiên cười một tiếng, gọi Diệp Sương lại.

“Được rồi, em đến đây.” Sau đó Diệp Sương lập tức đi tới, sau đó cầm điện thoại di động và máy tính kèm theo ví tiền đi đến, trong tay còn cầm một xấp tiền, có lẻ có chẵn, vui vẻ nói: “Anh, anh bảo hôm nay bán không tốt, nhưng mà ngược lại nha, hôm nay chúng ta kiếm được ba triệu ba đó, em đã trừ tất cả chi phí đi, hôm nay chúng ta cũng kiếm được hai triệu mốt. Em phân tích một chút, thứ kiếm được nhiều tiền nhất chính là đùi dê nướng đó, anh tính xem, một cái đùi dê giá có ba trăm nghìn, nhưng mà có thể bán tận sáu trăm nghìn, một cái đùi dê có thể kiếm được được ba trăm nghìn, tối hôm nay bán được hai cái đùi dê, giá thu vào cũng có một nửa là của đùi dê đó.”

“Anh, thật ra thì, em cảm thấy sau này đúi dê có thể bán đắt hơn một chút, sáu trăm nghìn một cái đùi dê, sẽ không có ai nói là đắt đâu, bởi vì chỗ này chỉ có mình anh là có thôi, còn nướng ngon như vậy, bọn họ muốn ăn thì chỉ có thể đến đây ăn, cái này gọi là độc quyền, hàng độc quyền cũng kiếm được nhiều tiền đó.”