Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 176




CHƯƠNG 176: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN (4)

Lý Vũ Hân bận rộn gần hai giờ mới thấy Diệp Sương quay về, lúc Diệp Sương quay trở về, lúc này phần lớn khách đã trở về, Lý Vũ Hân cảm giác như mình sắp ngất đi rồi.

“Chị Vũ Hân, mau lại ăn cái gì đi, rất xin lỗi chị Vũ Hân, lại để chị làm giúp mấy việc này. Chính là anh trai em bảo em đưa chị đến tiệm cơm ăn, nhưng mà trong tiệm cơm lại rất nhiều người, chờ đến khi hết người thì rất nhiều tiệm cũng đóng cửa rồi, em mãi mới tìm thấy cửa tiệm này, không biết có mùi vị như nào. Chị đến ăn trước đi, để em làm việc cho.” Diệp Sương áy náy nói với Lý Vũ Hân.

“Không sao, Diệp Sương, tối hôm nay em đừng có động vào cái gì, cứ ngồi đó nghỉ ngơi đi, để tối nay chị làm cho.” Lý Vũ Hân lắc đầu nói.

“A? Như vậy sao được chứ chị Vũ Hân, sao em có thể để chị làm loại chuyện như vậy được chứ? Để em đến, chị nghỉ ngơi rồi ăn gì đó đi, sau đó trở về nhà thôi, nơi này quá hỗn loạn.” Diệp Sương vội vàng thuyết phục Lý Vũ Hân, để chị ấy đến giúp cô đã vô cùng áy náy rồi.

“Nghe lời của chị, em đi ăn cơm trước đi, để tối hôm nay chị làm cho.” Lý Vũ Hân lại lắc đầu, thấy có người đến, đi thẳng đến chỗ người ta rồi hỏi xem muốn ăn gì. Sau hơn hai giờ làm, Lý Vũ Hân cũng dần quen thuộc với công việc, cũng biết mình nên phải làm những gì.

“Anh, chị Vũ Hân hôm nay làm sao vậy?” Nhân lúc Lý Vũ Hân đi lấy đồ cho khách, Diệp Sương chạy đến hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên lại lấy khăn lau mặt, quay đầu nhìn Lý Vũ Hân đang bận, sau đó nói: “Em để cho cô ấy làm đi, em thích thì có thể giúp. Nếu đói bụng rồi thì cứ ăn trước đi.”

“Anh, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy? Làm sao có thể để chị Vũ Hân đến làm chuyện này, chị ấy…” Diệp Sương cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi.

“Đừng hỏi nhiều như vậy, đến tủ lạnh cầm cái đùi dê rồi đặt trên lửa nướng đi.” Diệp Lăng Thiên cắt ngang vấn đề của Diệp Sương, dặn dò Diệp Sương.

“Được rồi.” Diệp Sương cũng không hỏi nữa, lấy đùi dê ra đặt ở trên lửa nướng, sau đó lại một mình đến bàn bên cạnh ăn cơm.

Bận rộn đến tận một giờ đêm, trên căn bản cũng không còn nhiều người lắm, cửa hàng của Diệp Lăng Thiên tạm thời cũng được yên tĩnh. Lý Vũ Hân lập tức ngồi ở bàn bên cạnh, mệt đến nỗi không nói được gì.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, bưng một đĩa thịt nướng và cừu nướng đến, sau đó lấy ở trong tủ lạnh hai chai kia, đặt tất cả món ở trên bàn Lý Vũ Hân đang ngồi, sau đó mở hộp cơm ra, đưa tay ra sờ thấy tất cả đều đã lạnh, cũng chỉ đặt ở một bên. Nhìn Lý Vũ Hân mệt mỏi nói: “Chị đói bụng không, ăn gì đó trước đi.”

“Diệp Lăng Thiên, anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm rồi, bây giờ anh có thể nói đáp án cho tôi rồi chứ? Tôi muốn anh nói cho tôi, tại sao?” Lý Vũ Hân lạnh lùng hỏi lại Diệp Lăng Thiên.

“Hai người cứ nói chuyện đi, em đi thu dọn đồ, em đã ăn cơm tối rồi.” Diệp Sương đang vui vẻ đến ngồi để chuẩn bị cùng, nhưng khi nghe thấy Lý Vũ Hân nói câu đó, cô rất thức thời mà đi qua một bên thu dọn đồ đạc.

“Ăn trước đi, vừa ăn tôi vừa nói cho cô. Đùi dê nướng này là do tôi phát minh đó, ở cả cái thành phố A này, chỉ có một nhà của tôi mới có đùi dê nướng này thôi, đùi dê nướng này rất được chào đón, mỗi đêm đều có nhiều người đến ăn, cô nếm thử một miếng xem.” Diệp Lăng Thiên cầm đao cắt một miếng thịt đùi dê lớn bỏ vào trong đĩa trước mặt Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân rất là đói, cô không còn chút sức lực nào, bụng cũng kêu lên rột rột, nhưng dù có vậy, cô ăn cũng rất từ tốn.

Diệp Lăng Thiên cũng cắt một miếng thịt đùi dê, ăn một miếng lớn, sau đó dùng đũa nhẹ nhàng mở nắp chai bia, cầm chai uống mấy hớp lớn sau đó chậm rãi nói với Lý Vũ Hân: “Cô đã từng hỏi tôi rất nhiều tại sao, cô hỏi tôi tại sao lại tôi không làm việc đó? Tại sao tôi lại trốn tránh cô? Tại sao tôi lại muốn trở nên bình thường mà ở chỗ này bán thịt nướng? Tại sao cô và Hứa Hiểu Tinh có quan hệ tốt, mà tôi lại ghét cô? Tất cả những vấn đề này đúng không?”

Lý Vũ Hân ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, cũng không nói gì.

“Thật ra thì, tất cả câu trả lời trong lòng cô đều đã rõ, cho dù cô không nghĩ nhưng cũng phải hiểu, nhưng mà tôi nghĩ rằng, cô có thể đã hiểu được chút ít. Cô nhìn hoàn cảnh ở chỗ này xem, nhìn tình trạng của cô hiện giờ nữa xem, cô lại nhìn lại tôi và cô xem, cô thấy hai người chúng ta ở trong cùng một thế giới sao? Cô thấy cô hiểu được tôi sao? Tôi nghĩ trong lòng cô đã có đáp án rồi.”

“Từ nhỏ tôi và Diệp Sương chính là lớn lên ở hoàn cảnh này, bọn tôi đã quen với hoàn cảnh này. Mà cô lại khác, cô lớn lên ở một thế giới khác hoàn toàn, tôi cá rằng, cả đời cô cũng chưa từng mệt mỏi và nhếch nhác như bây giờ, cũng là lần đầu tiên ăn đồ nướng, không sạch sẽ và mất vệ sinh, đúng không? Hai người chúng ta thật ra là hai loại người khác nhau trong thế giới này, cô không hiểu rõ được cuộc sống của tôi, tôi cũng không hiểu rõ được cuộc sống của cô, cô không hiểu trong lòng tôi đang nghĩ cái gì, tôi cũng không có hiểu trong lòng cô suy nghĩ cái gì. Thậm chí, cô cũng không rõ trong lòng tôi đang muốn cái gì, tôi cũng không biết cuộc sống cô muốn nó như thế nào.”

Diệp Lăng Thiên nói đến đây lại uống một hớp bia lớn, sau đó lại cắt một miếng thịt dê bỏ vào trong đĩa Lý Vũ Hân.

“Cô nhìn những người ở xung quanh xem, ăn những thứ này, thật ra bọn họ cũng giống như tôi vậy, cuộc sống cũng rất bận rộn. Đối với những người như bọn tôi mà nói, làm sao có thể nuôi sống bản thân và người nhà chính là mục tiêu lớn nhất. Đến nỗi lý tưởng là gì, giá trị của đời người, nói thật, đối với bọn tôi chính là vấn đề vô cùng xa lạ, lúc này ngay cả cuộc sống bình thường cũng không thể đảm bảo nổi thì sao có thể nói đến lý tưởng và giá trị? Giá trị lớn nhất của đời người thật ra là để cho bản thân còn sống.”

“Cô hôm nay cũng cảm nhận được cuộc sống của chúng tôi, những thứ cô làm hôm nay có thể cả đời cũng không quên được, nhưng với bọn tôi mà nói thì đây chính là cuộc sống sinh hoạt hằng ngày, bởi vì mỗi ngày chúng tôi đề sống như vậy. Chúng tôi sống rất khổ cực, rất khó khăn, chắc chắn đó không phải là cuộc sống mà cô tưởng tượng.”

“Vũ Hân, tôi nói những câu này và để cho cô cả buổi bận bịu giúp tôi, thật ra là muốn nói cho cô biết rằng, cuộc sống của hai chúng ta rất khác nhau ở trong thế giới này, cô có giá trị quan của mình, mà tôi cũng có giá trị quan của bản thân, hai giá trị quan của chúng ta không có giống nhau, nên khi chúng ta ở chung sẽ có rất nhiều mâu thuẫn xảy ra. Bây giờ cô chắc biết được chút hai người chúng ta trải qua cuộc sống như nào, cô cũng có thể cảm nhận được, mong muốn của chúng ta là gì, thứ chúng ta cần là cái gì.” Diệp Lăng Thiên từ từ nói.