Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 171




CHƯƠNG 171: ANH ẤY LÀ BẠN TRAI TÔI (5)

Đợi đến khi mấy người Diệp Lăng Thiên chuẩn bị xong tất cả đồ cần thiết thì cũng gần năm giờ, sau đó lại bắt đầu kinh doanh. Bởi phần lớn sinh viên đều đã đi nên việc kinh doanh rõ ràng kém hơn hai ngày trước một chút. Nhưng sau khi màn đêm buông xuống, việc buôn bán lại dần dần tốt hơn, bởi vì người bên ngoài tới bắt đầu nhiều hơn.

Tối đó, việc buôn bán của Diệp Lăng Thiên đạt tới mức cao nhất là bắt đầu từ mười hai giờ đêm. Hơn mười hai giờ, một đám người mặc đồng phục lao động nói chuyện ầm ĩ, đi tới trước cửa hàng của Diệp Lăng Thiên. Người đi đầu chính là đại gia Vương lão ngũ đêm hôm đó. Diệp Sương đếm số người, cộng thêm vị đại gia kia tổng cộng là ba mươi mốt người. May là Diệp Lăng Thiên mua thêm hai cái bàn và mười cái ghế, nếu không căn bản không có chỗ ngồi.

Dưới tình huống hơn ba mươi người thanh niên đặc biệt tăng ca đến mười hai giờ khuya, sức chiến đấu này thật sự kinh người, cộng thêm cụng rượu với một ông chủ đại gia sảng khoái, mặt khác tài nấu nướng của Diệp Lăng Thiên quả thật cũng không tệ, với rất nhiều tình hình gộp chung một chỗ làm buổi tối hôm đó đám người kia gần như ăn hết lượng hàng mà Diệp Lăng Thiên vốn chuẩn bị cho ba ngày, ngoài ra còn ăn bảy cái đùi dê và tám két bia. Đó là một con số tương đối khủng khiếp. Chỉ có điều bọn họ ăn cũng lâu, còn ăn đến hơn ba giờ sáng mới rời đi. Một đám người trước sau ăn hơn ba giờ đều say khướt, mới rời đi.

Khi tính tiền, Diệp Sương cầm điện thoại đối chiếu với hóa đơn được ghi dày đặc, ấn gần mười phút mới tính ra tổng cộng ăn hết hơn tám triệu bốn trăm nghìn. Tối hôm đó, việc kinh doanh của Diệp Lăng Thiên đạt đến mức cao nhất, một đêm kiếm được mười triệu năm trăm nghìn. Đợi đến sau khi đám người đi cùng vị đại gia kia đi rồi, ba người nhìn đống bừa bãi đầy đất kia cũng cảm thấy chẳng còn sức lực nữa.

Diệp Lăng Thiên vừa nướng đùi dê vừa bắt đầu thu dọn đồ, đợi đến khi nướng xong chân dê, ba người ngồi ăn với nhau một bữa, bởi vì bụng mọi người đều quá đói.

“Lăng Thiên, chúng tôi bắt đầu phải chấm bài thi từ ngày mai rồi. Trong lúc đó có lẽ tôi sẽ không có thời gian tới đây được. Chúng tôi bị quy định về thời gian chấm bài thi nên trong lúc đó tôi có thể phải mang bài thi về nhà để chấm, cũng không rảnh tới giúp anh được.” Hứa Hiểu Tinh ăn đùi dê nướng do Diệp Lăng Thiên đặc biệt để lại cho cô, trong lòng rất thỏa mãn, thể xác và tinh thần cô vốn mệt mỏi lại lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

“Không sao đâu, Hiểu Tinh. Thật ra tôi và Diệp Sương hai người có thể làm được chuyện này, cô không cần lo lắng đâu. Cô cứ tới đây giúp chúng tôi vất vả như vậy, tôi thật sự thấy áy náy.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Anh thật sự làm được sao?” Hứa Hiểu Tinh ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, sau đó hỏi: “Bản thân anh đếm thử, từ hôm qua đến giờ, anh tổng cộng ngủ được mấy tiếng hả? Lại nói hôm nay, bây giờ đã gần bốn giờ, chờ anh trở về làm xong mọi việc, tắm rửa xong thì sớm nhất cũng hơn năm giờ. Có phải hơn năm giờ anh lại muốn đi chợ không? Có phải sáng mai anh lại muốn chuẩn bị những nguyên liệu nấu ăn không? Cho dù là mười hai giờ trưa mai có thể ăn cơm đúng giờ, coi như một giờ anh bắt đầu ngủ, anh ngủ thẳng từ một giờ tới ba giờ chiều mai lại được bao lâu? Ngủ hai tiếng rưỡi. Tôi biết sức khỏe của anh tốt, nhưng sức khỏe của anh có thể ứng phó được trong thời gian ngắn, anh có thể liên tục chịu được một tuần sao? Có thể liên tục chịu được một tháng sao?”

“Mặt khác, bây giờ còn có Diệp Sương giúp anh, có tôi giúp anh. Nếu về sau Diệp Sương đi học thì sao? Tôi cũng đi làm thì sao? Tới lúc đó một mình anh sẽ làm thế nào? Tạm thời không nói cả ngày anh có thời gian nghỉ hay không, lại nói một mình anh có thể làm được không? Lăng Thiên, anh thật sự cần phải suy nghĩ thật kỹ về mấy vấn đề này. Có một số việc không phải anh cứ cố gắng gánh vác là có thể gánh vác được đâu. Lúc trước tôi cũng đã nói, anh là người chứ không phải là thần. Nhìn quầng mắt anh thâm như vậy, bản thân anh không đau lòng, tôi nhìn cũng thấy đau lòng đấy.”

Diệp Lăng Thiên cẩn thận nghe lời Hứa Hiểu Tinh nói. Thật ra không cần Hứa Hiểu Tinh nói ra những lời này, bản thân anh đã sớm ý thức được, bởi vì bây giờ anh thật sự cảm giác rất mệt. Đã nhiều năm như vậy, anh rất hiếm khi có cảm giác này. Lần trước anh có cảm giác này còn là khi mới vừa vào bước vào đợt huấn luyện của doanh trại huấn luyện đặc biệt, có thể thấy được mức lao động bây giờ lớn tới mức nào. Anh cũng hiểu rõ, bây giờ không phải là vấn đề mình cố gắng lại có thể làm được. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục như thế nữa, anh thật sự sẽ làm không nổi.

“Anh đi thuê một cửa hàng đi. Tôi đã cố ý hỏi lãnh đạo của trường học chúng tôi rồi. Tới đầu tháng sau, con đường này sẽ bắt đầu được dọn sạch, sau đó đội xây dựng tới, sẽ làm xong con đường này trong mấy tháng nghỉ hè. Nói cách khác, cho dù anh muốn làm tiếp ở đây cũng chỉ có thể làm được nửa tháng. Chắc hẳn chỉ hai ngày nữa là anh có thể nhìn thấy được thông báo dán ở đây. Anh thuê một cửa hàng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, mua thêm một tủ đông có thể bảo đảm cho anh cách ba ngày lại nhập hàng một lần là đủ rồi. Còn nữa, anh không cần mỗi ngày phải mang tới dọn lui nhiều đồ, cũng không cần lãng phí nhiều thời gian trên đường. Làm vậy anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

“Bản thân anh nên suy nghĩ thật kỹ đi. Tôi có thể mất phải một tuần để chấm bài thi. Sau tuần kiểm duyệt, tôi sẽ tới tìm anh. Đến lúc đó anh cảm thấy anh muốn thuê cửa hàng thì nói với tôi, tôi giúp anh thuê cửa hàng tốt. Nếu anh vẫn không muốn thuê cửa hàng, vậy thì tùy anh. Dù sao, không quan tâm anh nghĩ thế nào, làm thế nào, tôi đều ủng hộ anh. Tôi chỉ không hy vọng anh hành hạ bản thân quá mức thôi.” Hứa Hiểu Tinh lại nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, nói: “Được.”

Sau khi ăn xong, lần này Hứa Hiểu Tinh thật sự mệt không chịu được, không yêu cầu hỗ trợ gì nữa. Bởi vì tối nay cô thật sự quá mệt mỏi rồi. Phải biết rằng cả đời cô vốn chưa từng làm việc cực khổ, một đêm này khiến cô bận rộn tới mức sắp mệt lả đi. Hơn nữa ngày mai cô còn phải đi chấm bài thi, cho nên cô ăn xong thì rời khỏi.

Không biết Diệp Sương đã gục đầu trên bàn ngủ từ lúc nào. Diệp Lăng Thiên kéo cơ thể mệt mỏi bắt đầu một mình sắp xếp lại đồ. Đợi đến khi thu dọn xong đồ, anh mới đánh thức Diệp Sương, bảo Diệp Sương ngồi ở phía sau xe ba gác, bản thân bắt đầu đạp xe ba gác về. Sau khi về, Diệp Sương thậm chí còn chẳng thèm tắm, vẫn để người bẩn thỉu mà ngả xuống giường ngủ mất.

Diệp Lăng Thiên nhìn đồng hồ, quả nhiên giống như lời Hứa Hiểu Tinh nói, về tới nhà cũng năm giờ. Anh đi tắm qua, sau đó lại đạp xe ba gác đi mua thức ăn. Anh thật sự rất mệt. Cuối cùng anh đã biết rõ mình quả thật không thể tiếp tục như thế, nếu không thật sự sẽ chết người đấy. Bởi vì anh cảm thấy mình không kiên trì được nữa.

Chẳng qua mệt cũng chứng tỏ việc kinh doanh tốt, kiếm được nhiều tiền. Mà ngược lại, kinh doanh không tốt cũng tất nhiên không thể mệt mỏi. Ngày này, thu nhập kinh doanh trong cả con đường đều giảm xuống rất nhiều, bởi vì sinh viên cơ bản đã đi hết, những người mặc đồng phục sinh viên đi trên đường không nhiều, đến bảy tám giờ tối mới bắt đầu đông người hơn. Chỗ kinh doanh của Diệp Lăng Thiên lại càng thêm vắng vẻ. Diệp Lăng Thiên ngồi ở trên ghế ngủ gà ngủ gật, đã mấy ngày gần như không ngủ nên anh thật sự rất buồn ngủ.

“Chị Vũ Hân.” Khi Diệp Lăng Thiên đang ngủ gật, đột nhiên nghe được Diệp Sương kinh ngạc kêu lên. Anh mới ngẩng đầu lên lại nhìn thấy Lý Vũ Hân không biết đã đứng ở trước quầy hàng, lạnh lùng nhìn mình từ lúc nào.