Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 167




CHƯƠNG 167 ANH ẤY LÀ BẠN TRAI CỦA TÔI (1)

“Ừ, được, làm thế nào thì tự anh quyết định đi, có điều anh phải nhớ anh đã đồng ý với tôi hai việc rồi đấy nhứ. Thứ nhất chính là không được để bản thân quá mệt mỏi, chuyện thứ hai chính là anh đã đồng ý ngày mai sẽ nướng đùi dê cho tôi. Được rồi, tôi đi đây, anh cũng về tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Hứa Hiểu Tinh đi đến bên cạnh xe của mình rồi vẫy vẫy tay với Diệp Lăng Thiên sau đó tự mình lái xe đi khỏi đó.

Diệp Lăng Thiên cũng thật sự mệt mỏi, sau khi tắm rửa xong anh nằm lăn ra giường ngủ luôn. Sáng hôm sau, sáu giờ Diệp Lăng Thiên đã rời khỏi giường cưỡi chiếc xe ba gác của mình đi chợ. Hôm qua vì đi chợ muộn, tận tám giờ mới đi cho nên toàn mua lại những đồ thừa của người khác, hơn nữa còn thiếu rất nhiều thứ, cho nên hôm nay anh phải cố gắng đi sớm để chọn nguyên liệu nấu ăn tốt hơn.

Diệp Lăng Thiên chọn lựa thực phẩm ở khu đồ đông lạnh trong chợ một giờ, sau đó mới mua xong lại chuyển hướng ra chợ bán thức ăn mua thêm một đống nữa rồi mới đạp xe ba gác chở về. Trên đường anh cũng tiện thể mua bữa sáng về cho Diệp Sương, lúc về đến nhà mới chỉ hơn tám giờ một chút.

Sau khi Diệp Sương ăn xong thì đi đến trường học, hôm nay cô có hai môn thi. Còn Diệp Lăng Thiên sau khi ăn sáng xong thì bày đống nguyên liệu nấu ăn mua được ra nhà, khi nhìn thấy đống đồ đông lạnh đang tan ra anh mới nhận ra một vấn đề rất quan trọng đó là phải có một cái tủ lạnh trong nhà, nếu không thì thật sự sẽ có chuyện.

Sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, thì hình như những người bán đồ nướng khác đều mang theo tủ lạnh ở bên cạnh. Nhìn đống đồ đông lạnh đang tan ra, Diệp Lăng Thiên vò đầu gãi tai, không có cách nào khác anh chỉ có thể đi ra ngoài một lần nữa, sau đó đi đến cửa hàng đồ gia dụng, bỏ ra hơn ba triệu sắm một cái tủ lạnh rồi dùng xe ba gác chở về.

Nhìn cái xe của mình, Diệp Lăng Thiên cảm thấy có vẻ sẽ không chở nổi, nên kết quả lại lại đạp xe đến một xưởng cơ khí, rồi tự mình hàn rộng thêm cái giá để hàng phía sau ra mỗi bên năm mươi centimet nữa, trong lòng thùng chở hàng cũng hàn thêm tấm thép, nếu không thì, thêm cái tủ lạnh này vào nữa chiếc xe ba gác nho nhỏ này của anh đúng là không chứa hết nổi.

Sau khi về nhà, Diệp Lăng Thiên rửa nguyên liệu nấu ăn mua được thật sạch sẽ, sau đó tự mình xiên hết thành từng xin, mất ba tiếng đồng hồ mới xong toàn bộ, lúc chuẩn bị xong thì đã mười một rưỡi rồi. Anh tự mình nấu qua loa vài món, ăn trưa xong thì nằm lên giường ngủ, anh thật sự rất buồn ngủ, đêm qua chỉ ngủ được có vài tiếng thôi. Diệp Lăng Thiên đặt chuông báo thức cho mình lúc ba rưỡi chiều, sau đó lại tốn nửa giờ đặt hết mọi thứ đã chuẩn bị bao gồm cả cái tủ lạnh kia nữa lên xe ba gác, rồi chậm rãi đạp xe đi về phía đại học Thành Nhi.

Lúc đến quầy hàng của mình anh mới nhận ra trên phố đã có rất nhiều người, Diệp Lăng Thiên tìm được chủ quán ở quầy bên cạnh nói chuyện một lúc lâu cuối cùng phải bỏ ra ba trăm năm mươi nghìn một tháng để dùng nhờ dây điện ở cửa hàng bên cạnh để cắm tủ lạnh. Sau khi từ từ bày hàng ra thì cũng gần đến sáu giờ tối, anh lại mua thêm vài két bia nữa cho vào tủ lạnh rồi ngồi chờ khách đến.

Vừa chuẩn bị xong hết thì Diệp Sương cũng tới, cô vừa đến anh còn chưa kịp nói gì đã bị cô kéo tay nói: “Anh, hôm nay trong trường đã xảy ra một chuyện lớn, anh có biết không?”

“Chuyện gì?” Diệp Lăng Thiên cảm thấy kỳ lạ hỏi.

“Anh không biết sao? Quán đồ nướng của nhà chúng ta bây giờ đã nổi tiếng rồi, ít nhất thì đã truyền khắp trong trường của chúng ta, em có thể đảm bảo với anh, tối nay chúng ta nhất định sẽ bán hàng cực kỳ chạy.” Diệp Sương mở miệng nói không dừng.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi.

“Cũng không biết do ai nói ra, bảo rằng bạn trai của chị dâu, chính là bạn trai của cô Hứa mở quán bán đồ nướng bên đường, sau khi tin tức ấy được truyền lên mạng của trường thì ngay lập tức mọi người đều xôn xao, từ nhiều người biết chuyện này sau đó là cả trường đều biết, anh nhìn đi còn có cả anh nữa này, có anh, có em, còn có cả chị dâu nữa. Rất nhiều người đều bình luận nói rằng, tối nay nhất định sẽ đến đây nhìn trộm xem bạn trai của cô giáo xinh đẹp trường mình là người thế nào.”

“Hơn nữa, còn có rất nhiều người nói rằng, mấy tháng trước ở trên mạng có bài đăng về một người đi xe sang tặng hoa cho chị dâu, sau khi so sánh ảnh chụp thì đúng là cùng một người, cho nên mọi người càng cảm thấy hứng thú không hiểu được, vì sao một người lái xe sang lại đi mở quán bán đồ nướng, có người nói rằng do cậu chủ nhà giàu mở quán bán đồ nước để trải nghiệm cuộc sống, cũng có người nói là do anh thuê xe thuê quần áo giả làm người giàu để theo đuổi chị dâu, bây giờ mới để lộ ra sự thật, vì cuộc sống phải đi bán đồ nướng …vân vân. Dù sao thì có rất nhiều phiên bản, dễ nghe có, mà khó nghe cũng có.”

“Nhiều người còn đến hỏi em, xem em có quan hệ gì với anh, nhưng em đâu có ngốc, em nói rằng em không quen anh, chỉ vì đồng ý với cô giáo Hứa nên mới đến đây giúp thôi, đến tận lúc đó mới tránh thoát được, nếu không thì mấy ngày tiếp theo chắc chắn sẽ không được sống yên ổn.” Diệp Sương Lăng Thiên xem, rồi đứng bên cạnh giải thích.

Đọc xong những tin này Diệp Lăng Thiên nhíu mày lại, vốn dĩ anh chỉ muốn yên lặng buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền đủ để nuôi gia đình, đủ tiền cho Diệp Sương uống thuốc đi học mà thôi. Nhưng mà theo lời của những người khác nói, thì dường như anh đã kéo Hứa Hiểu Tinh vào chuyện này rồi, đây không phải là ý nghĩ ban đầu của anh.

Lúc đang nói chuyện, thì anh trông thấy có hai học sinh nữ đi đến bên cạnh, vừa dơ điện thoại lên vừa nói: “Là anh ấy đó, đúng là ở chỗ này, oa, thật sự rất lãng tử, rất có hương vị đàn ông.”

“Anh đẹp trai, nướng cho chúng em bốn xiên này, ba xiên này, thêm ba cái này nữa, à đúng rồi, anh bọc lại để chúng em mang về nhứ.” Cô bé kia gọi lung tung vài món.

“Được.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó lấy đồ ra bắt đầu nướng.

“Này, anh đẹp trai, anh thật sự là bạn trai của cô giáo Hứa, Hứa Hiểu Tinh sao? Chúng em là học sinh của cô ấy đấy.” Một cô gái vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Lăng Thiên, cuối cùng không nhịn nổi nữa cất tiếng hỏi.

Diệp Lăng Thiên nhìn hai cô gái, sắc mặt anh hơi khó coi, nhưng ngay lập tức lại nhìn xuống đống đồ trên tay mình, vừa nướng vừa trả lời: “Không phải.”

“A? Không phải? Chẳng lẽ trên mạng đều đoán mò sao? Anh nhìn một chút đi, còn có cả ảnh chụp đấy.” Cô gái không tin nên mở điện thoại ra, giở ảnh chụp cho Diệp Lăng Thiên xem.

Diệp Lăng Thiên không thèm ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: “Cô giáo Hứa là bạn của tôi, bạn thân của nhau, nhưng mà không phải loại quan hệ mà hai nhóc nghĩ, hôm qua cô ấy chỉ đến đây giúp tôi mà thôi.”

“A? Hóa ra là như vậy. Nhưng em nhớ mấy tháng trước đã trông thấy anh tặng hoa cho cô Hứa mà, còn nắm tay nhau nữa, chuyện này không thể giả được, có cả ảnh chụp còn có rất nhiều người trông thấy nữa.” Cô gái vẫn chưa từ bỏ ý định vẫn tiếp tục hỏi, rất có khí chất của kẻ săn tin.

“Chào anh Diệp đẹp trai, lâu lắm không gặp.” Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên, mấy giáo viên mỉm cười chào hỏi.

“Chào mọi người, chào mọi người. Bọn họ đây là?” Diệp Lăng Thiên miễn cưỡng cười cười chào hỏi nhóm giáo viên, sau đó thấp giọng hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Mọi người đều biết anh mở quán thịt nướng ở đây. Sau khi họp xong, mọi người xúm lại đòi tôi mời họ đi ăn thịt nướng. Tôi không còn cách nào khác, đành phải mang đi hết.” Hứa Hiểu Tinh làm động tác tay nói.

“Thật à, vậy được rồi, ngại quá, quán làm ăn nhỏ, nên chỗ ngồi không lớn lắm. Diệp Sương, kê bàn ra, đi mua mấy chai nước cho mấy vị giáo sư này uống. Ngại quá rồi, tôi bận rộn chưa nghỉ tay, mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi, tôi nướng đồ cho mọi người.” Diệp Lăng Thiên gọi Diệp Sương.

“Không cần đâu Diệp Sương, Diệp Sương, em cứ làm việc của em đi, mấy đồ này để bọn chị tự làm cho. Đi nào, chúng ta tự qua đó kê bàn đi, chén đũa ở đây, bọn chị tự lấy được, để chị gọi món.”

Hứa Hiểu Tinh vẫy tay với Diệp Sương, sau đó nhờ nhóm đồng nghiệp tự đi lấy. Cô cầm đĩa lấy đồ ăn, nhiều người như vậy đương nhiên cũng phải lấy đầy vài đĩa lớn.

“Đúng rồi, Lăng Thiên, anh còn đùi dê không? Tôi nói với họ rằng đùi dê anh nướng rất ngon, khen nức mũi, mấy người này hôm nay mà không ăn được đùi dê anh nướng thì sẽ không để yên cho tôi, không phải bán hết rồi chứ?” Hứa Hiểu Tinh vừa lấy vừa hỏi.

“Chỉ còn một cái, nhưng cái này tôi đã đồng ý là sẽ nướng cho cô rồi.” Diệp Lăng Thiên khó xử nói.

“Chị dâu, chị không biết đấy chứ, có người ở bàn kia muốn trả gấp đôi để mua đùi dê này, nhưng anh trai em không chịu, cứ nói để dành cho chị ăn.” Diệp Sương đang bận một bên, nghe thấy hai người nói chuyện, nói những lời vừa nãy ở bên tai của Hứa Hiểu Tinh.

“Thật sao?” Hứa Hiểu Tinh kinh ngạc nhìn Diệp Sương hỏi, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Em có lúc nào lừa chị đâu chứ, chị dâu.” Diệp Sương cười hì hì lấy đồ rời đi.

“Nếu không thì hôm nay anh nướng cho họ đi, ngày mai anh nướng cho tôi là được.” Hứa Hiểu Tinh dịu dàng nói với Diệp Lăng Thiên.

“Ừ, vậy được, tôi đi làm cho mấy cô đây, trong này được rồi, không cần cô làm nữa, có Diệp Sương lo rồi.” Diệp Lăng Thiên lấy chiếc khăn trên vai lau mồ hôi.

“Ừ, được rồi.” Hứa Hiểu Tinh gật đầu, vừa định rời đi thì nhìn thấy bánh ngọt vẫn còn trên đầu tủ lạnh, khuôn mặt tối sầm nhìn Diệp Lăng Thiên hỏi: “Diệp Lăng Thiên, sao anh không ăn những thứ tôi đã mua cho anh? Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi? Anh muốn chết đói hay sao? Anh không nghe những lời tôi nói với anh à?”