Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 147




CHƯƠNG 147: GHEN TUÔNG. (4)

“Chắc là… không biết đâu.” Hứa Hiểu Tinh có chút ngại ngùng mà nói.

“Vũ Hân, cậu cảm thấy anh ấy sẽ thích tớ chứ?” Hứa Hiểu Tinh tiếp đó lại hỏi Lý Vũ Hân, trong ánh mắt có chút căng thẳng, rất hiển nhiên, cô ta hy vọng nghe được một đáp án tốt từ miệng của Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhìn bộ dạng của Hứa Hiểu Tinh, trái tim vốn có chút phẫn nộ lại bị mềm nhũn, cô có thể cảm nhận được sự thấp thỏm trong lòng của Hứa Hiểu Tinh, có thể cảm nhận ra được, Hứa Hiểu Tinh là thật sự rất thích Diệp Lăng Thiên. Thế là nói: “Anh ấy dựa vào đâu mà không thích cậu chứ? Cậu muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn học vấn có học vấn, muốn gia thế có gia thế, như vậy còn không tốt hơn anh ấy sao, cậu thích anh ấy chính là phúc phần của anh ấy rồi, anh ấy còn có tư cách gì mà kén chọn với cậu chứ.” “Không phải đâu, Lý Vũ Hân, cậu không thể nói như vậy được. Tình cảm là tình cảm, tình cảm là một thứ rất kỳ lạ, nó không thể liên quan với vật chất được. Tình cảm giống như là một loại cảm giác hơn, giống như tớ, rõ ràng theo lý trí, tớ không nên thích anh ấy, nhưng tớ vẫn yêu anh ấy rồi, căn bản không có cách nào cưỡng ép bản thân cả. Ngược lại, nếu như anh ấy không thích tớ, cho dù điều kiện các mặt của tớ có tốt đến mấy, anh ấy cũng sẽ không thích.” Hứa Hiểu Tinh chìm vào trong cơn hoảng loạn chưa từng có trước đây.

Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh, có chút cạn lời mà nói: “Vậy làm sao tớ biết anh ấy có thích cậu hay không chứ? Ngay cả cậu cũng không biết, người ngoài như tớ làm sao mà biết được? Nếu như cậu muốn biết đáp án thì trực tiếp đi hỏi anh ấy là được rồi, cậu đi hỏi anh ấy, cậu thích anh ấy, anh ấy có thích cậu không, không phải là được rồi sao, một người bình thường lão luyện chín chắn như cậu sao đột nhiên lại trở nên yêu đuối như vậy rồi?”

“Tớ là con gái được chưa? Chuyện này có đứa con gái nào chủ động nói trước chứ? Hơn nữa, tớ cũng không chắc là anh ấy rốt cuộc có thích tớ hay không, lỡ như anh ấy không thích tớ, tớ tỏ tình với anh ấy rồi, vậy thì mất mặt biết bao?” Hứa Hiểu Tinh lắc đầu giống như là trống bỏi. Một cô giáo Hứa Hiểu Tinh bình thường cởi mở thoải mái, lúc này đột nhiên trở thành một cô gái thẹn thùng xấu hổ.

“Tớ nói nha bà chị, vậy phải làm sao đây? Cậu sao mà cứ xoắn xuýt như vậy thế, chỉ là một chuyện đơn giản thôi mà. Hay là vầy đi, tớ giúp cậu đi nói với anh ấy, tớ đi hỏi anh ấy có được không?” Lý Vũ Hân có chút cạn lời mà nói.

“Không, đừng, cầu xin cậu, ngàn vạn lần đừng nói với anh ấy chuyện tớ thích anh ấy.” Hứa Hiểu Tinh giật bắn mình, vội vàng nói.

“Vậy cậu rốt cuộc là muốn làm gì?” Lý Vũ Hân sắp sụp đổ rồi.

“Tớ cảm thấy chuyện này cứ để tự nhiên thì tốt hơn, thời gian tớ và anh ấy quen biết nhau quá ngắn, tớ cảm thấy tớ và anh ấy vẫn nên ở cùng nhau nhiều hơn, tớ tin anh ấy sẽ thích tớ, tớ sẽ đợi đến ngày mà anh ấy chủ động tỏ tình với tớ.” Hứa Hiểu Tinh có chút lờ mờ mà nói.

“Bộ dạng anh ấy như vậy mà cậu bảo anh ấy tỏ tình với cậu, chắc không dễ hơn kêu heo nái leo cây bao nhiêu đâu. Được rồi, chuyện của cậu thì cậu tự nghĩ cách đi, tớ lười quản, cậu muốn ở đây chăm sóc anh ấy thì cậu cứ ở, công ty tớ có việc phải đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại.” Lý Vũ Hân nói xong thì đứng dậy, sau đó quay người đi ra ngoài.

Chỉ là lúc quay người lại, sắc mặt Lý Vũ Hân lập tức chùng xuống, cô cảm giác như trong lòng mình hệt như bị thứ gì đó làm nghẹn lại vậy, ngột ngạt vô cùng. Rốt cuộc là tại vì sao bản thân cô cũng không rõ.

Trong khoảng thời gian tiếp theo đây, Hứa Hiểu Tinh giống như là một cô vợ nhỏ, gần như mỗi ngày đều ở trong bệnh viện chăm sóc cho Diệp Lăng Thiên, ngoại trừ thời gian lên lớp. Lý Vũ Hân vẫn đến mỗi ngày, nếu như Hứa Hiểu Tinh không có ở đó, cô sẽ ở lâu một chút, nếu Hứa Hiểu Tinh có ở đó thì cô chỉ nhìn một cái rồi đi, không ở lâu. Tuy Diệp Lăng Thiên đã nói đi nói lại là không cần Hứa Hiểu Tinh ở cùng, nhưng Hứa Hiểu Tinh vẫn cứ như vậy. Không chỉ là Diệp Lăng Thiên, cho dù là Hứa Hiểu Tinh cũng là lần đầu tiên phát hiện, hoá ra cô ta cũng có thể chăm sóc người khác.

Theo ước tính của bệnh viện, Diệp Lăng Thiên sẽ phải ở lại bệnh viện ít nhất ba tháng, nhưng cuối cùng, Diệp Lăng Thiên đã bình phục và xuất viện chỉ sau một tháng, điều này khiến các bác sĩ trong bệnh viện đều há hốc mồm kinh ngạc, bọn họ xưng điều này là kỳ tích.

Vào ngày xuất viện, vẫn không có ai khác, chỉ có Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân. Sáng sớm Lý Vũ Hân đã lái xe tới, Hứa Hiểu Tinh vẫn luôn trong phòng bệnh dọn dẹp đồ của Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên muốn tự mình ra tay nhưng bị Hứa Hiểu Tinh ngăn cản, cô ta nhất định phải tự mình làm, bảo Diệp Lăng Thiên nghỉ ngơi, không cho Diệp Lăng Thiên động tay.

Đợi đến khi Lý Vũ Hân đến, đồ đạc cơ bản đã được dọn dẹp xong, Lý Vũ Hân đến bên bệnh viện làm thủ tục xuất viện, sau đó ba người lên xe của Lý Vũ Hân.

“Đi đâu?” Sau khi lên xe Hứa Hiểu Tinh liền hỏi, lời này là cô ta đang hỏi Diệp Lăng Thiên, cũng là đang hỏi Lý Vũ Hân. Bởi vì cô ta căn bản không biết là đi đâu? Đi đến nhà của Diệp Lăng Thiên, hay là nhà của Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân cũng không biết, quay mặt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Đi nhà cô đi, phải đón Diệp Sương về.” Diệp Lăng Thiên hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc rồi hút, chậm rãi nói.

“Anh chuẩn bị về? Không ở chỗ tôi nữa?” Lý Vũ Hân khó hiểu hỏi.

“Không ở nữa.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất đơn giản, cũng rất chắc chắn.

“Sau này anh làm thế nào? Ba tôi đã đình chỉ hợp đồng với anh, cho nên, bắt đầu từ hôm nay, anh không còn là vệ sĩ của tôi nữa, tôi nghĩ sau khi trải qua lần này, đối phương chắc cũng không dám làm gì tôi nữa, mục đích muốn đả kích báo thù ba tôi của hắn cũng đạt được rồi, tôi cũng không cần vệ sĩ nữa.” Lý Vũ Hân nói xong thì nhìn Hứa Hiểu Tinh một cái, cô sở dĩ nói như vậy, thật ra là còn bởi vì thỉnh cầu của Hứa Hiểu Tinh đối với cô nữa, cô không thể không đồng ý, bởi vì cô cũng không có lý do để không đồng ý, thân làm bạn bè, cô quả thực nên chúc phúc cho Hứa Hiểu Tinh và Diệp Lăng Thiên.

“Tôi biết, còn về sau này làm thế nào, thì cứ để xem đã, sẽ tìm được việc làm thôi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Tuy công việc vệ sĩ của anh không còn nữa, nhưng anh đừng quên, anh vẫn là phiên dịch viên của công ty chúng tôi.” Lý Vũ Hân nhắc nhở.

“Ngày mai tôi sẽ đến công ty nộp đơn từ chức cho cô.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tại sao?” Lý Vũ Hân đột nhiên giẫm phanh dừng xe ở bên đường, quay đầu nhìn Diệp Lăng Thiên, trong ánh mắt có tức giận, cũng có kinh ngạc.

“Không tại sao hết, bởi vì công việc đó không thích hợp với tôi.” Diệp Lăng Thiên rất bình tĩnh đáp lại lời của Lý Vũ Hân.

“Tại sao lại không thích hợp với anh? Anh không phải vẫn luôn làm rất tốt sao anh chê tiền lương không đủ sao? Anh muốn bao nhiêu? Anh muốn bao nhiêu tôi thêm cho anh.” Lý Vũ Hân nhìn chằm chằm vào mắt của Diệp Lăng Thiên, từ ánh mắt của cô có thể nhìn thấy sự cấp thiết, có thể nhìn ra cô hy vọng Diệp Lăng Thiên có thể ở lại công ty biết bao nhiêu.