Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 144




CHƯƠNG 144: GHEN TUÔNG. (1)

“Nói vậy là tôi còn cần phải cảm kích các người nữa đúng không?” Diệp Lăng Thiên lại cười lạnh.

“Tuỳ anh nghĩ thế nào cũng được, những gì cần nói tôi cũng đã nói với anh rồi, những gì nên khuyên tôi cũng khuyên rồi. Nếu như anh vẫn không đồng ý nói, vậy tôi cũng hết cách, tôi chỉ có thể về báo cáo thành thật với lãnh đạo. Còn về bước tiếp theo bọn họ sẽ làm như thế nào thì không liên quan đến tôi.” Lý Yến thở dài một hơi nói.

“Cô về nói với lãnh đạo của các người, nói, không phải tôi không đồng ý nói, mà là bọn họ không có quyền hạn được biết, điều tôi có thể nói với cô chỉ có thể là 10 năm nay tôi luôn ở trong bộ đội. Tôi chỉ có thể nói nhiều như vậy thôi, nếu như bọn họ cứ nhất định muốn làm rõ thân phận của tôi, bảo bọn họ tự nghĩ cách báo cáo lên từng cấp từng cấp, tôi nghĩ, đến cấp cao nhất, sẽ có câu trả lời chính xác.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, tiếp đó lại bổ sung thêm một câu: “Ngoài ra, tôi nhấn mạnh một điều, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng mà các người đến uy hiếp tôi, tôi vô cùng không thích bị người ta uy hiếp.”

“Đây là bút ghi âm, không phải tôi cố ý muốn ghi lại lời nói của anh, mà đây là trình tự. Tôi sẽ giao cây bút ghi âm này cho lãnh đạo, còn lãnh đạo nghĩ cách như thế nào thì tôi không thể biết được. Diệp Lăng Thiên, cho dù lãnh đạo bên trên nhìn nhận anh thế nào, nhưng, Lý Yến tôi xem anh là bạn bè.” Lý Yến lấy ra một cây bút ghi âm từ trong túi ra nói với Diệp Lăng Thiên.

“Tôi có thể phải thay thuốc rồi, đội trưởng Lý, làm phiền cô lúc ra ngoài giúp tôi nói với cô Lý một tiếng, bảo cô ấy thông báo cho y tá thay thuốc cho tôi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Lý Yến nhìn Diệp Lăng Thiên, biết Diệp Lăng Thiên muốn đuổi mình đi, nhàn nhạt nói với Diệp Lăng Thiên: “Anh dưỡng bệnh cho tốt, có thời gian tôi sẽ đến thăm anh, bất luận thế nào, lần này tôi phải vô cùng cảm ơn anh, nếu như không có anh, chúng tôi có thể sẽ rất khó một lưới tóm gọn bọn bắt cóc, đồng thời còn bảo đảm sự an toàn của con tin, thành phố A của chúng tôi sẽ nổi tiếng vì vụ án bắt cóc lớn nhất quốc gia này, anh không chỉ giúp chúng tôi phá một vụ án rất lớn, cũng là giúp chính phủ một chuyện rất lớn. Ý của lãnh đạo chính phủ là, nếu như sau khi điều tra thân phận của anh một cách chính xác xong, sẽ trao tặng phần thưởng dám làm việc nghĩa cho anh.”

“Không cần đâu, tôi cứu người không phải vì các người, điểm này cô vô cùng rõ mà. Cái phần thưởng đó các người nhận đi, cho dù các người phát cho tôi tôi cũng sẽ không lấy đâu, đừng để đến lúc đó mọi người lại khó xử, nếu như các người thật sự muốn cảm ơn tôi, thì sau này đừng đến tìm tôi, để tôi sống một cuộc sống bình yên đã là phần thưởng tốt nhất đối với tôi rồi, cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên lại nói. Cả đời này của anh hận nhất là người khác uy hiếp anh, về cơ bản thì những người uy hiếp anh đều đến một thế giới khác rồi, lần này Lý Yến đại diện chính phủ lại một lần nữa chạm đến vảy ngược của anh.

“Tôi sẽ báo cáo sự thật lời nói của anh, tôi đi đây.” Lý Yến lại nhìn Diệp Lăng Thiên một cái, rất lâu sau mới nói, sau đó quay người đi ra ngoài, sau khi nói vài câu với Lý Vũ Hân ở ngoài cửa thì mới đưa hai cảnh sát nhân dân rời khỏi.

Lý Vũ Hân quả nhiên đi kêu y tá đến, y tá đi vào thay thuốc cho Diệp Lăng Thiên rồi mới rời đi.

“Bọn họ tìm anh làm gì vậy? Tôi nhìn thấy sắc mặt của đội trưởng Lý đó khi đi ra ngoài rất không tốt, có phải…” Lý Vũ Hân quan tâm mà hỏi.

“Không có gì, chỉ là hỏi tôi một số chi tiết thôi, bọn họ cũng là vì yêu cầu của công việc, có thể hiểu được.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Lý Vũ Hân gật đầu, sau đó mỉm cười hỏi Diệp Lăng Thiên: “Buổi trưa anh muốn ăn canh gì? Tôi bảo người làm rồi đưa đến.”

“Ăn cái gì cũng được hết, không cần quá tận lực đâu, Vũ Hân, cô cứ ở đây với tôi bận trước bận sau, tôi rất áy náy.” Diệp Lăng Thiên có chút không tự nhiên mà nói.

“Để tôi bảo đầu bếp công ty tự mình xem rồi nấu chút canh vậy, đợi lát nữa bảo tài xế đưa đến, tôi đi gọi điện thoại đã.” Lý Vũ Hân không có tiếp lời của Diệp Lăng Thiên, bây giờ cô đã toàn toàn ngó lơ mấy lời này của Diệp Lăng Thiên rồi, bởi vì hai ngày nay cô và Diệp Lăng Thiên đã nói lời tương tự rất nhiều lần rồi.

Khi đã gần trưa, Lý Vũ Hân đang múc canh mà tài xế mới vừa đem đến, chuẩn bị đút cho Diệp Lăng Thiên, thì đột nhiên nhìn thấy một người xông vào trong phòng bệnh, sau đó, người này cứ ngây ngốc đứng trước mặt Diệp Lăng Thiên, toàn mặt đầy nước mắt.

Nhìn con người đột nhiên xông vào đây, khiến cho hai người Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân giật bắn mình, đây không phải là ai khác, mà chính là Hứa Hiểu Tinh.

“Hiểu Tinh, sao cậu lại đến rồi?” Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh, có chút há hốc mồm kinh ngạc, đứng dậy hỏi Hứa Hiểu Tinh.

“Cô giáo Hứa? Cô nói với cô ấy à?” Diệp Lăng Thiên cũng rất kinh ngạc, hỏi Lý Vũ Hân ở bên cạnh.

“Không có, anh bảo không nói với người khác, tôi cũng không nói, tôi nói với cậu ấy anh đi nước ngoài công tác rồi, tôi không có nói với cậu ấy a.” Lý Vũ Hân cũng rất thắc mắc.

“Các người định gạt tôi đến khi nào? Diệp Lăng Thiên, không lẽ trong lòng anh, tôi không là cái thá gì hết sao? Thậm chí ngay cả một người bạn cũng không sao? Có phải anh chết rồi cũng không muốn cho tôi tham gia tang lễ không?” Vẻ mặt Hứa Hiểu Tinh đầy nước mắt, kích động mà nhìn Diệp Lăng Thiên nói.

“Không phải, cô giáo Hứa, tôi không có ý này, tôi…” Diệp Lăng Thiên chưa từng gặp qua tình cảnh này, nhất thời không biết nên nói thế nào nữa.

“Nếu như không phải hôm nay người của Cục công an kêu tôi qua đó hỏi chuyện, thì đến bây giờ tôi vẫn còn không biết tình hình nữa, tôi còn luôn tưởng là anh thật sự đã đi công tác nước ngoài rồi. Còn có cậu nữa, Lý Vũ Hân, cậu chính là một tên lừa gạt.” Hứa Hiểu Tinh hung dữ mà chỉ vào Lý Vũ Hân mắng.

Lý Vũ Hân rất lúng túng, nhìn Hứa Hiểu Tinh nói: “Anh ấy không muốn cậu biết, thực ra anh ấy cũng sợ cậu lo lắng cho anh ấy thôi, cậu biết tính của anh ấy mà, đến bây giờ, Diệp Sương còn không biết nữa kìa.”

“Cục công an kêu cô qua đó làm gì?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi, anh cho rằng người của Cục công an đang điều tra về tất cả mối quan hệ của anh.

“Bọn họ hỏi tôi, có phải ngày hôm đó tôi đã gọi một cuộc vào điện thoại của anh hay không, hỏi tôi tại sao lại gọi điện thoại cho anh, anh và tôi có quan hệ gì. Diệp Lăng Thiên, xin lỗi, tôi biết là cuộc gọi đó của tôi đã hại anh, suýt chút nữa đã hại chết anh rồi. Xin lỗi, tôi thật sự không phải cố ý đâu, tôi…tôi chỉ là muốn gọi điện thoại kêu anh qua ăn cơm thôi, mẹ tôi làm một bàn đồ ăn ngon, bảo tôi kêu anh qua đó ăn cùng, tôi…thật sự không ngờ cuộc điện thoại đó suýt chút nữa đã hại chết anh, xin lỗi.” Hứa Hiểu Tinh nói mãi nói mãi, nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn.

“Mấy cái này là ai nói với cô vậy?” Diệp Lăng Thiên lập tức cau chặt mày.

“Đội trưởng Lý, sau khi đội trưởng Lý hỏi chuyện tôi thì tôi liền cảm thấy không đúng rồi, tôi hỏi cô ta rốt cuộc là chuyện gì, cô ta cuối cùng mới nói với tôi, nói Vũ Hân bị bắt cóc, anh đi cứu cậu ấy, tất cả vốn dĩ đều tiến triển rất thuận lợi, chỉ bởi vì một cuộc điện thoại đột ngột của tôi mà suýt chút nữa đã hại chết anh, sau đó nói với tôi anh đang ở bệnh viện, vừa mới được cấp cứu. Xin lỗi, Lăng Thiên, tôi…thật sự…” Hứa Hiểu Tinh càng nói càng kích động.

“Cái này không có liên quan đến cô, lỗi không ở tại cô, mà ở tại tôi, là tôi tự mình phạm lỗi sai, tôi nên tắt điện thoại rồi mới vào, nhưng tôi quên mất. Có lúc chỉ cần một chi tiết nhỏ cũng quyết định sự sống chết của bản thân mình, cái này không trách được người khác. Cô không cần phải áy náy, cô gọi điện thoại cho tôi không có sai, hơn nữa, bây giờ tôi không phải là rất ổn sao? Đừng khóc nữa, Vũ Hân, cô an ủi cô ấy chút đi, tôi…tôi không quen nhìn thấy phụ nữ khóc.” Diệp Lăng Thiên có chút lúng túng mà nói, sau đó nhìn Lý Vũ Hân với vẻ cầu cứu.