Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 127




CHƯƠNG 127: VỤ ÁN BẮT CÓC (7)

“Không có, tối qua tôi thật sự phải tăng ca, dạo này công ty cùng bên phía nước D có rất nhiều công việc phải bàn bạc. Cho nên lượng công việc của tôi cực kỳ lớn.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Đúng rồi, điện thoại của Vũ Hân sao cũng không gọi được? Cậu ấy và anh ở cùng nhau không?” Hứa Hiểu Tinh hỏi tiếp.

Diệp Lăng Thiên chần chừ một lát, sau đó nói: “Cô ấy rất bận, điện thoại có thể hết pin rồi, cô mấy ngày này không cần tìm cô ấy, cô ấy khá bận. Cô có chuyện gì thì nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.”

Diệp Lăng Thiên không có nói cho Hứa Hiểu Tinh về chuyện Lý Vũ Hân bị bắt cóc, đầu tiên là không cần thiết, Hứa Hiểu Tinh đối với chuyện Lý Vũ Hân bị bắt cóc không giúp được bất kỳ chuyện gì, nói cho cô ấy sẽ chỉ khiến cô ấy lo lắng, hơn nữa, nếu như để cô ấy biết bởi vì cô ấy lừa Diệp Lăng Thiên đến sân bay mới dẫn đến Lý Vũ Hân bị bắt cóc cô ấy sẽ tự trách, cho nên Diệp Lăng Thiên chọn không nói cho Hứa Hiểu Tinh biết.

“Cũng không có chuyện gì, bỏ đi, đợi cậu ấy hết bận thì nói vậy. Anh cũng nhớ chú ý đến sức khỏe của mình. Tôi cúp máy trước đây.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp mày.

Diệp Lăng Thiên thở dài bỏ điện thoại xuống, hạ cửa kính xe xuống, chiếc xe đang chạy trên đường vành đai, Diệp Lăng Thiên châm một đuối thuộc mà từ từ lái xe, mắt không ngừng tìm kiếm ở xung quanh, giống như một con chim ưng ở trên không trung tìm kiếm con mồi, cố gắng tìm kiếm bất kỳ chỗ nào có khả năng những tên bắt cóc ẩn nấp.

Diệp Lăng Thiên cứ tìm kiếm dọc về phía bắc cả đêm, mãi đến sáng hôm sau trời sáng rồi, mới lái xe về biệt thự của Lý Vũ Hân. Cả một đêm không có bất cứ thu hoạch gì.

Sau khi về đến biệt thự, phát hiện đèn trong nhà vẫn sáng, Lý Yến dẫn một nhóm cảnh sát vẫn không ngừng bận rộn.

Lý Yến sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trở về thì hỏi: “Anh có phát hiện gì không?”

Diệp Lăng Thiên lắc đầu, hỏi Lý Yến: “Tổng giám đốc Lý đâu?”

“Ông ấy ngủ trong phòng ngủ, vừa mới đi ngủ.” Lý Yến nhỏ giọng nói.

Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, sau đó hỏi Lý Yến: “Có thu hoạch gì không?”

“Người tôi phái đi có cùng với kết quả với anh, không có bất cứ phát hiện gì. Bây giờ chỉ có thể đợi điện thoại của những tên bắt cóc đó, thực hiện kế hoạch 2.” Lý Yến hiếm khi nói chuyện với Diệp Lăng Thiên.

“Nhưng 1500 tỷ không phải con số nhỏ, đối phương muốn tiền mặt, cho dù tổng giám đốc Lý có thể lấy ra 1500 tỷ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy tìm đâu ra 1500 tỷ tiền mặt? Bọn bắt cóc gọi điện đến chưa?” Diệp Lăng Thiên thở dài nói.”

“Tối qua cục trưởng Vương đã đến thương lượng với tổng giám đốc Lý. Tổng giám đốc nói 1500 tỷ tiền mặt đã có, ông ấy đã bàn bạc xong với lão tổng của tập đoàn khác về chuyện mua bán cổ phần, sáng sẽ đi bán cổ phần trên tay cho đối phương để lấy 1500 tỷ, cục trưởng Vương cũng xin chỉ thị lãnh đạo, và sự phối hợp của lãnh đạo, các ngân hàng lớn sáng nay sẽ khẩn cấp huy động tiền mặt từ các khu vực xung quanh, chắc trong sáng nay có thể lấy được 1500 tỷ tiền mặt.” Lý Yến từ tốn nói.

“Đợi đã.” Diệp Lăng Thiên nghe đến đây thì nhíu mày.

“Sao thế?” Lý Yến nghi hoặc hỏi.

“Dù là một người bình thường cũng biết, trừ phi có sự can thiệp của chính phủ, nếu không không thể từ trong ngân hàng lấy được 1500 tỷ tiền mặt. Mà bây giờ lấy được 1500 tỷ tiền mặt chỉ có thể nói rõ một vấn đề, đó chính là chúng ta báo cảnh sát rồi. Hoặc nói, bọn bắt cóc từ sớm đã biết, chúng ta chắc chắn sẽ báo cảnh sát, đây là một vấn đề rất đơn giản, người có chút đầu óc đều có thể đoán ra điều này, dù sao đây cũng là 1500 tỷ, không phải 15 tỷ 150 tỷ.” Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc.

Lý Yến sau nghe nghe xong cũng há to miệng, nửa ngày không có nói chuyện, lời Diệp Lăng Thiên nói cực kỳ chính xác, thủ pháp của bọn bắt cóc chuyên nghiệp như vậy thì có thể biết, đối phương tuyệt đối không phải người bình thường, không thể không biết điểm này.

“Bọn bắt cóc đó tại sao phải làm như vậy? Hơn nữa còn nhất định muốn 1500 tỷ, lẽ nào hắn không biết, chỉ cần báo cảnh sát, dù bọn họ lấy được tiền cũng không thể chạy thoát được.” Lý Yến hỏi.

Diệp Lăng Thiên yên lặng hút thuốc, sau đó nói: “Hai điểm, điểm thứ nhất, đối phương không phải vì tiền, mục đích chính là vì muốn giết Lý Vũ Hân, nhưng điểm này không thành lập, đầu tiên Lý Vũ Hân không có đắc tội với bất kỳ ai, dù nguyên nhân là vì tổng giám đốc Lý, đối phương muốn giết Lý Vũ Hân có thể bí mật giết hại, chứ không cần thiết làm ra vụ bắt cóc có tính nguy hiểm cao như vậy, cho nên điểm này có thể loại trừ, mục đích của đối phương chắc chắn vẫn là vì tiền.”

“Điểm thứ hai, đó chính là đối phương cực kỳ tự tin với bản thân, chắc chắn bản thân có thể từ trong sự bao vây của bên phía cảnh sát các cô thuận lợi lấy tiền rời đi. Bây giờ xem ra, chi cần đối phương còn gọi điện đến đòi tiền, vậy thì có thể xác định điểm thư hai.”

“Hừ, cũng quá tự tin rồi, trước nay không có người có thể chạy thoát được khỏi vòng vây của cảnh sát.” Lý Yến hừ lạnh nói.

“Cô cũng đừng quá tự tin, muốn thoát được sự bao vây của bên cảnh sát các cô không tính là chuyện khó, nên biết, đến bây giờ các cô cũng không cách nào xác định được bọn bắt cóc, đến đối phương là ai có mấy người cũng không biết.” Diệp Lăng Thiên lạnh nhạt nói.

Lời của Diệp Lăng Thiên giống như dội cho Lý Yến một gáo nước lạnh.

“Diệp Lăng Thiên, tôi nói cho anh biết, trước nay không có ai có thể chạy thoát được khỏi vòng vây của cảnh sát chúng tôi. Đúng, chúng tôi bây giờ không có cách nào xác định bọn bắt cóc, nhưng anh đừng quên, bọn bắt cóc cần lấy tiền, chỉ cần hắn lấy tiền, chúng tôi có thể khoá chặt hắn, hắn tuyệt đối không có cơ hội chạy thoát.” Lý Yến tức giận nói.

“Nếu đối phương là người được huấn luyện chuyên nghiệp, công thêm có con tin trong tay, sau khi lấy tiền khả năng chạy thoát là rất lớn. Tôi đương nhiên hy vọng các cô có thể bắt được bọn bắt cóc, tôi chỉ hy vọng các cô đừng quá tự tin, dù sao, thế giới rất lớn, các cô bình thường tiếp xúc cũng không phải một nhóm người bình thường.” Diệp Lăng Thiên sau khi nói xong thì không có tiếp tục nói chuyện với Lý Yến về chủ đề này nữa, mà đi đến trước tấm bản đồ lần nữa nghiêm túc xem.

“Diệp Lăng Thiên, anh dựa vào cái gì coi thường cảnh sát chúng tôi chứ? Bởi vì anh có thể đánh sao? Tôi nói cho anh biết, bây giờ không phải 50 năm trước, bây giờ dựa vào khoa học kỹ thuật cao, dựa vào súng ống, anh cho dù tay chân có nhanh hơn nữa, có thể nhanh bằng tốc độ của đạn sao?” Lý Yến kéo Diệp Lăng Thiên nói, cô ta nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói cảnh sát vô dụng thì cực kỳ phẫn nộ.

Diệp Lăng Thiên vẫn phớt lờ Lý Yến, lúc này, trên lầu truyền đến tiếng điện thoại cùng âm thanh đi đường, sau đó Lý Tiên Nguyên nhanh chóng từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm điện thoại, vừa đi vừa nói: “Bọn bắt cóc gọi điện tới, các người có muốn nghe trộm.”

Tất cả mọi người đều lập tức đứng dậy, Lý Yến sau khi sững ra mất hai giây thì nói: “Mau chóng lấy lại tinh thần, chuẩn bị theo dõi tín hiệu, lập tức khóa vị trí của đối phương. Tổng giảm đốc Lý, tận lực kéo dài thời gian.”

Lý Tiên Nguyên khẽ gật đầu, sau khi đợi nhân viên kỹ thuật nói có thể rồi thì ông ta mới nghe máy, nói: “Alo, tôi là Lý Tiên Nguyên.”

Điện thoại mở loa ngoài, tất cả mọi người đều có thể nghe thấy, đồng thời tất cả mọi người đều nín thở, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, tinh thần của tất cả mọi người đều căng thẳng cao độ, nhất là Diệp Lăng Thiên, anh có thể cảm nhận mồ hôi trong lòng bàn tay của mình, cho dù trước đây khi đối diện với kẻ thù với họng súng đèn ngòm, anh trước nay không có căng thẳng như vậy.