Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 119




CHƯƠNG 119: GẶP MẸ VỢ (6)

“Cậu trai rất không tệ.” Đợi sau khi Diệp Lăng Thiên đi ra, ba Hứa Hiểu Tinh đánh giá anh.

“Đó là đương nhiên, ánh mắt của con gái ba có thể tệ sao.” Hứa Hiểu Tinh nghe thấy ba mình khen Diệp Lăng Thiên thì vô cùng vui vẻ.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi đi.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh nói, sau đó ba người bèn xuống lầu.

Diệp Lăng Thiên đi thanh toán, tổng cộng gần mười lăm triệu, số tiền này đối với anh mà nói, quả thực không phải một con số nhỏ. Nhưng mà lúc quẹt thẻ, anh vẫn không hề chớp mắt một cái, lưu loát quẹt thẻ.

“Bao nhiêu tiền?” Hứa Hiểu Tinh đi tới hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Chú, thím, chúng ta quay về đi.” Diệp Lăng Thiên không trả lời câu hỏi của Hứa Hiểu Tinh, trực tiếp nói với ba mẹ cô.

Sau đó, mấy người ra khỏi nhà hàng, lên xe.

“Ba, mẹ, nếu không con dẫn hai người đi dạo thành phố A một chút đi, thành phố A có rất nhiều nơi chơi vui, con giới thiệu cho hai người một chút, con…” Sau khi Hứa Hiểu Tinh lên xe thì vội nói.

“Thành phố A có gì, mẹ và ba con còn rành hơn con, đừng quên, con sinh ra ở đây, mẹ và ba con đều là người Đông Hải sinh ra và lớn lên ở đây.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh lại liếc cô.

“Thím và chú đều là người bản địa Đông Hải à? Con xin lỗi, con còn cho rằng hai người là người nơi khác, đặc biệt tìm món ăn chuẩn Đông Hải cho hai người, con…” Diệp Lăng Thiên sững sốt, sau đó ngại ngùng nói.

“Không sao, thím và chú con cũng đã nhiều năm không quay về thành phố A rồi.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh cười nói.

“Vậy vừa khéo, con dẫn hai người đi dạo một chút, để hai người xem sự thay đổi của thành phố A, con nói cho hai người nghe, mấy năm nay thay đổi rất nhiều, đảm bảo hai người cũng không tìm được đường cũ.” Hứa Hiểu Tinh vội tiếp lời.

“Mẹ và ba con sống ở đây mấy chục năm, có gì hay mà xem. Hứa Hiểu Tinh, hôm nay con rốt cuộc làm sao vậy? Trăm phương ngàn kế không cho mẹ đến nhà con, chỗ con rốt cuộc có gì không thể để chúng ta xem?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh có chút tức giận rồi.

“Không có mà, con chỉ là muốn dẫn hai người đi xem thành phố A thôi mà.” Hứa Hiểu Tinh nhỏ giọng nói, chỉ là nói không hề tự tin, rõ ràng là bị mẹ mình nói trúng tim đen rồi.

“Tiểu Diệp, con trực tiếp dẫn chúng ta đến nhà nó ở đi, càng không cho chúng ta đến thì càng chứng minh trong lòng nó có quỷ, thím càng muốn đi xem.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh tức giận nói.

Diệp Lăng Thiên cười cười, sau đó tăng tốc lái về phía nhà Hứa Hiểu Tinh ở. Lái tới dưới lầu, Diệp Lăng Thiên cầm hành lý thay ba mẹ Hứa Hiểu Tinh, đi ở cuối cùng, một mình Hứa Hiểu Tinh đi trước nhất.

“Ba mẹ, hai người xác định muốn ở đây? Không suy nghĩ thật kỹ nữa sao?” Hứa Hiểu Tinh không bỏ cuộc hỏi lần nữa.

“Đừng dài dòng nữa, mau mở cửa.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh không nhịn được thúc giục.

Hứa Hiểu Tinh bất đắc dĩ, chỉ có thể đi về phía trước, lúc đi tới cửa, bắt đầu lục túi trái phải, tìm cả nửa ngày.

“Con không phải muốn nói với mẹ con làm mất chìa khóa rồi đi?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh đen mặt nói.

“Không hổ là mẹ ruột của con, chuyện này cũng có thể đoán trúng, thật sự là mất chìa khóa rồi.” Hứa Hiểu Tinh vội gật đầu.

“Mất rồi đúng không, vậy dễ xử. Tiểu Diệp, con giúp thím xuống dưới lầu tìm thợ mở khóa tới, mở cửa ra.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh quay mặt nói với Diệp Lăng Thiên.

“Được rồi, mẹ, mẹ thật sự lợi hại hơn con, chìa khóa ở đây, con mở, con mở còn không được sao?” Hứa Hiểu Tinh nói rồi lấy chìa khóa mở cửa, vừa mở cửa vừa nói: “Mẹ, phòng bên trong con thật sự cho học sinh của con thuê rồi, con là cô giáo, phải giữ uy nghiêm, cho nên không có chuyện gì thì mẹ tuyệt đối đừng tám chuyện với người khác, không thể làm mất uy nghiêm giáo viên của con, mẹ biết không?” Điều Hứa Hiểu Tinh sợ nhất chính là Diệp Sương và mẹ mình nói chuyện liền làm bại lộ hết mọi chuyện, cho nên cô tiêm kim dự phòng cho mẹ mình trước.

“Con thật sự thuê phòng với người khác à?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh kinh ngạc.

Hứa Hiểu Tinh mở cửa, nhìn xung quanh, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Diệp Sương. Trong nhà cũng thu dọn rất ngăn nắp sạch sẽ.

Hứa Hiểu Tinh vào nhà liền trực tiếp đi vào phòng Diệp Sương, cô muốn tìm cơ hội nói rõ mọi chuyện với Diệp Sương trước. Nhưng vừa bước vào lại phát hiện phòng Diệp Sương ở lại trống không, chăn đệm trên giường cũng gấp rất gọn gàng, càng khiến Hứa Hiểu Tinh kỳ quái hơn là, những thứ vốn thuộc về Diệp Sương trong phòng đều không còn. Hứa Hiểu Tinh có chút trừng mắt há mồm nhìn, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Học sinh của con đâu? Sao không thấy?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh không biết cũng đã vào phòng từ lúc nào, bắt đầu nhìn xung quanh.

“Thím, thím đừng tin lời Hiểu Tinh, cô ấy á, đang đùa với hai người đó. Nhà này luôn chỉ có mình cô ấy ở, trước khi hai người tới cô ấy nói cho con biết muốn thăm dò hai người một chút, xem thử cô ấy nói cô ấy thuê cùng người khác thì hai người sẽ có suy nghĩ gì, xem thử có phải vẫn quản cô ấy không.” Diệp Lăng Thiên cũng bước vào nói.

“Thật sao?” Mẹ Hứa Hiểu Tinh có chút nghi ngờ nhìn cô.

“Đồ phản bội, lật hết bài của em.” Đầu óc Hứa Hiểu Tinh xoay chuyển, thoáng chốc đã phản ứng lại, vội mắng Diệp Lăng Thiên, tạo thành hiện tượng thật giả lẫn lộn, sau đó nói với mẹ mình: “Là vậy đó mẹ, ai kêu hai người nhiều năm như vậy luôn quản con chứ, con chỉ là muốn xem thử, con cũng sắp ba mươi rồi, hai người vẫn không phải xem con là trẻ con sao.”

“Tự con cũng nói rồi, cho dù con bảy tám mươi tuổi, trong lòng chúng ta cũng vẫn là một đứa trẻ. Còn đùa với chúng ta, có cô con gái nào như con không? Mẹ nói làm sao cả đường đều kỳ kỳ quái quái. Nhưng mà nhà thu dọn rất sạch sẽ, chứng tỏ những năm nay vẫn là có tiến bộ, siêng năng hơn trước đây nhiều rồi, mẹ còn cho rằng mẹ bước vào sẽ nhìn thấy ổ chó đâu.” Mẹ Hứa Hiểu Tinh nói xong lại bắt đầu nhìn xung quanh, thấy trong phòng rất ngăn nắp, không ngừng gật đầu nói.

“Chú, thím, công ty con còn có việc, con phải đi trước rồi, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho con.” Diệp Lăng Thiên nhìn thời gian, bèn nói với ba mẹ Hứa Hiểu Tinh, anh đầu tiên là không yên tâm Diệp Sương, ngoài ra cũng không yên tâm chỗ Lý Vũ Hân.

“Được được, con có việc thì đi đi, công việc quan trọng.” Ba Hứa Hiểu Tinh vội nói.

“Em tiễn anh.” Hứa Hiểu Tinh liền nói.

“Không cần đâu, em ở cùng chú thím đi.” Diệp Lăng Thiên từ chối.

“Phí lời gì chứ, em nói tiễn là tiễn.” Hứa Hiểu Tinh trừng mắt Diệp Lăng Thiên, sau đó kéo anh ra ngoài.

Ra khỏi cửa, sau khi đóng cửa xuống lầu, Diệp Lăng Thiên liền cười hỏi Hứa Hiểu Tinh: “Cô muốn nói gì với tôi?”

“Anh nói xem tôi muốn nói gì với anh? Nói, đây là chuyện gì?” Hứa Hiểu Tinh trực tiếp chỉ vào phòng hỏi.