Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 107




CHƯƠNG 107: NGƯỜI PHỤ NỮ BÍ ẨN (7)

“Bò Cạp, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Diệp Lăng Thiên nghe đến đây, anh quay sang nhìn Bò Cạp bằng ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã bắt đầu thấy bực bội.

“Không có gì, tôi chỉ muốn dùng cách này để nói cho anh biết rằng, anh thật sự muốn sống cuộc sống của người bình thường ư? Loại phụ nữ bình thường như thế có hợp với anh không? Độc Lang, anh tỉnh tóa lại đi, anh không phải là người bình thường, anh cũng không thể sống được cuộc đời bình thường đâu. Anh có thể nhịn nếu như rơi vào tình huống nhưu ngày hôm nay không? Cho anh thêm thời gian một ngày nữa, có phải anh lại chuẩn bị xông ra giống như lần trước không? Đây là cuộc sống bình thường của anh đó ư?”

“Anh tỉnh táo lại đi, anh không thể nào chịu nổi cuộc sống của người bình thường đâu. Độc Lang, đi với tôi đi, cho dù anh không muốn về đội thì đến bộ phận tôi làm cũng được lắm, chỉ cần anh chịu đi thì ít nhất chức vị của anh sẽ cao hơn tôi một cấp, hơn nữa cũng sẽ không có ai hạn chế được anh được. Độc Lang, chúng ta lại tiếp tục làm việc, vì lời thề ban đầu của chúng ta, cống hiến thân mình để tận trung với tổ quốc đi, được không.” Bò Cạp chợt kéo tay Diệp Lăng Thiên, rồi nói với vẻ kích động.

“Đưa tôi thêm điếu thuốc nữa.” Diệp Lăng Tử hờ hững bảo cô ta. Bò Cạp lại châm thêm một điếu thuốc cho Diệp Lăng Thiên, sau khi rít vài hơi, anh mới nói: “Bò Cạp, bây giờ tôi tên là Diệp Lăng Thiên, đây là tên thật của tôi, sau này đừng gọi tôi là Độc Lang nữa, Độc Lang của trước đây đã chết vào giây phút tôi quyết định rời khỏi đội rồi.”

“Bò Cạp, tôi không giống với cô, cô là cô nhi, được quốc gia nuôi lớn, quốc gia và nhân dân và ba mẹ của cô nên cô không bị ràng buộc gì cả, có thể toàn tâm toàn lý làm phụng sự quốc gia, nhưng tôi thì khác, tôi vẫn còn người thân, còn bạ bè ở trên đời này, có rất nhiều người sẵn sàng cống hiến cho Tổ Quốc, thêm tôi cũng không nhiều, mà không có Độc Lang tôi thì cũng sẽ có Độc Hổ Độc Báo gì đấy, nhưng mà bọn họ đều không thể không có tôi. Tôi đã làm việc cho Tổ Quốc mười năm, trong mười năm nay, mặc dù không được tính như đã lập nhiều chiến công hiển hách nhưng ít nhất cũng đã làm nhiều chuyện cho đất nước, cũng xem như đáp đền xong ơn bồi dưỡng của đất nước rồi. Tôi muốn giao cuộc đời sau này cho bọn họ, bởi vì tôi nợ nần họ quá nhiều thứ. Bò Cạp, tôi biết cô muốn tốt cho tôi, nhưng cô cũng biết tính tôi đấy, một khi đã quyết định rồi thì không ai có thể thay đổi nổi đâu. Sau này cô đừng tìm tôi nữa, bây giờ chúng ta đã không còn là một loại người rồi, cô nhớ đây, bây giờ tôi chỉ là người dân bình thường mà thôi, tôi tên là Diệp Lăng Thiên.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Lăng Thiên đứng dậy, không biết từ khi nào mà còng tay đã bị tháo ra, ném thằng xuống đất. Diệp Lăng Thiên đi thẳng ra ngoài cửa.

“Độc Lang, tôi thích anh, nếu như anh muốn sống cuộc sống của những người bình thường thì tôi sẽ vứt bỏ hết những thứ ở hiện tại để đi theo anh, anhh có cần tôi không?” Đột nhiên Bò Cạp đứng dậy, nói với theo bóng lưng của Diệp Lăng Thiên, không biết từ bao giờ mà gương mặt của cô đầm đìa nước mắt.

Bàn tay đặt trên cánh cửa của Diệp Lăng Thiên khựng lại.

“Từ lúc tôi vào huấn luyện doanh, vừa nhìn thấy anh thôi là tôi đã bị anh thu hút, anh có biết không, mỗi một hành vi và cử chỉ của anh đều khiến tôi rung động. Anh nói với chúng tôi rằng nếu như muốn trở thành một người giống như anh, cùng anh chiến đấu thì phải ở lại đến cuối cùng, bởi thế, vì anh mà tôi đã bán mạng huấn luyện để được kề vai chiến đáu với anh. Cuối cùng tôi đã làm được rồi, tôi đã trở thành người con gái duy nhất được ở lại trong số mười hai cô con gái.”

“Độc Lang, anh không chỉ là huấn luyện viên của tôi, đội trưởng của tôi mà còn là thần tượng trong tim tôi nữa, tôi yêu anh, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì vì anh. Lần này tôi có việc phải về quân đội làm việc, biết được anh đã từ chức rồi, sau đó tôi điều tra được hồ sơ của anh, biết anh là người Đông Hải, lần này vừa khéo có một vụ án ở Đông Hải nên tôi mới chủ động xin đi chuyến này.”

“Độc Lang, nếu anh muốn làm người bình thường thì tôi sẽ ở bên cạnh anh, tôi không cần bất cứ thứ gì cả, để tôi sống cùng với anh được không?” Bò Cạp bước lên trước hai bước, đứng sau lưng Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên vẫn đứng lặng, một hồi lâu sau anh mới lên tiếng: “Cuộc sống của người bình thường không hợp với cô, quên tôi đi, Tổ Quốc cần cô hơn tôi.” Sau khi nói dứt lời, Diệp Lăng Thiên đẩy cửa bước ra ngoài, anh vừa đi ra, thanh niên mặc vest sợ hết hồn, vội vàng chĩa súng vào người anh.

“Để anh ấy đi đi.” Giọng nói lạnh lùng của Bò Cạp vang lên sau lưng. Thanh niên ấy nhìn Bò Cạp với vẻ ngờ vực, rồi mới ngoan ngoãn cất súng nhường đường.

“Cảm ơn.” Diệp Lăng Thiên dừng bước, nói tiếng cám ơn bằng giọng lạnh lùng rồi đi thẳng ra ngoài.

Không ai biết được tiếng cảm ơn này của anh là nói với Bò Cạp, hay là nói với thanh niên trước mặt.

“Đội trưởng, để anh ta đi như vậy à, anh ta không phải…” Thấy Diệp Lăng Thiên đã đi rồi, thanh niên ấy mới cất tiếng hỏi.

“Chuyện gì không nên hỏi thì đừng hỏi nhiều, cậu ở lại trong đồn, nói đồng chí của cơ quan tình báo ở thành phố A tiêu hủy hết những tư liệu về cuộc điều tra anh ấy lần này đi, ngoài ra, sau này không ai được phép điều tra hồ sơ của anh ấy nữa.”Bò Cạp lạnh lùng lên tiếng rồi đi ra ngoài, sắc mặt cô sa sầm.

Diệp Lăng Thiên đã đến trạm xe buýt đối diện đồn công an, lúc xe buýt trờ đến, mọi người ùn ùn kéo lên xe như bầy ong. Diệp Lăng Thiên cao ráo vạm vỡ là như thế nhưng lại bị đẩy tít xuống đằng sau cùng. Cho đến lúc xe đã đón đủ khách, bắt đầu lăn bánh rồi mà anh vẫn chưa chen lên trên được. Nhìn thấy thế, Bò Cạp cảm thấy vô cùng chua xót, đôi mắt cô lại ứa lệ, tự lầm bầm với mình: “Cuộc sống của người bình thường tốt đẹp đến thế hay sao, rốt cuộc cô ta có ma lực gì mà lại khiến cho anh cam tâm tình nguyện sống cuộc đời bình thường như vậy chứ.”

Diệp Lăng Thiên đi xe buýt đến nhà của Lý Vũ Hân, nhưng bất ngờ là lại không thấy cô ở nhà, anh bèn gọi cho Lý Vũ Hân một cuộc.

“Alo, Diệp Lăng Thiên à? Anh đang ở đâu đấy? Được thả ra rồi à?” Lý Vũ Hân sốt sắng hỏi anh.

“Ừm, tôi vừa mới ra, cô đang ở đâu vậy?” Diệp Lăng Thiên cất tiếng hỏi.

“Ra là tốt rồi, ra là tốt rồi. Tôi đang ở nhà hàng Hoa Nguyên, mời một vị lãnh đạo dùng cơm. Anh đợi tôi ở nhà đi, tôi sẽ về ngay đây.” Lý Vũ Hân thở phào nhẹ nhõm.

“Ừm, được rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu rồi cúp máy, anh lại đi ra ngoài, bắt xe buýt đến nhà hàng Hoa Nguyên. Anh đến trước quầy lễ tân hỏi thăm về căn phòng riêng mà cô gái họ Lý đã đặt, rồi được báo cho biết bọn họ đang ở bàn nào của phòng nào.

Thường thì để ăn cơm ở những nhà hàng như thế này đều phải đặt trước, mà Lý Vũ Hân là người mời khách, đương nhiên người đặt phòng cũng là cô ấy.

Anh đến trước phòng riêng mà tiếp tân đã chỉ, anh vặn nắm đấm cửa nhìn hét vào trong, thấy bên trong phòng có một vài người, hai người đàn ông bụng phệ tầm tuổi trung niên và một người đàn ông đeo kính. Diệp Lăng Thiên biết ông ta, ông ta chính là luật sư Vương, là luật cố vấn của tập đoàn Tam Nguyên, cũng là luật sư chuyên dụng của tập đoàn ấy, đã đi theo Lý Tiên Nguyên nhiều năm, được xem như là thân tín của ông.

Lý Vũ Hân và luật sư Vương mời người lãnh đạo dùng cơm vì mục đích gì thì anh cũng đoán được đại khái, thấy dường như chẳng có gì nguy hiểm, anh mới đóng cửa lại, đứng hút thuốc ở bên ngoài để đợi cô, khiến cho nhân viên phục vụ không ngừng đưa mắt nhìn anh.