Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ

Chương 106




CHƯƠNG 106: NGƯỜI PHỤ NỮ BÍ ẨN (6)

“Xin chào, tôi là Vương Thiên Minh, là luật sư trong văn phòng luật sư Thiên Minh.” Lý Vũ Hân dẫn luật sư Vương đến đồn công an rồi hỏi thăm cảnh sát trực ban.

“Anh có việc gì?” Cảnh sát trực ban hỏi lại.

“Thân chủ của tôi, Diệp Lăng Thiên đã bị cảnh sát đưa đi, tôi hy vọng có thể gặp được thân chủ của mình.” Luật sư Vương nói với vẻ công thức hóa.

“Anh đợi một lúc, để tôi vào hỏi cho anh.” Sau khi nói dứt lời, cảnh sát trực ban bèn đi ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã quay trở lại rồi nói với luật sư Vương: “Xin lỗi, Diệp Lăng Thiên dính líu đến vụ án mạng mười năm trước, vụ án rất nghiêm trọng, không thể gặp bất kỳ một ai, anh về đi.”

“Vụ án mạng mười năm trước sao? Các anh có chứng cứ chứng minh rằng thân chủ của tôi là người gây án không? Tôi muốn các anh cho tôi lời giải thích chính thức.” Luật sư Vương nói với vẻ tức giận.

“Xin lỗi, vụ án vẫn đang trong quá trình điều tra, bây giờ không thể tiết lộ với anh được, mời anh về cho.” Cảnh sát trực ban hờ hững đáp, thấy luật sư còn muốn hỏi tiếp nữa, anh ta lập tức bỏ đi ngay, không thèm đoái hoài gì đến luật sư Vương.

“Luật sư Vương, án mạng? Sao có thể thế được?” Lý Vũ Hân trừng mắt.

“Cô chủ đừng sốt ruột, bây giờ mọi chuyện vẫn còn chưa rõ ràng, đợi thêm chút nữa đi. Sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau thì chúng ta đến lần nữa, nếu như bọn họ không thể đưa ra bằng chứng chính xác chứng minh Diệp Lăng Thiên có hiềm nghi, thế thì phải thả cậu ấy ra.”

“Cô cũng đừng lo lắng quá, cho dù lo lắng cũng chẳng có ích lợi gì đâu. Nếu như Diệp Lăng Thiên thật sự giết người thì bọn họ phải đưa ra được chứng cứ chính xác. Không có ai dám làm ẩu làm bừa trong những vụ án giết người đâu. Hơn nữa, nếu như cậu ấy thật sự giết người thì chúng ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhận tội trước pháp luật mà thôi, cũng là do cậu ấy tự làm tự chịu. Nếu như không phải thì không có gì để lo lắng hết, bọn họ bắt buộc phải thả người ra, nếu như không thả, hoặc là dùng bạo lực, cô cứ yên tâm, tôi có có cách bắt “bọn họ phải trả giá.”

“Đương nhiên bây giờ nghĩ lại thì thấy chắc chắn tình hình không nghiêm trọng như bọn họ nói đâu, bởi vì cậu ấy ở trong đồn công an chứ không phải đội cảnh sát hình sự, nếu như Diệp Lăng Thiên thật sự giết người thì người đến bắt cậu ấy cũng sẽ không phải là đồn công an, tôi đoán chắc chỉ là tiếp nhận thẩm vấn bình thường mà thôi.” Luật sư Vương an ủi Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân gật đầu, rồi mới hỏi tiếp: “Không phải chú có nhiều bạn bè lắm hả? Chú giúp tôi nghe ngóng xem rốt cuộc chuyện này là sao vậy?” Lý Vũ Hân nhìn luật sư Vương với vẻ van nài.

“Được thôi, để tôi liên lạc với bọn họ.” Luật sư Vương gật đầu, rồi cùng Lý Vũ Hân đi ra khỏi đồn công an.

Mặc dù Diệp Lăng Thiên đã nhắm mắt thiếp đi, nhưng anh vẫn để ý đến động tĩnh ở xung quanh, còn đếm cả nhịp tim mình đang đập, dựa vào nhịp tim của mình để đoán thời gian. Trong một vài hoàn cảnh đặc biệt, phán đoán thời gian thông qua nhịp tim đập là kỹ năng cơ bản, bởi vì được huấn luyện mà nhịp tim của bọn họ vẫn luôn rất ổn định trong trạng thái yên tĩnh. Theo như tiếng tim đập, Diệp Lăng Thiên có thể đoán được rằng mình đã bị bắt vào đây hơn năm tiếng đồng hồ, cũng có nghĩa bây giờ khoảng bốn giờ chiều. Vào lúc này, Diệp Lăng Thiên nghe thấy có tiếng mở cửa, rồi sau đó, ánh sáng soi rọi vào trong căn phòng, Diệp Lăng Thiên không mở mắt ngay mà chỉ he hé, đợi cho đến khi đã thích ứng được với ánh mắt thì anh mới mở bừng mắt ra.

Vừa mở mắt, anh đã nhìn thấy bóng dáng của một cô gái, kết quả cánh cửa lại bị đóng sập lại thêm một lần nữa.

“Bò Cạp, cô cảm thấy làm vậy có vui không?” Diệp Lăng Thiên hờ hững nói.

“Sao anh lại biết là tôi?” Bò Cạp vui vẻ đáp.

“Nếu không phải là cô thì tại sao cô lại xuất hiện ở nơi này. Làm sao vô duyên vô cớ mà tôi lại dính líu đến vụ án mười năm về trước, muốn tìm lý do thì phiền cô tìm lý do gì đó hợp lý một chút đi.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp.

“Tôi đang hỏi sao anh biết là tôi cơ mà.” Bò Cạp cười cười rồi hỏi lại.

“Ở thành phố A, tôi chưa từng gặp được ai đi đứng một cách im hơi lặng tiếng như cô, nếu chưa từng được huấn luyện đặc biệt thì sẽ không bao giờ hình thành thói quen đi đứng trong im lặng như thế được. Bò Cạp, rốt cuộc cô muốn làm gì?” Diệp Lăng Thiên hơi với vẻ bất đắc dĩ.

“Tôi có muốn làm gì đâu, chỉ muốn đến thăm anh mà thôi.” Sau khi nói dứt lời, Bò Cạp lại mở cửa phòng, mở đèn bên trong lên rồi mới bước vào đây thêm lần nữa.

Diệp Lăng Thiên nhìn cô gái mặc váy ngắn, đi vớ da, để tóc dài, trang điểm nhạt trước mặt mình, trong lòng thầm thấy ngạc nhiên, gần như không nhận ra cô nữa, đến một hồi lâu sau thì anh mới sực tỉnh táo lại, Từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy cô ăn mặc như thế bao giờ, chỉ có điều không thể không nói rằng cô ấy đẹp thật, vóc dáng hoàn hảo và gương mặt xinh đẹp, được tô điểm bằng lớp trang điểm thời thượng, đúng là đẹp đến mức khiến cho người ta mất hồn mất vía.

“Sao hả? Không nhận ra tôi à?” Bò Cạp cười cười, lượn một vòng trước mặt Diệp Lăng Thiên rồi hỏi anh: “Đẹp không?”

“Cô ăn mặc như thế lỡ mà có hành động gì thì sao?” Diệp Lăng Thiên không trả lời câu hỏi của Bò Cạp, chỉ mỉm cười hỏi sang vấn đề khác.

“Bình thường sẽ không ăn mặc thế này đâu, hôm nay là lần đầu tiên đấy, tôi đến gặp anh mới mặc như vậy, anh nói cho tôi nghe xem, có đẹp không? Tôi với tình nhân bé nhỏ của anh ai đẹp hơn hả?” Bò Cạp lại hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Thuốc lá và hộp quẹt của tôi đều bị cảnh sát lấy đi rồi. Cô ra ngoài mua lại cho tôi một bao đi.” Diệp Lăng Thiên không trả lời cô, mà chỉ hờ hững nói.

“Hồng Mai à?” Bò Cạp hỏi.

“Ừm.” Diệp Lăng Thiên ừm một tiếng xem như là câu trả lời.

Bò Cạp gật đầu, cô ấy đi ra ngoài chưa được bao lâu đã quay trở lại, trong tay cầm theo bao thuốc lá và hộp quẹt, rồi xuống xuống bên cạnh Diệp Lăng Thiên, cũng không buồn quan tâm xem tư thế ngồi có phù hợp với phong thái mỹ nữ của mình hay không. Cô ấy ngồi bên cạnh Diệp Lăng Thiên, mở bao thuốc lá sáu ngàn ra, lấy một điếu nhét vào miệng anh, rồi mới châm thuốc. Cô ấy cũng tự lấy cho mình một điếu rồi ngậm trong miệng, lúc chuẩn bị châm lửa thì đột nhiên Diệp Lăng Thiên với tay lấy điếu thuốc đi, rồi nói với cô: “Đã nói là cô đừng hút thuốc mà.”

“Mắc gì anh có thể hút mà tôi không được hút hả?” Bò Cạp nói với vẻ không phục.

“Không có vì sao, nói cô không được hút là không được hút.” Diệp Lăng Thiên hờ hững đáp.

“Hứ!” Bò Cạp hứ như một đứa trẻ, nhưng quả nhiên cô ấy không hút thuốc nữa.

“Cô định chừng nào mới chịu thả tôi ra ngoài đây?” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa hờ hững hỏi cô ta.

“Đợi thêm đi, tôi muốn xem xem tình nhân bé nhỏ của anh sẽ làm cách gì để cứu anh ra ngoài.” Bò Cạp vừa nói vừa cười cười.

“Cô cảm thấy làm vậy vui lắm à?” Diệp Lăng Thiên nhíu mày vặc lại cô ấy.

“Đương nhiên là vui chứ, tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta quan tâm anh đến nhường nào, để coi cô ta có yêu anh, quan tâm anh thật hay không. Khi nãy cô ta tìm luật sư đến đồn công an tìm anh đấy, trông có vẻ sốt ruột lắm, đồn công an nói anh dính líu đến một vụ án giết người, cô ta sốt ruột đến mức suýt bật khóc. Tôi muốn xem xem rốt cuộc cô ta sẽ làm cách nào.” Bò Cạp tỏ ra nghịch ngợm.