Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 70




Chương 70:

Trái tim Diệp Ánh Du bỗng nảy lên: “Sao bà ấy lại đến đây?” Nghĩ đến chuyện dì Mai tới trường làm loạn, cô sợ lại xảy ra thêm chuyện. Không đợi thím Vân trả lời, cô vội vã đứng dậy: “Cháu qua đó xem ạ.”

Do dì Mai mới đến, sau khi xác định với người giúp việc rằng Diệp Ánh Du đang ở đây, bà ta lập tức há mồm măng chửi. Tuy thím Vân biết rõ thân phận của bà ta nhưng cũng không mời vào, điều đó càng khiến lửa giận trong người dì Mai bốc cháy hừng hực.

“Dì Mai, sao dì chạy đến đây thế?”

Diệp Ánh Du bước đến, trông thấy dì Mai đang thở phì phò, mặt mũi như muốn nhảy dựng.

“Con nhỏ chết giãm kia, mày vấn chưa quên tao với ba mày nhỉ!” Dì Mai giận dữ trợn mắt, chỉ vào mũi cô mà mắng: “Bọn tao túng quấn ở trong cái nhà rách, sầu muộn vì chuyện cơm áo, vậy mà mày lại ở biệt thự ngon lành nhất khu biệt thự Novaland, được người ta hầu hạ! Mày là đồ ăn cháo đá bát, phải bị Thiên Lôi đánh chết!”

Vừa mắng, bà ta vừa đảo mắt nhìn quanh, quan sát kỹ càng những gì có thể nhìn thấy ở biệt thự này. Dì Mai tính toán xem có thể đưa nhà mình đến đây ở không, dù không thể thì đòi ít tiền cũng được.

Diệp Ánh Du nhăn mày: ‘Dì Mai, dì nói nhỏ chút. Con cũng chỉ là người làm công ở đây, đâu có được hầu hạ ăn uống ngon miệng.”

Cô đang nói sự thật, bởi vì ba tỷ rưỡi bạc liên lụy nên mới xảy ra chuyện. Diệp Ánh Du sống trong biệt thự mà vô cùng bực bội, điều đó còn không bằng cầm tiền lương cao, được người ta hầu hạ thoải mái.

Nhưng dì Mai nghe vào lại thấy chói tai, cho rằng cô đang tính toán phân rõ giới hạn với mình và Diệp Thiên Thành.

Bà ta véo tai Diệp Ánh Du: “Mày đừng quên nhà tao nuôi mày từ nhỏ đến lớn.

Nếu mày dám bất hiếu với bọn tao, tao sẽ tố cáo mày lên tòa án, truyền ra mọi chuyện giữa mày và Nam Cung Hàn…”

Diệp Ánh Du nghiêng người tránh khỏi, khiếp sợ mà nhìn dì Mai: “Đúng là dì nói ư?” Cô còn âm thầm thoái thác thay dì Mai, cho rằng chuyện bao nuôi là do bạn cùng lớp nhìn thấy mình ngồi trên xe Nam Cung Hàn, sau đó sinh ra những lời đồn đoán, không ngờ là…

“Sao dì có thể làm như vậy? Cả trường ồn ào đến nỗi ai nấy cũng biết, sau này con phải đến lớp thế nào?” Diệp Ánh Du buồn bã nhìn dì Mai, trong lòng cô vô cùng đau khổ.

Dì Mai không ngờ cô biết chuyện mình đến Đại học Hồ Chí Minh nhanh như vậy. Bà ta chột dạ quay đầu đi, không phải do mình nghe người ta nói rằng thôi học giữa chừng, học phí kỳ này có thể trì hoãn thêm hai tháng sao?

Tuy chỉ có ba bốn triệu, dù ít cũng là tiền đấy.

“Mày đi theo Tổng giám đốc Hàn mà còn cần về trường à?”” Dì Mai ngoan cố nói: “Ba tỷ rưỡi chẳng là gì với người †a đâu, chỉ như chín con trâu mất một sợi lông. Mày nói chuyện với anh ta, bảo anh ta trợ cấp cho nhà mình đi. Tao với ba mày sắp sống không nổi nữa rồi!”

Diệp Ánh Du cắn môi, lát sau mới nói: “Trong thẻ của con còn bảy triệu, chuyển qua cho mọi người dùng trước…’ Chưa kịp nói xong, cô đã bị dì Mai giận dữ ngắt lời.

Bà ta tức giận trợn mắt với cô: ‘Mày bố thí cho ăn mày hả? Bảy triệu có thể làm được gì? Dăm ba ngày là hết ngay!

Tập đoàn nhà Nam Cung lớn như vậy, mày đi theo anh ta thì dù thế nào cũng được cho mấy tỷ chứ, mày nói anh ta được không?”

Bảy triệu là tiền sinh sống hai tháng của cô, đồng thời có thể trừ ra một khoản để đưa đến trại trẻ mồ côi, vì sao dì Mai lại nói chỉ dăm ba ngày là tiêu hết?

Diệp Ánh Du ngả người ra sau, dựa vào tường để gắng gượng cơ thể, cô ra sức bình tĩnh nói: “Cậu Hàn đã đồng ý với con, vài ngày nữa anh ấy sẽ khôi phục công ty nhà họ Diệp, dì với ba cứ dùng bảy triệu này trước ạ. Đến lúc đó công ty bình ổn, chúng ta cũng sẽ có tiền thôi.” Cô cũng có thể khôi phục cuộc sống bình thường.