Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 61




Chương 61:

“Giúp người thì nên giúp đến cùng, cũng đều ở trong trường mà, anh sẽ đưa em lên xe rồi sẽ rời đi.” Hàn Thiên Triết không những không thả lỏng, chuyển từ ôm cánh tay Diệp Ánh Du sang ôm lấy cả người cô.

Từ xa nhìn giống như ôm Diệp Ánh Du trong lòng vậy, cả hai dường như vô cùng thân thiết.

Diệp Ánh Du đang định từ chối, thì nghe thấy Hàn Thiên Triết hỏi: “Em vê nhà hay đi với người đàn ông đó?” Cô nghĩ đến tình hình ở nhà, chưa kịp nói gì thì Hàn Thiên Triết đã bị người khác chặn lại.

“Thiên Triết…” Cảnh Minh cảm thấy có chút đau bụng đến phòng y tế lấy thuốc, bước về phía anh, nhìn thấy Hàn Thiên Triết vô cùng vui mừng, khuôn mặt có chút ửng đỏ lên.

Hàn Thiên Triết dừng lại, cô ta lại căn chặt môi lo lắng hỏi: “Anh vừa mới ra khỏi phòng y tế sao? Chỗ nào cảm thấy không được khỏe sao?”

“Là Ánh Du, cô ấy đột nhiên ngất xỉu trong giờ học thể dục, anh không sao.” Hàn Thiên Triết mỉm cười, nhưng lông mày khẽ nhăn lại. Diệp Ánh Du vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi.

Cảnh Minh nhìn thấy Diệp Ánh Du, cười xin lỗi nói: “Ánh Du, hoá ra là cậu bị bệnh. Tớ xin lỗi, nấy giờ không để ý. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn nhiều hay chưa?” Cô ta khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Triết đang nắm tay Diệp Ánh Du, ánh mắt trượt dài xen lấn giữa sự lạnh lùng cùng với sự ghen tị.

Tải app truyện hola đọc tiếp nhé! “Ừm, không sao cả, cám ơn cậu.”

Diệp Ánh Du nhẹ nhàng nói, cho dù cô đang nóng lòng muốn đi ra ngoài, lúc này cô cũng không thể nói nên lời. Cô lớn như vậy đứng đây, cảm giác tồn tại của cô lại giống như không khí vậy sao?

Còn lo lăng quan tâm cho Hàn Thiên Triết, nhìn thoáng qua đáng nhẽ phải biết người không khỏe là cô mới đúng chứ.

“Cậu không phải muốn trở về ký túc xá nghỉ ngơi sao? Thiên Triết cũng không tiện đi vào ký túc xá nữ, hay là để tớ đưa cậu về ký túc.” Ánh mắt Cảnh Minh lóe sáng, tỏ vẻ hỏi han quan tâm cô.

“Không phải cậu đến phòng y tế sao? Thân thể tớ cũng không phải là không thoải mái lắm, nên cũng không phiền phức đến cậu đâu.” Diệp Ánh Du lắc đầu từ chối.

Cô và Cảnh Minh đều là những người đến từ trại trẻ mồ côi, họ được nhận nuôi bởi các cặp đôi khác nhau và gặp lại nhau ở trường đại học. Không hiểu sao lúc này cô thực sự không muốn kết thân với người bạn này.

Sắc mặt Cảnh Minh thay đổi, cô ta cười miễn cưỡng nói: “Tớ chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao cả, tớ có thể đưa cậu về ký túc xá trước. Chúng ta đều là bạn bè, phiên phức cái gì chứ.” Cô ta nói với Diệp Ánh Du như vậy, ánh mắt luôn rơi trên khuôn mặt Hàn Thiên Triết, sâu bên trong là sự sỉ mê say đắm.

“Tớ rất cảm kích lòng tốt của cậu, cảm ơn. Nhưng tớ thực sự không cần đâu, có người đang đợi tớ ở cổng trường.” Diệp Ánh Du lại từ chối.

Lần này là sắc mặt của Hàn Thiên Triết thay đổi, Cảnh Minh nhận ra điều đó. Ánh mắt suy tư suy nghĩ một lúc rồi cười nói: ‘Đều là bạn bè cả. Không có lý do gì mà không giúp đỡ nhau, để tớ cùng Hàn Triết đưa cậu ra ngoài cổng.”

Đã nói đến mức như vậy rồi, Diệp Ánh Du đương nhiên cũng ngại tiếp tục từ chối. Cô đành gật đầu nói: “Vậy thì cảm ơn cậu.”

Cảnh Minh đỡ một bên cánh tay của cô, vì vậy Hàn Thiên Triết phải buông một tay ra, chỉ giữ cánh tay còn lại của cô.

“Chúng ta đi thôi, đừng để người ta phải chờ đợi.” Trong mắt Cảnh Minh thoáng hiện lên một nụ cười.

“Ừm, được rồi.” Diệp Ánh Du cũng cảm thấy như thế này so với lúc nấy cũng tốt hơn, bị Hàn Thiên Triết đỡ như vậy, cô cảm thấy nổi hết da gà. Đặc biệt, anh ta còn dùng những từ ngữ như hứa hẹn, sến súa để giải thích ý nghĩa và mục đích anh ta theo đuổi cô.

Có thêm người khác ở đây, cô cũng không phải lo lắng quá nhiều về hành động của Hàn Thiên Triết.