Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 31




Chương 31:

Sau khi Nam Cung Hàn phát tiết nhưng vẫn còn tức giận, anh châm chọc liếc nhìn cô lạnh lùng chế giễu: “Không phải là cô rất trong sạch sao?”

“Hả?” Diệp Ánh Du không hiểu ý của anh, con mắt khẽ giật tiêu cự dừng lại ở trên mặt của anh, giọng nói của cô khàn khàn: “Anh có ý gì?”

Nam Cung Hàn đẩy cô vào bên trong giường để lộ ra khăn trải giường lộn xôn nhưng vẫn trắng toát như cũ: “Tự mình xem đi!”

Diệp Ánh Du ngạc nhiên mở to mắt, không có máu vậy mà lại không có máu!

“Tôi, tôi không biết… Cô rất hốt hoảng luống cuống rồi điên cuồng lắc đầu.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng lúc đó cô cảm thấy đau đớn…

Nam Cung Hàn đưa tay nắm cằm của cô: “Cô nên biết rõ kết quả khi lừa gạt tôi!”

Anh dùng lực nắm chặt cằm cô dường như muốn bóp nát cái cằm của cô, Diệp Ánh Du lại không quan tâm tới sự đau đớn, cô kinh hoảng nhìn anh: “Tôi… Thật xin lỗi, đúng vậy, thật xin lỗi, tôi cũng không biết…Chuyện gì xảy ra.”

Trong giọng nói của cô tràn đầy vẻ cầu xin, ánh mắt của Nam Cung Hàn lại lạnh lẽo cứng rắn như sắt, anh liếc nhìn cô rồi sải bước rời đi.

Một tiếng “ầm” xé rách màn đêm yên tĩnh.

Nam Cung Hàn không quay đầu lại cứ như vậy rời đi, chỉ còn lại Diệp Ánh Du không biết phải làm sao nằm ở trên giường lớn, cô chậm rãi cuộn tròn người lại.

Mắt của Diệp Ánh Du hoa lên, cô không biết tại sao lại đến mức này, cô đã trao bản thân mình cho Nam Cung Hàn rồi, rõ ràng là có thể thoát khỏi tình trạng mệt mỏi này mà tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện việc ngoài ý muốn chứt Không trong sạch! Tại sao lại như vậy chứ?!

Rõ ràng là cô chưa từng xảy ra quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào?!

Diệp Ánh Du muốn xem đây chỉ giống như là một cơn ác mộng hoặc là Nam Cung Hàn đang đùa giốn côi!

Nhưng mà cảm giác đau nhóc đánh thẳng vào trong tâm trí lại rất chân thực không thể lừa gạt cô.

Đúng rồi! Tâm trí —— Diệp Ánh Du bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh trước đó hiện lên ở trong đầu, hình ảnh người đàn ông kia ngăn chặn cô…Chẳng lẽ…Không phải là giấc mơ sao?l Rốt cuộc người đàn ông kia là ai?!

Có thể đó là người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô hay không?! Thế nhưng tại sao cô lại không có chút ấn tượng nào chứ?!

Tại sao lại như vậy chứ?!

Diệp Ánh Du mình núp ở dưới chăn, cơ thể của cô run rẩy cố gắng hết sức phác họa ra khuôn mặt của người đàn ông kia.

Nhưng mà cơ thể mệt mỏi lại không cho phép cô suy nghĩ nhiều, trước khi có kết quả thì cô đã mê man rồi.

Ngày hôm sau lúc Diệp Ánh Du tỉnh lại thì trong phòng vẫn chỉ có một mình cô. Sau khi ngu ngơ thật lâu thì cô mặc quần áo rồi đi xuống dưới lầu, sắc mặt của cô tái nhợt: “Anh ấy đâu rồi?”

Thím Vân biết cô đang hỏi ai nên lập tức nói: “Cậu chủ đã đến công ty rồi, tôi có nấu canh gà ác cho cô, bây giờ cô có muốn uống không?”

Diệp Ánh Du làm gì còn tâm trạng để uống canh, cô từ chối ý tốt của thím Vân rồi rời khỏi biệt thự.

Diệp Ánh Du thất hồn lạc phách về đến nhà rồi chỉ muốn tự giam mình ở bên trong phòng và chữa lành vết thương trong thế giới nhỏ bé thuộc về mình.