Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 24




Chương 24:

Diệp Ánh Du mấp máy môi, không phản bác: “Được, nhưng trước khi tôi chuẩn bị xong, anh không được phép động tay động chân.”

Ánh mắt Nam Cung Hàn lạnh lẽo, cười nhạo nói: “Cô cho rằng cô rất nghiêng nước nghiêng thành sao?”

Diệp Ánh Du thở phào một cái, không thèm để ý đến lời chế nhạo của anh, đưa ra một yêu cầu khác: “Tôi chỉ xin nghỉ ba ngày, ngày mai tôi muốn đi học.”

Nam Cung Hàn đã nắm được thông tin của cô từ lâu, biết cô đang học khoa tiếp thị chuyên ngành N, anh cũng chẳng suy nghĩ gì mà gật đầu luôn: “Ừ”

Ngày thường anh phải làm việc ở công ty, ban ngày Diệp Ánh Du có ở đây hay không cũng không quan trọng.

“Thật sao?” Diệp Ánh Du vui vẻ nói, sở dĩ cô không tập chung vào việc đầu đầu là vì việc này, không ngờ răng cô lại có thể đạt được mục đích một cách dễ dàng như vậy.

Nam Cung Hàn không chịu được việc cô chất vấn mình, lạnh lùng nói: “Tin hay không tùy côi”

“Tôi tin, tôi tin.” Diệp Ánh Du vội vàng dật đầu, chỉ sợ anh đổi ý, cô sẽ cảm thấy khá hơn một chút nếu ban ngày không cần phải đi cùng với người này.

“Đi ngủ với tôi.” Nam Cung Hàn câm lấy điều khiển từ xa tắt tỉ vi đi, sau đó đứng dậy đi vòng qua ghế sopha.

“Hả?” Diệp Ánh Du ngạc nhiên khi thấy anh cấp tốc như vậy, không thèm nhắc trước cô một tiếng.

Nam Cung Hàn từ trên cao nhìn xuống cô: “Không phải cô ngủ gật sao?”

Diệp Ánh Du trầm mặc, đúng là cô ngủ gật, nhưng cô không muốn ngủ chung cới Nam Cung Hàn nha.

Những chuyện Nam Cung Hàn đã quyết định rõ ràng không phải là chuyện có có thể thay đổi được.

Cuối cùng, Diệp Ánh Du vẫn ngoan ngoãn đi lên tâng.

Vẫn là căn phòng ngủ lúc trước, ga giường xốc xếch đã được thay bằng bộ mới, trên vải lụa màu đen thêu hoa văn sâm màu phản chiếu một chút ánh sáng dưới ánh đèn.

Diệp Ánh Du bất giác đỏ mặt, cô không khỏi nhớ đến cảnh tượng khiến người ta đỏ mặt chiều hôm đó. Lúc đó trong đầu cô bị những hình ảnh kia quấy nhiễu, không để ý gì đến động tác của Nam Cung Hàn.

Hiện tại, làn da cô như lợi lại tình cảnh lúc trước, những chỗ bị sờ vào truyền đến từng cảm giác nóng như thiêu đốt, khó có thể bỏ qua.

Nam Cung Hàn nhìn cô một cái, rất hài lòng với vẻ mặt đỏ ửng này của cô, nhỏ giọng nói: “Tôi đi tắm.”

Diệp Ánh Du đang sững sờ nên không nghe thấy gì, đợi lúc cô kiêm chế những suy nghĩ lung tung, ánh mắt khôi phục tỉnh táo thì thấy Nam Cung Hàn khoác áo choàng tắm đi ra.

Chiếc thắt lưng mà anh đeo lỏng lẻo đến nỗi bộ ngực màu lúa mì vẫn còn vương những giọt nước đập vào mắt cô.

“Tôi, tôi đi tắm…” Sắc mặt Diệp Ánh Du lập tức đỏ tới tận mang tai, nhỏ giọng nói rồi chạy bay vào phòng tắm.

“Ha…” Nam Cung Hàn vui vẻ cười nhẹ một tiếng, ngả người nằm xuống giường.

Sau khi Diệp Ánh Du tắm rửa xong, cô mới phát hiện ra là bởi vì mình quá hoảng hốt nên đã quên không mang theo quần áo, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng mặc lại quần áo cũ.

Khi đi đến bên giường, Nam Cung Hàn nhìn cô một cái, đưa tay lột quân áo của cô: “Quần áo bẩn rồi mà cô vẫn mặc, cô vấn là phụ nữ à?”

“Đừng… Tôi… Tôi sẽ ngủ ở bên ngoài, sẽ không động vào anh….” Diệp Ánh Du nhăn mày, cố gắng bảo vệ mình, ngăn cản động tác của anh.