Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 210




Chương 210:

Khóe miệng Diệp Ánh Du giật giật, cô không hiểu tại sao mình lại hiểu sai ý. Ngón tay cô cầm lấy cái kéo có chút nặng với chút cứng ngắc, thầm nói: “Cắt như thế nào? Tôi không biết.”

Ánh mắt Nam Cung Hàn chớp động, nhìn vào mắt cô, anh đang định nói gì đó nhưng Diệp Châu Tuấn đang ngồi ở đầu bên kia quay đầu nói trước: “Tổng giám đốc Hàn, hy vọng là anh đừng làm cô ấy khó xử”

Diệp Ánh Du thầm nghĩ không xong rồi, với tính chiếm hữu và bá đạo của Nam Cung Hàn, khi Diệp Châu Tuấn nói ra lời như vậy khiến cô nhất định sẽ rất bí thảm.

Nam Cung Hàn liếc nhìn Diệp Châu Tuấn, ánh mắt lạnh lùng như mũi dao: “Tôi muốn cô ấy làm gì thì cũng không liên quan gì đến anh, anh không có tư cách nói ra lời này.” : “Ánh Du, cô ấy là… tôi” Giọng nói của Diệp Châu Tuấn đột ngột dừng lại, khuôn mặt cứng rắn đỏ bừng vì tức giận. Nếu như không phải là Diệp Cẩm Hằng kéo anh ta một phen thì gần như anh ta đã nói ra những gì chưa được hoàn thiện trong một nửa cuộc điều tra.

Trái tim của Diệp Ánh Du đập loạn xạ, vừa rồi Diệp Châu Tuấn là muốn nói ra chuyện cô và anh ta đã từng có mối quan hệ gì? Hay là cái gì?

Cô nhướng tai, nếu Diệp Châu Tuấn nói vậy, mặc dù nó có thể gây ra rắc rối nhưng ít nhất thì cũng khiến cô có thể chắc chắn một chuyện, cũng có thể ngừng suy nghĩ về nó.

Tuy nhiên, Diệp Châu Tuấn lại chỉ nói một nửa. Nhưng chỉ một nửa này cũng gần như giống với suy đoán của cô.

Nam Cung Hàn hừ lạnh lùng một tiếng, ánh mắt anh nhìn vào cô, sâu thăm khó đoán.

“Phải cắt như thế nào?” Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm cô như hung thần, Diệp Ánh Du không dám suy nghĩ nhiều nữa, cô trầm giọng hỏi.

Nam Cung Hàn cầm lấy cái kéo cắt xì gà ở trên tay cô, lạnh lùng nói: “Nhìn cho rõ vào, sau này cô làm.”

Anh dùng kéo sắc cắt 0,25 inch dọc theo nắp điếu xì gà, tốc độ rất nhanh, trình tự rất đơn giản khiến cho Diệp Ánh Du giật giật khóe miệng: “Như vậy là được rồi sao?”

Một đường cắt là được, Trần Minh Toàn cũng có thể trực tiếp cắt được, hoặc Nam Cung Hàn cũng có thể tự mình làm được, vậy thì còn phải kéo một vòng như vậy để làm gì. Thỉnh thoảng bị những người xung quanh liếc nhìn rất thú vị sao? Nhất là khi cô nói hớ.

Nam Cung Hàn dùng đầu ngón tay phủi những lá thuốc lá mịn ở vết cắt và đặt vào miệng hít một chút để xác nhận rằng nó mịn, rồi châm. Anh hất nhẹ bề mặt điếu xì gà, liếc nhìn Diệp Ánh Du nói: “Như vậy là được, cô cắt một điếu cho tôi xem.”

Diệp Ánh Du cầm lấy kéo mà anh đưa cho, đối mặt với điếu xì gà anh lấy ra lần nữa, so sánh với vị trí vừa cắt rồi cắt xuống. Tuy nhiên, cô dùng lực quá ít nên vân còn một chút chưa được cắt hết và phải mất thêm hai lần nữa thì mới được.

“Được rồi.” Khi cô đặt điếu xì gà xuống, nhìn thấy Nam Cung Hàn khẽ búng nhẹ và lớp giấy bọc bên ngoài được nới lỏng ra, thuốc lá ở bên trong rơi xuống, mùi thuốc lá ngay lập tức khuếch tán khắp nơi.

Diệp Ánh Du nhăn mũi, gượng gạo nói: “Vậy thì sao, trước lạ sau quen thôi, sau này sẽ không xảy ra chuyện này nữa.” Cô cúi đầu, trong lòng cầu nguyện rằng Nam Cung Hàn sẽ đừng quá tính toán. Cô thậm chí không đủ khả năng trả tiền cho một điếu xì gà, chưa nói đến việc làm anh xấu hổ ở nơi công cộng…

Nam Cung Hàn hừ lạnh một tiếng, anh nghiêng người qua và giải thích cho cô các kỹ năng và tiêu chuẩn cắt xì gà.

Diệp Ánh Du thở phào nhẹ nhõm, cô nghiêm túc lắng nghe và quên mất chuyện đấu giá khu đất.

Khoé mắt liếc nhìn khuôn mặt khó coi của Diệp Châu Tuấn, và khóe môi của Nam Cung Hàn hơi cong lên. Sau khi Diệp Ánh Du cắt được điếu xì gà, cô năm lấy những ngón tay mảnh mai của mình và xoa nó.