Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 188




Chương 188:

Bà ta nói xong thì gọi đến số điện thoại di động của Diệp Ánh Du. Diệp Thiên Thành bất mãn nhíu mày, điện thoại có chuông nhưng không ai trả lời.

Khi nhìn thấy cuộc gọi của dì Mai, Diệp Ánh Du không muốn bắt máy.

Nhưng rõ ràng tiếng chuông điện thoại bám riết không tha đã ảnh hưởng đến những người khác trong văn phòng, đặc biệt là khu vực văn phòng của các cô.

“Alo, dì Mai ạ.” Cuối cùng cô đi ra hành lang, nghe điện thoại nhưng lại không có gì để nói.

Giọng dì Mai nhẹ nhàng hơn, không còn mạnh mẽ như trước nữa mà cười nhiều hơn: ‘Ánh Du này, bây con giờ đang ở biệt thự hay ở công ty? Dì có chuyện quan trọng muốn tìm con.”

Trái tim Diệp Ánh Du run lên, trong tiềm thức cô cảm thấy đây không phải chuyện gì tốt. Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Tôi đang làm việc, có chuyện gì thì cứ nói qua điện thoại.”

Giọng điệu lộ ra ý hơi từ chối khiến dì Mai cảm thấy rất khó chịu, bà ta không nén được mà nói: ‘Có thể nói qua điện thoại thì tôi còn cần tìm cô làm gì?

Cô ra trong nhà hàng nói chuyện hay là để tôi đi đến công ty tìm cô đây? “

Diệp Ánh Du lạnh giọng nói: ‘Dì nói cho tôi biết là có chuyện gì đã, nếu là đòi tiên thì tôi không có đâu.” Tuy răng cô nói sẽ không liên lạc với nhà họ Diệp nữa, nhưng nếu như là…

“Công ty của ba cô xảy ra chuyện rồi, cụ thể thì để lúc nào gặp chúng ta nói chuyện.” Dì Mai chơi bài tâm lý, bất cứ lúc nào điện thoại cũng có thể bị ngắt, bà ta phải gặp mặt nói chuyện với Diệp Ánh Du.

“Sao lại có chuyện rồi?” Diệp Ánh Du nói nhanh hơn, trong lòng cảm thấy mất mát, quả nhiên là có chuyện nên mới gọi điện tìm cô: “Vậy thì dì đến công ty đi, bây giờ tôi không đi chỗ khác được.”

“Được, để tôi qua.” Dì Mai nghe thấy cô có vẻ lo lăng, đắc thắng cười với Diệp Thiên Thành, sau khi cúp điện thoại nói: “Tôi nói đúng không? Nó là một đứa mồ côi, khao khát tình cảm gia đình, chúng ta cho ăn cho uống nuôi nó lớn, nó sẽ không cắt đứt liên hệ thế đâu.”

Diệp Ánh Du không biết hai người họ còn nói gì nữa, cô nghe tin công ty lại xảy ra chuyện thì hết sức kinh ngạc.

Sao chỉ mới có hơn một tháng mà lại có vấn đề rồi? Dì Mai lừa cô sao?

Nhưng chuyện này chỉ cần điều tra thì sẽ biết ngay, chắc là sẽ không lừa cô đâu.

Gọi điện thoại cho cô hẳn là muốn mình giúp đỡ, nhưng bây giờ cô làm gì có khả năng giúp đỡ? Chuyện ở trại trẻ mồ côi còn chưa được giải quyết nữa kìa.

Đầu óc rối thành một nùi, trong lòng Diệp Ánh Du trăm mối tơ vò. Lúc nhận được cuộc điện thoại thứ hai của dì Mai, cô lại tiếp tục sững sờ hơn nửa tiếng đồng hồ.

Bãi đậu xe dưới tâng hầm là nơi xa nhất cô có thể đến mà không cần sự cho phép của Nam Cung Hàn, vì không rời khỏi công ty nên cô sẽ không bị những vệ sĩ đó cản trở.

Cô mặc trang phục công sở, cho dù tỉnh thần không tốt, nhưng quần áo được cắt may cẩn thận mang lại khí chất lão luyện, nhìn rất xinh đẹp.

Dì Mai liếc xéo cô một cái rồi lạnh lùng nói: ‘Leo lên được người Nam Cung Hàn rồi có khác.”

Diệp Ánh Du nghe những lời đó thì trong lòng lạnh lẽo, sắc mặt cũng sa sầm: ‘Dì tìm tôi có chuyện gì?” Lẽ ra cô không nên trông chờ gì ở dì Mai.

Đối với cô, cho dù là cầu xin người khác, dì Mai cũng bày ra gương mặt như sai khiến: “Công ty của ba cô sắp phá sản rồi, cô bỏ tiền ra đi, còn cần ba tỷ rưỡi nữa là được.”