Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 187




Chương 187:

“Vâng.” Trần Minh Toàn lên tiếng trả lời, quay đầu gửi tin đi.

Vốn chỉ là công ty nhỏ, lắp ráp máy móc cũng không thật sự chính xác.

Trong khoảng thời gian này những người có quan hệ hợp tác với ông ta, máy móc có chút khuyết điểm hoặc chất lượng vấn đề đều im lặng cho qua vì có liên quan đến Diệp Ánh Du và Nam Cung Hàn.

Vừa nhận được tin của Trần Minh Toàn, những người kia lập tức hành động, hủy bỏ hợp đồng, đòi Diệp Thiên Thành bồi thường. Còn có vài người thà làm trái hợp đồng cũng không hợp tác nữa. Việc mua bán đang thương lượng cũng bị hủy bỏi Chỉ trong vòng hai ngày, công ty của Diệp Thiên Thành đã tràn ngập nguy cơ.

Vẻ hăng hái của ông ta biến mất, râu ria mọc đầy cằm, trông già hơn mấy tuổi.

Lúc đầu dì Mai còn xã giao rất sôi nổi, đánh mạt chược, dạo phố mua đồ trang sức quên cả đất trời. Đột nhiên nghe thông báo này của ông ta như sét đánh giữa trời.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói phá sản lại phá sản ngay, sao có chuyện đơn giản như thế!” Dì Mai chất vấn: “Không phải ông đem tiền của công ty đi nuôi bồ nhí chứ?”

Diệp Thiên Thành sờ mặt: “Bà nói bậy bạ gì đó? Tôi tìm người nghe ngóng, nói Nam Cung Hàn đang chèn ép công ty! Những người quen biết, những người nịnh bợ anh ta đều hủy bỏ.”

Vốn là có tổn thất, nhưng được mấy công ty bồi thường khi phá vỡ hợp đồng, công ty còn có thể chịu đựng được.

Nhưng mà, Nam Cung Hàn lại cho người bên thuế xuống kiểm toán, toàn bộ tiền bạc đều dùng để bù cho việc trốn thuế và tiên phạt.

Bởi vì Nam Cung Hàn nên máy móc nhập về không bán được! Diệp Thiên Thành lo đến mức tóc bạc trắng.

“Là Diệp Ánh Dul Nhất định là do nó xúi đấy, không thì với xuất thân của Nam Cung Hàn sẽ không chú ý đến chúng ta!” Dì Mai hung tợn nói: ‘Hay lắm, mấy chục năm chúng ta nuôi đồ phản bội! Tức chết tôi rồi!”

Diệp Thiên Thành cũng có suy nghĩ này: “Vấn đề bây giờ là nên làm gì? Đầu tại bà, lúc trước làm mất lòng nó. Chỉ là tiền mua một chiếc máy ảnh thôi, nhà chúng ta cũng không phải không có, làm gì phải thúc ép nó chứ.”

Dì Mai hung tợn liếc mắt nhìn ông ta, cười lạnh nói: “Không phải lúc ấy ông cũng đồng ý sao? Bây giờ lại nói chẳng giúp ích được gì!”

Bà ta cũng không nói với Diệp Thiên Thành rằng máy ảnh kia là mình ép Diệp Ánh Du cầm về, chỉ nói Diệp Ánh Du làm hư máy ảnh trong trường học, muốn nhà lấy tiên bồi thường.

Diệp Thiên Thành không muốn cãi nhau với bà ta, nghĩ đến Nam Cung Hàn cho Diệp Ánh Du số tiền kia, cũng thuận theo ý bà ta. Ai ngờ Diệp Ánh Du lại nói lời tàn nhân như thế, cũng khá lắm.

“Nhưng mà nó nói sau này không giúp chúng ta cũng chưa chắc sẽ không giúp.” Dì Mai vỗ ghế sô pha: “Ông cũng hiểu rõ nó mà, mặt lạnh tim nóng. Dựa vào công ơn nuôi nấng, dù cho Nam Cung Hàn giúp nó xả giận thì nó cũng sẽ không hủy đi công ty chúng ta đâu.”

Diệp Thiên Thành ngửa đầu dựa lên ghế sa lon, nghe bà ta nói thế cũng có lòng tin: “Vậy bà gọi điện cho nó đi.”

Ông ta không có mặt mũi cầu xin Diệp Ánh Du.

Dì Mai hừ một tiếng: “Ông thì làm được gì chứ, lúc quan trọng cũng phải nhờ tôi. Tôi thấy giữ lại công ty cũng khong an toàn, tốt nhất là bán công ty kia cho Nam Cung Hàn, sau đó chúng †a lấy một số tiền lớn.”