Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 133




Chương 133:

Nam Cung Hàn đột ngột đứng dậy, nắm lấy áo khoác và sải bước về phía trước. Khi đến gần cửa, anh đột nhiên nói: ‘Cầm theo máy ảnh trong ngăn kéo của tôi.”

Trần Minh Toàn sửng sốt một hồi, vội vàng nói: “Dạ vâng.”

Khi họ chạy đến trại trẻ mồ côi, họ nhìn thấy Diệp Ánh Du đang mỉm cười.

Cô dẫn theo một nhóm trẻ con, đang ngồi chơi trò đại bàng bắt gà con, trên chiếc bàn đơn sơ bên cạnh có một gói kẹo đủ màu sắc.

Trần Minh Toàn kinh ngạc nhìn cô, chuyện của máy ảnh còn chưa giải quyết được, bị người đã đánh độc như thế, sau này có thể không tham gia lớp học, trong trường hợp này còn có thể cười sao?

Diệp Ánh Du không chỉ có thể cười mà còn cười rất tươi, như thể hoàn toàn không lo lăng gì, giống như một đóa hoa trà có thể tỏa ra mùi hương ở khắp các ngọn núi khi mở ra, giống như lửa như trà, có sức mạnh cảm hóa một cách mãnh liệt.

Nam Cung Hàn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, sau một lúc thất thân, ngọn lửa giận trong lòng anh không kiềm chế được dâng trào.

Anh sải bước về phía trước, và bóng đen từ cơ thể anh bao trùm lấy Diệp Ánh Du, thu hút sự chú ý của cô.

“Sao anh lại ở đây?” Diệp Ánh Du bàng hoàng, nồi buồn cố tình quên tạm thời lại hiện lên trong đầu cô, nụ cười trên môi biến mất nhanh như chớp mắt.

“Tại sao tôi không thể ở đây?” Nam Cung Hàn nhìn chăm chằm vào đôi môi đang mím chặt của cô, cũng như sự hoảng sợ trong mắt thuần khiết, ánh mắt lạnh lùng. Người phụ nữ này, không muốn nhìn thấy anh đến vậy sao?

“Chị Ánh Du, anh ấy là ai?” Một cậu bé nắm lấy tay Diệp Ánh Du sợ hãi hỏi.

Trên thực tế, những đứa trẻ này không hề im lặng một cách có ý thức sau khi Nam Cung Hàn xuất hiện, và chúng nhìn anh với nhiều mức độ sợ hãi khác nhau.

Vì sự xuất hiện kỳ lạ của Nam Cung Hàn, và vì khí chất kinh khủng của anh và sự tức giận dường như đã biến thành thứ gì đó hữu hình, khiến cho những đứa trẻ này làm sao cười nổi?

Trước khi Diệp Ánh Du trả lời, Nam Cung Hàn đã nắm lấy cổ tay cô, giọng nói lạnh lùng: “Đi theo tôi.”

“Không!” Diệp Ánh Du từ chối. Hiếm khi cô được ở bên những đứa trẻ này, cô không muốn đi bây giờ và cô không thể bỏ chúng lại.

Một cô bé rụt rè bắt đầu khóc, tiếng khóc của cô bé kéo theo những đứa trẻ khác, khoảng hơn chục đứa trẻ dưới năm tuổi lần lượt khóc, những đứa trẻ hơn một chút cũng bối rối hoảng hốt.

“Ngoan, Thanh Nhi, ngoan, đừng khóc, không sao đâu” Diệp Ánh Du cúi xuống lau nước mắt cho cô gái nhỏ gần nhất, cố gắng ôm cô bé lên, nhưng lại không được như ý.

Cô đứng đờ người bởi vòng tay mạnh mẽ của Nam Cung Hàn.

“Buông tôi ra!” Diệp Ánh Du vùng vẫy mạnh mẽ, cắn cánh tay nhỏ bé bên môi.

Nam Cung Hàn cau mày đau đớn, nhưng vòng tay càng siết chặt hơn, anh lạnh lùng nói: “Nếu cô lại động đậy, tôi sẽ phá hủy trại trẻ mồ côi này.”

Con ngươi của Diệp Ánh Du đột nhiên mở to, cô nhìn anh đầy hoài nghi.

Vẻ mặt Nam Cung Hàn lạnh lùng, nói với cô rằng anh nhất định không nói đùa.

“Tôi sẽ không động đậy nữa” Diệp Ánh Du ủ rũ thỏa hiệp, để mặc anh ôm mình rời đi, bên tai nghe tiếng khóc của trẻ con, cô đau lòng cầu xin: “Anh có thể để Thư ký Toàn nói chuyện với người lớn một tiếng không? Để họ đến đây xem chừng lũ trẻ này? “