Tổng Tài Mua Được Cô Vợ Nhỏ

Chương 119




Chương 119:

“Chú đang định tìm cháu đây.”

Giọng nói hốt hoảng của hiệu trưởng truyền đến: “Các cháu không làm gì bạn học Du chứ?”

Đăng Khoa cười nói: “Chú, chúng cháu có thể làm gì bạn học Du? Cô ấy rất tốt, chỉ là cô ấy muốn chú…”

Hiệu trưởng xác nhận là Diệp Ánh Du không sao, nhanh chóng nói: “Thế là được, thế là được rồi.”

“Hả?” Đăng Khoa chưa kịp phản ứng, giọng nói kiểu may mắn này, đã xảy ra chuyện gì thế?

Điện thoại mở loa, dĩ nhiên Hàn Thiên Triết cũng nghe thấy, ánh mắt anh ta lóe lên, bước lên trước cướp lấy điện thoại: “Hiệu trưởng, là cháu, Thiên Triết.

Lúc trước thầy đồng ý với chuyện của cháu, bây giờ…”

“Bạn học Du vô tội, cháu yên tâm, cô bé sẽ không bị đuổi đâu.” Hiệu trưởng nói trước, ngăn anh ta nói, còn lái ý tứ của anh ta đi.

“Cháu biết rồi, cảm ơn thầy.” Sắc mặt Hàn Thiên Triết khó coi, cắn răng mới nói ra câu này, anh ta đã đoán được rồi!

Sau khi cúp điện thoại, Đăng Khoa không nghĩ ra hỏi: “Chuyện ghi âm, cậu đã nói cho chú tôi rồi?”

Hàn Thiên Triết không trả lời anh ta, mà bước nhanh đến trước mặt Diệp Ánh Du, tay chống lên mặt bàn, ép hỏi: “Cô còn nói chuyện này cho Nam Cung Hàn?”

Trong lòng Diệp Ánh Du vẫn còn nghi ngờ, dù có thể nhanh chóng đạt được kết quả mong muốn cũng rất tốt, nhưng thái độ của hiệu trưởng thay đổi quá lớn, thật sự giống như có người giúp cô.

Mà người có năng lực lớn như thế, cô chỉ biết Nam Cung Hàn. Nhưng mà, cô thực sự chưa nói với anh chuyện này.

Diệp Ánh Du lắc đầu, khẳng định: “Tôi không nói cho anh ấy.”

“Không thể nào!” Hàn Thiên Triết hoàn toàn không tin, nếu không sao hiệu trưởng lại đột nhiên hủy chuyện mà bọn họ đã bàn bạc.

Anh ta vừa nghĩ đến sau khi Nam Cung Hàn nhúng tay, hiệu trưởng lập tức thay đổi thái độ, còn có bản ghi âm mà Diệp Ánh Du nắm trong tay…

Sau khi thay đổi sắc mặt nhiều lần, trong mắt xuất hiện sự điên cuồng: “Đừng tưởng có Nam Cung Hàn, cô có thể an toàn không có việc gì!” Anh ta mạnh mẽ túm lấy vai của Diệp Ánh Du, một bàn tay muốn xé rách đồ của cô.

Diệp Ánh Du nắm điện thoại đập mạnh vào tay anh ta, sau khi anh ta bị đau buông tay liền tránh về sau: “Anh điên rồi à?”

Hàn Thiên Triết còn muốn tiến lên bắt cô, lại bị Đăng Khoa túm lại.

“Người đàn ông bao nuôi cô ấy nhúng tay vào? Tên là Nam Cung Hàn?

Anh ta có thân phận gì?” Trong lòng Đăng Khoa có dự cảm không tốt, Nam Cung Hàn này sẽ không phải là người anh ta biết đi…

Hàn Thiên Triết tránh một lúc, không tránh được, chỉ có thể nói: “Không phải rõ ràng rồi sao? Người thừa kế đời thứ mười một nhà họ Nam Cung tên là gì, còn có thể là ai?”

“Sao lại là anh ta thật?” Đăng Khoa nghe đến thân phận của Nam Cung Hàn, trong lòng hoảng sợ, nhất thời buông lỏng tay.

Nhưng nửa câu sau đầy châm chọc của Hàn Thiên Triết lại khiến trong lòng Đăng Khoa tức giận, hét lên: “Sao cậu dám bắt cóc người phụ nữ của anh ta?

Còn kéo theo tôi nữa! Tại sao không nói thân phận của anh ta với tôi trước, hả?”