Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 56: Hết Sai Lầm Này Đến Sai Lầm Khác






Nhậm Xuyên sáng sớm đã lái xe đến công ty, vừa đi ngang qua văn phòng liền nghe thấy có người nói chuyện, "Tòa phía đông chỗ chúng ta đã bán được rồi!"
"Đúng, đúng, đánh tiếng không nhỏ nha."
"Cơ sở kinh doanh ở tòa phía đông thuộc về nhà họ Hoàng, cậu nghĩ ai mà dám táo bạo như vậy?"
"Tôi nghe nói là một công ty công nghệ làm về AI."
"Ôi, thời đại bây giờ hết tám trên mười công ty công nghệ làm AI."
"Nghe nói nhà này rất nổi tiếng ở nước ngoài, còn được niêm yết trên thị trường chứng khoán New York đấy."
"Ồ, thế có nằm trong top 500 thế giới không?"
"Không rõ lắm, nhưng nghe nói chủ công ty này rất đẹp trai."
Tòa nhà của họ là một tòa tháp đôi, tòa phía tây và tòa phía đông nằm cạnh nhau, ở giữa có một hành lang dài.
Nhậm Xuyên bước vào phòng làm việc của mình, ngồi xuống nhấp một ngụm cà phê, ngay lập tức phun trở ra: "Đây là cái mẹ gì vậy! Muốn làm tôi bỏng chết à!"
Tạ Tán chạy đến xin lỗi: "Xin lỗi tổng tài! Tôi đổi ly khác cho anh!"
Nhậm Xuyên có thể coi là biết cậu, thực sự không biết làm thế nào mà một thực tập sinh như vậy lại lưu lạc tới pha cà phê.
Mạnh Xuân đi tới, báo cáo với Nhậm Xuyên về lịch trình làm việc trong ngày, khi nào thì họp, khi nào thì xử lý tài liệu, khi nào thì gặp tổng tài của một công ty nào đó, khi nào thì họp báo và khi nào thì tham gia tiệc tối.
"Này." - Nhậm Xuyên gọi y, "Tòa nhà phía đông bán rồi à?"
"Vâng." - Mạnh Xuân gật đầu, "Bán cho một công ty tên là Yggdrasil."
"Cây Thế Giới?" - Nhậm Xuyên nhíu mày, trong thần thoại Bắc Âu, Yggdrasil là một cây đại thụ, tán trên thông lên thiên đường, thân cây xuyên qua biển rộng ở nhân giới, gốc rễ đâm sâu xuống tận địa ngục, còn được gọi là Cây Thế Giới.
Anh hỏi: "Có biết chủ là ai không?"

Mạnh Xuân nói: "Hình như là một công ty công nghệ AI, chủ nhân vẫn chưa lộ diện."
"Đưa quà qua đi." - Nhậm Xuyên dặn dò Mạnh Xuân, "Làm cho ra dáng một chút, rồi mời người của công ty họ đi uống trà chiều."
Mạnh Xuân viết một ghi chú lên sổ: "Vậy anh muốn viết lời chúc nào?"
Vũ.

(羽 - lông vũ)
Tích.

(惜 - thương tiếc)
Độc.

(独 - cô độc)
Gia.

(家- nhà)
Nhậm Xuyên nghĩ về huyền thoại bất diệt của nhà họ Hoàng ở tòa phía đông, trầm ngâm một lát, "Viết là - Cố gắng sống tiếp."
Buổi trưa, Nhậm Xuyên nhận được một món quà đáp lễ từ tòa phía đông, là một cây bút Montblanc và tấm thiệp viết "Cùng nhau."
Buổi tối vốn là định tham gia một bữa tiệc tối, nhưng không biết tại sao bụng bên phải của Nhậm Xuyên vẫn hơi đau nhói, còn có chút buồn nôn và khó chịu, vì vậy anh không đi, trực tiếp về nhà, muốn ngủ một giấc.
Anh đặt một bát cháo hầm với sủi cảo nhân tôm mềm ngọt, cuộn mình trong chăn, cơn đau ở bụng bên phải không những không thuyên giảm mà ngày càng dữ dội, cơ thể cũng bắt đầu ớn lạnh từng cơn.
Một tiếng sấm vang lên đùng đoàng, cơn mưa rào xối xả đổ xuống, bao trùm toàn bộ thành phố trong màn mưa.
Giang Hoàn lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà, buổi họp báo buổi tối bị hoãn lại vì cơn mưa bất chợt, hắn mang hình ảnh của Yggdrasil nên phải thật hoàn mỹ.
Hắn mặc một bộ vest đen cổ điển không bao giờ lỗi thời, nhưng cà vạt trên cổ áo lại chọn màu xanh hoàng gia chói lọi, khảm một viên aquamarine sáu carat.

Sau khoảng thời gian vắng mặt, hắn đeo một đôi khuyên tai, là ngọc trai Akoya cực phẩm.
Hắn bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy quản gia đang cầm hộp đồ ăn ngoài đứng trước cửa nhà Nhậm Xuyên.
Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, quản gia tự lẩm bẩm một mình: "Chắc là không có ai..."
Giang Hoàn quay đầu lại nói: "Xem camera quan sát là biết về hay chưa."
Quản gia trước tiên chào buổi tối, rồi trả lời hắn: "Ghi chép kiểm soát ra vào cho thấy ngài Nhậm đã trở về lúc sáu giờ tối."
Giang Hoàn liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tám giờ kém mười.
Hắn mơ hồ nhận ra có gì đó không ổn: "Ông gõ cửa bao lâu rồi?"
Quản gia thành thật trả lời: "Hai mươi phút."
Giang Hoàn nói thẳng: "Lấy chìa khóa dự phòng mở cửa đi."
Chìa khóa dự phòng đều được cất giữ thống nhất, mỗi lần sử dụng đều phải đăng ký xin phép, quản gia hơi khó xử: "Chắc ngài Nhậm ngủ rồi..."
"Tôi bảo là-" - Giang Hoàn vốn dĩ không quan tâm chuyện này, "Mở cửa-"
Quản gia phải đi lấy chìa khóa dự phòng và mở cửa.

Giang Hoàn sải bước đi vào, bài trí trong nhà Nhậm Xuyên rất ấm áp, nơi nào cũng tinh tế, trên sô pha có một con gấu bông kích cỡ người thật, Nhậm Xuyên còn mặc cho nó một chiếc váy lolita nhỏ.
Hắn trực tiếp đẩy cửa phòng ngủ ra, Nhậm Xuyên quả nhiên nằm ở trên giường, nhìn từ phía sau thấy không động đậy.
Giang Hoàn cau mày, trông Nhậm Xuyên như đang vô cùng đau đớn, cơ thể co ro, chăn bông bị làm cho nhăn nhúm, trên mặt đất còn có mảnh ly vỡ, hiển nhiên là rơi xuống từ tủ đầu giường.
Hắn liếc nhìn tủ đầu giường, có một hộp thuốc giảm đau đang mở.
Giang Hoàn bước đến bên giường, lật Nhậm Xuyên lại, để lộ ra khuôn mặt tái nhợt, đôi môi không có huyết sắc, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, hai gò má ửng đỏ tới có chút dị thường.
"Nhậm Xuyên?" - Giang Hoàn lay anh, gọi tên anh, "Nhậm Xuyên?"
Nhậm Xuyên không phản ứng chút nào.
Giang Hoàn sờ trán anh, nóng đến mức có thể luộc chín trứng gà.
Giang Hoàn trực tiếp bế anh lên, quấn cả chăn rồi mang đi.
Tới hầm đỗ xe, Giang Hoàn mở cửa xe đưa người vào ghế phó lái rồi cúi xuống thắt dây an toàn cho anh, lúc này Nhậm Xuyên mới hé mắt ra, thở nhẹ, rên rỉ một tiếng: "Anh..."
Giang Hoàn ngay lập tức ngẩn người, động tác trên tay khựng lại.
"Đau..." - Giọng Nhậm Xuyên như đang rất ấm ức, "Em đau quá..."
Giang Hoàn nắm lấy cổ tay anh: "Anh biết.

Anh đưa cậu đi bệnh viện."
Hắn hận không thể phóng Bugatti Veyron như tên lửa, dọc đường vượt qua hai cái đèn đỏ, nhanh như chớp lao đến bệnh viện trong cơn mưa xối xả.
Cơn mưa nặng hạt khiến ánh đèn thành phố càng thêm rực rỡ và đầy gợn sóng, dưới ánh đèn, khuôn mặt Nhậm Xuyên hiện lên vẻ đẹp biến ảo diệu kỳ, đôi môi tái nhợt giống như đóa hồng khô héo vô cùng mỏng manh yếu đuối, chạm vào liền khiến cho người ta run rẩy.
Một tiếng "anh" kia làm cho cả trái tim của Giang Hoàn rối loạn.
Đến bệnh viện, Giang Hoàn dùng chăn bông quấn chặt Nhậm Xuyên, trực tiếp xông vào trong màn mưa, vội vàng chạy về hướng phòng cấp cứu, kêu to: "Bác sĩ! Bác sĩ-!"
Tư thế đó như kiểu một giây sau là chết mất rồi.
Nhậm Xuyên đang nằm trên giường chẩn đoán trong phòng cấp cứu, bác sĩ dùng ống nghe lắng nghe, sau đó vén quần áo lên, ấn vào bụng bên phải của anh: "Đau không?"
"Đau..." - Nước mắt Nhậm Xuyên trào ra, "Bác sĩ, đừng ấn mạnh..."
Giang Hoàn đau lòng, nói: "Bác sĩ, nhẹ một chút."
"Cậu từng bị đau ruột thừa đúng không?" - Bác sĩ có kinh nghiệm, "Tôi thấy vết mổ trước còn chưa có lành hẳn."
Nhậm Xuyên gật đầu, chỗ này là nơi ruột thừa của anh bị cắt mất.
Bác sĩ ngồi lại bàn làm việc: "Nhiễm trùng lần hai, phải phẫu thuật thêm, đặt ống dẫn lưu để vết thương từ từ lành lại từ bên trong."
"Hả?" - Nhậm Xuyên kêu rên, "Còn phải cắt nữa hả!"
Giang Hoàn đè anh lại: "Nghe lời bác sĩ."
Không thể phẫu thuật ngay, trước hết phải tiêm thuốc chống viêm, sau đó làm sạch vết mổ.
Giang Hoàn đưa Nhậm Xuyên vào phòng bệnh riêng và ở lại để chăm sóc.

Nhậm Xuyên cắt ruột thừa xong không có ăn kiêng, cũng không cai thuốc lá và kiêng rượu, nên vết mổ không lành hẳn, còn mưng mủ.
Lúc làm sạch vết mổ rất thảm, phải cắt mụn mủ và rửa sạch vết thương bằng ôxy già, Nhậm Xuyên kêu như lợn bị chọc tiết, tiếng khóc vang vọng khắp hành lang.
Giang Hoàn đưa tay ra cho anh nắm, sắp bị Nhậm Xuyên nắm tới gãy xương rồi, hắn ở một bên nhìn mà đau lòng run rẩy.
"Không được rồi..." - Nhậm Xuyên mệt lả, cả người ướt đẫm mồ hôi, như thể mới vớt tứ dưới nước ra, "Tôi muốn lập di chúc..."

Nói lời gì mà xui xẻo, Giang Hoàn muốn anh ngậm miệng: "Thôi nào, lập di chúc cái gì."
"Tôi sắp chết..." - Nhậm Xuyên ứa nước mắt, "Tôi sống không lâu nữa..."
"Sắp phẫu thuật rồi." - Giang Hoàn an ủi anh, "Phẫu thuật xong sẽ ổn thôi."
Nhậm Xuyên được sắp xếp phẫu thuật vào sau nửa đêm, Giang Hoàn cứ như vậy ở lại chăm sóc anh.

Khi Nhậm Xuyên được đẩy vào phòng mổ, hắn cứ như là một người chồng đang đợi vợ mình sinh, lo lắng đi tới đi lui ngoài phòng phẫu thuật.
Chưa đầy nửa giờ, Nhậm Xuyên đã bị đẩy ra ngoài.
"Nhanh vậy?" - Giang Hoàn sửng sốt, "Không cắt thêm mấy dao nữa?"
Nhậm Xuyên không có gây mê toàn thân, có thể nghe thấy hết thảy: "Anh nói cái gì đấy!"
Giang Hoàn lập tức đổi giọng: "Ý anh là...!cậu làm tốt lắm."
Đây là một ca tiểu phẫu không thể nhỏ hơn, nhưng Giang Hoàn lại làm như một giây sau Nhậm Xuyên liền ngoẻo mất, chạy vội đến mua sắm ở siêu thị trong bệnh viện.
Chủ siêu thị đã quen với trường hợp này, mấy ông mới được làm bố đều như vậy, nhiệt tình đề cử: "Cậu mua túi thai sản đi!"
Giang Hoàn không hiểu: "Túi thai sản là gì?"
Chủ siêu thị lấy cho hắn hai cái: "Là cái này, ở trong đầy đủ lắm, cái gì cần khi nằm viện đều có!"
Đồ tốt! Giang Hoàn lập tức nói: "Lấy cho tôi mười cái."
Ánh mắt của chủ siêu thị lập tức thay đổi, bà xã của cậu thật đáng gờm, sinh mười đứa!
Trước khi hắn đi còn giảm giá 20%, không vì cái gì khác, là vì được chứng kiến ​​một kỳ tích như vậy.
Giang Hoàn xách túi lớn đi vào phòng bệnh, Nhậm Xuyên đang chật vật muốn xuống giường uống miếng nước, hắn thấy vậy lập tức kêu dừng: "Cậu đừng nhúc nhích-!"
Nhậm Xuyên khát nước: "Tôi muốn uống nước."
Giang Hoàn cầm ly nước lên: "Anh đi lấy nước nóng cho cậu."
"Quá nóng." - Nhậm Xuyên muốn giải tỏa cơn khát, "Có nước khoáng không?"
"Cậu không được uống nước lạnh." - Giang Hoàn nghiêm túc nói, mới vừa rồi chủ siêu thị đã dặn không được gội đầu, không được tắm, không được uống nước lạnh, tránh gió, còn phải vệ sinh âm hộ mỗi ngày.
Hắn chạy đến chỗ nước nóng và lấy một ly đầy nước nóng về, Nhậm Xuyên nhấp một ngụm, nhưng ngại nóng nên ngừng uống.
Anh nhìn những thứ Giang Hoàn đã mua, cầm lên một túi thai sản, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đồ tốt." - Giang Hoàn phổ cập khoa học cho anh, "Chủ siêu thị nói hiện tại cậu cần cái này."
Tốt vậy sao, trong lòng Nhậm Xuyên đầy mong đợi, mở ra, kết quả lấy từ bên trong ra được một gói băng vệ sinh.
Nhậm Xuyên: "..."
Giang Hoàn: "...".