Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 112: Lúng túng




Nhậm Xuyên được đội cứu hộ đưa ra từ trong núi.

Ban đầu anh ở thị trấn thảo luận về dự án với chính phủ về việc bán và phát sóng trực tiếp các sản phẩm nông nghiệp, anh vô tình nghe nói có một người đàn ông lớn tuổi sống một mình trong làng đã trồng hơn mười mẫu lê gai, những thứ như lê gai không phổ biến với người ngoài, dù có thể được làm thành nước trái cây thì cũng chỉ đang trong quá trình thăm dò thị trường, nguồn tiêu thụ không đáp ứng được.

Nhậm Xuyên vừa nghe tin một ông già sống một mình, không con cái, thì muốn đến xem thử, nhân tiện xem lê gai là quả gì, để học cách đóng gói và bán đi.

Trận động đất xảy ra khi anh đang ngồi trong sân nói chuyện với ông già.

Nhậm Xuyên lúc đó cũng rất hoảng sợ, lần đầu tiên trong đời gặp phải động đất, nhà không trụ được mấy giây đã sập rồi, khi ông già mời vào nhà uống nước, Nhậm Xuyên không muốn làm phiền nên chưa vào, anh thầm vui mừng vì bản thân chưa bước vào trong.

Ngay sau khi trận động đất xảy ra, mưa lớn kéo đến.

Không có ô, anh chỉ có thể tránh mưa gió trong chuồng bò. Dù là sếp tổng hay nông dân thì cũng ướt như chuột lội.

Chưa đầy nửa ngày sau trận động đất, trên vùng núi đã xảy ra sạt lở, tiếng động ầm ầm vang lên cứ như trời sập.

Đất đá, bùn ào ạt tuôn như suối, đập tới như sóng thần, nhưng không hiểu sao khi đến ngôi làng này thì chia thành hai dòng chảy và bỏ qua cả ngôi làng.

Sau khi đi ngang qua thần chết hai lần, Nhậm Xuyên bắt đầu tin rằng thực sự có thần phật ở xa phù hộ cho mình.

Anh thậm chí còn nghĩ rằng sau khi quay trở lại thì sẽ đến bái ở chùa Hộ Quốc và quyên chút hương khói.

Thôn làng xa xôi, đội cứu hộ không tiếp cận được, trong lúc trực thăng tuần tra trên bầu trời mới phát hiện trong làng có người đốt lửa nên cử người tới cứu.

Đúng là gặp chuyện xấu nhưng không nguy hiểm.

Nhậm Xuyên kể xong năm ngày của mình, vừa định nghe Giang Hoàn kể lại năm ngày của hắn, cúi đầu liền phát hiện Giang Hoàn đã ngủ, tiếng hít thở sâu và ổn định, trải qua lo lắng sợ hãi nhiều ngày, rốt cuộc bây giờ cũng đã an tâm.

Nhậm Xuyên khẽ thở dài, ôm lấy Giang Hoàn, cùng hắn vùi mình vào giường bệnh chật hẹp.

Phóng viên muốn đến phỏng vấn tình cờ bắt gặp cảnh tượng này.

Anh ta không dám làm phiền, chỉ chụp một bức ảnh, hai người trong bức ảnh vô cùng khắc khổ nhưng lại ôm chặt lấy nhau, xem nhau như tia sáng duy nhất trong cuộc đời mình, kỳ diệu hơn chính là việc ánh mặt trời qua khúc xạ thủy tinh tạo thành một tia sáng cầu vồng đầy màu sắc chiếu lên người họ.

Bức ảnh này được đăng trên Weibo với một cái tên đơn giản, "Cầu vồng".

Văn bản đi kèm cũng rất đẹp:

Anh ấy gặp được cầu vồng duy nhất trong đời...

Cho đến nay, quanh năm đuổi theo ánh sáng.

Chỉ có cái chết,

Mới có thể chia cắt đôi ta.

Một bức ảnh không lộ mặt nhưng lại gây ra xôn xao trên mạng, người biết chuyện đã kể lại một cách sinh động cho cư dân mạng. Người đó gặp trận động đất kinh thiên động địa, sinh tử chưa biết, người yêu đồng tính của anh ta không ngại ngàn dặm vội vàng chạy đến, không màng ngày đêm tìm kiếm, nhưng giữa ngàn cân treo sợi tóc, anh ta chọn cứu người gặp nạn, vốn đã mất hết niềm tin rồi nhưng không ngờ trời cao có mắt, mang trả người yêu của anh ta trở về không chút tổn hại.

Cùng lúc đó, ảnh đế Giang Tư Bạch đã phát hành đĩa đơn đầu tiên trong đời mang tên "Cầu vồng".

Không có ai là quái vật,

Mọi loại tình yêu đều đáng được đối xử ngang bằng.

Love is best, the world is rest.(Tình yêu là tốt nhất, thế giới là phần còn lại.)

Love is love. (Yêu là yêu.)



Love just love.(Yêu chỉ là yêu thôi.)

Trải qua một vòng trên mạng, câu chuyện này đã trở thành điểm nóng hàng năm, một tình yêu hết sức bình thường mọc thành cây cao chót vót giữa mùa điên đảo.

Không biết bao nhiêu người đã lấy hết can đảm để bộc lộ bản thân với xã hội, bao nhiêu người đã lao đến ôm chầm lấy người yêu, một con bướm nhỏ vỗ cánh cũng có thể trở thành bão táp mưa sa.

Cho đến khi kết thúc đợt tìm kiếm cứu nạn đầu tiên, Giang Hoàn và Nhậm Xuyên mới trở về Bắc Kinh cùng một nhóm người bị thương.

Họ từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn, cũng không muốn sử dụng điều này để tạo dựng tên tuổi cho bản thân, nhưng khi xuống máy bay họ vẫn giành được một tràng pháo tay từ phi hành đoàn mặt đất.

Ngồi ở trong xe, Giang Hoàn giữ im lặng, Nhậm Xuyên chạm vào vai hắn, muốn biết hắn đang suy nghĩ gì, "Anh..."

Giang Hoàn suy tư: "Em nói xem, nếu một trong hai chúng ta là nữ, có thể hay không..."

Tại sao lại nhắc đến giới tính, Nhậm Xuyên không hiểu: "Anh nghĩ gì vậy?"

"Không có gì." - Giang Hoàn siết chặt tay anh, "Anh yêu em."

Nhậm Xuyên vùi đầu vào ngực Giang Hoàn, nhắm mắt lắng nghe nhịp đập của trái tim, im lặng một hồi, đột nhiên hiểu được Giang Hoàn muốn nói gì.

Sở dĩ bọn họ gây được nhiều sự chú ý như thế là vì có cùng giới tính. Đồng tính chỉ là nhóm thiểu sổ có ít người ủng hộ, vì vậy, một khi có cơ hội thu hút sự chú ý của công chúng, chắc chắn sẽ có những màn phét lác rầm rộ nói trên trời dưới đất, khiến cho khán giả khen một câu tình yêu cổ tích.

Kết quả là người đã thích thì càng thích, người ghét thì càng khó chịu hơn, từ đầu đến cuối cũng không có cách nào dung hòa.

Mọi thứ đều phụ thuộc lẫn nhau từ hai phía, chỉ nhìn vào một phía thì gọi là phiến diện.

Tại điểm dừng chân đầu tiên là nhà cũ, chị San San vừa khóc vừa chạy đến ôm chầm lấy Nhậm Xuyên, rồi rưới nước luộc lá bưởi lên người anh, còn bảo anh bước qua chậu than để vào nhà, mấy thứ như này không thể bỏ qua được.

Nhậm Đông Thăng chắp tay sau lưng giám sát với vẻ mặt nghiêm nghị, thiếu một bước trong quy trình cũng không được.

Khi vừa bước vào nhà, Nhậm Xuyên suýt nữa không nhận ra nhà mình, chỉ thấy trong phòng khách sương khói lượn lờ, chiếc tủ ti vi ban đầu được dỡ bỏ và thay thế bằng một điện thờ ba tầng, một cõi cực lạc nho nhỏ thờ tám mươi tám vị Phật.

Nhậm Xuyên nhặt một quyển kinh dưới chân lên, đọc: "Tất cả chúng sinh, nếu người có năm điều kém cỏi, mười điều xấu xa, tội lỗi nghiêm trọng, những người không thể xưng tội trong hàng ngàn năm, cần quỳ lạy trước ba mươi lăm Chư Phật, thành tâm xưng tội, tất cả tội chướng sẽ được trừ diệt."

Hay lắm, mấy ngày không gặp, Nhậm Đông Thăng đã xuất gia, người thành công thờ Phật cũng không giống với người khác, không thờ riêng vị nào mà mang hết thần phật trên thiên đình đóng gói về nhà.

"Bố..." - Nhậm Xuyên từ nhỏ đã không thích tu tập, "Bố đem những thứ này ra khỏi nhà đi, trông âm u kỳ cục quá."

"Không." - Riêng việc này thì không thương lượng, Nhậm Đông Thăng nghiêm túc, "Bố dự định sẽ ăn chay trường."

"Ầy, không cần thiết đâu." - Nhậm Xuyên cảm thán, "Sao có chuyện nước tới chân mới nhảy như thế này được, Phật Tổ có nghe thấy thì cũng không đáp ứng được đâu."

Nhậm Đông Thăng phớt lờ anh, quay trở lại thư phòng chép kinh Phật để trả lễ, chỉ thiếu điều chưa khắc "Tứ Đại giai không" lên trên trán.

Nhậm Xuyên đuổi theo sau ông: "Lúc mẹ mất bố không quy y, bây giờ không có việc gì thì lại theo thờ Phật, rốt cuộc là sao vậy bố?"

Lời nói mắc kẹt trong cổ họng của Nhậm Đông Thăng, như hóc xương cá không thể phun ra, khiến mắt ông đỏ bừng.

Có lẽ những đau khổ ông trời ban cho ông quá đột ngột nên mỗi lần hứng chịu đều là bi thương không tả nổi, nếu không vì tuyệt vọng, con người cũng không tạo ra kim thân vô biên của Đức Phật để chống đỡ khốn khổ và cực hình.

Giang Hoàn thấu hiểu Nhậm Đông Thăng, có lẽ nỗi đau mất vợ ngày đó của ông đã nguôi ngoai dần theo sự trưởng thành của Nhậm Xuyên, nếu khi về già lại mất con thì có lẽ mái tóc hoa râm đó sẽ thực sự bạc trắng.

Không lâu sau khi Nhậm Xuyên bước vào nhà, Chúc Khải Phong đến, tặng anh một cái ôm lớn.

"Sao chỉ có một đứa cháu này!" - Nhậm Xuyên gào lên, "Thôi Minh Hạo cái đồ cuồng sạch sẽ kia đâu!"

"Đi hỗ trợ cho khu bị động đất rồi." - Chúc Khải Phong nói cho anh biết, "Ngay sau khi mất liên lạc với mày, thằng nhóc đó liền đăng ký vào đội cứu hộ."

"Đệt..." - Nhậm Xuyên nện cho Chúc Khải Phong một đấm, "Vậy mày làm cái gì?"



Ý anh là muốn hỏi tại sao Chúc Khải Phong không ngăn cản hắn, ai ngờ Chúc Khải Phong lại nhìn anh: "Lúc nó lên máy bay là tao đi tiễn, tao là công tử bột không có năng lực như bọn mày, việc duy nhất tao có thể làm là mượn chút vật tư của bố đưa đến tiền tuyến."

Ba ngày trước động đất, công ty Chuyển phát Khải Phong đã gửi thư cho người dùng, rằng việc chuyển phát nhanh của bạn sẽ bị chậm từ hai đến ba ngày, tất cả các tuyến chuyển phát sẽ nhường chỗ cho vật dụng cho trận động đất, cảm ơn bạn đã thông cảm và chấp nhận, hãy cùng đồng tâm hiệp lực trước thiên tai cấp quốc gia.

Vãi thật, Nhậm Xuyên thực sự không nghĩ ra điều này.

Anh chợt nảy sinh cảm giác hổ thẹn, cuộc đời này của anh không thể nói là suôn sẻ, nhưng giữa sóng gió vẫn bình an, tuy không có mẹ nhưng có tình cha nồng đậm, có hai đứa bạn thân thiết như anh em trong nhà, đừng nói tới chuyện ông trời còn mang Giang Hoàn đến với anh.

Tình thân, tình yêu, tình bạn, những gì ông trời ban tặng cho anh đều thuần khiết và hoàn hảo.

Bản thân mình xứng đáng nhận được sao.

Có lẽ anh chỉ có thể trân trọng những điều đó.

Một người cần phải dịu dàng đến mức nào mới có thể hạnh phúc giữa dòng lũ, nhẹ nhàng tiếc thương cho cỏ cây bên bờ, sợ rằng mình chỉ có chút phẩm hạnh không xứng đáng.

Thân thể giống như một con đom đóm, chỉ dám phát ra một chút ánh sáng, tự nhủ mình không thể so với mặt trời và mặt trăng, nhưng cũng là một trái tim sáng ngời.

Buổi tối về nhà, Nhậm Xuyên uống quá chén, nằm trên lưng Giang Hoàn, cọ má vào sau đầu hắn: "Anh..."

Giang Hoàn lười nói chuyện với người say: "Ừm."

Nhậm Xuyên ợ hơi đầy rượu, mặt đỏ bừng: "...Em thật hạnh phúc."

Giang Hoàn hơi sửng sốt.

Hắn lập tức xốc nhẹ Nhậm Xuyên trên lưng: "Vậy thì em mập lên chút."

Nhậm Xuyên mở đôi mắt say sưa: "Để làm gì?"

Giang Hoàn mỉm cười: "Như thế thì hạnh phúc của anh mới đủ nặng."

Trước khi đi ngủ, Nhậm Xuyên bảo muốn uống một ly nước đậu nành, nên Giang Hoàn dậy sớm hơn nửa tiếng để mua cho anh. Hắn vừa ra khỏi nhà, Nhậm Xuyên đã lập tức nhảy ra khỏi giường, chạy vào phòng thay đồ lấy hộp quà được giấu ở nơi sâu nhất của tủ quần áo ra.

Không uổng phí chuyện anh đã sớm hỏi Chung Niệm về sinh nhật của Giang Hoàn.

Mở hộp quà ra, bên trong là một bộ đồ hầu gái xẻ đùi có thắt eo và một đôi tai mèo lông xù. Nhậm Xuyên nhìn thấy thì cau mày, nhưng vợ chồng già thì cũng phải có chút tình thú nên miễn cưỡng mặc nó vào.

Còn có đuôi mèo, anh quá xấu hổ để tự đeo, dự định để lại cơ hội này cho Giang Hoàn.

Lúc này chuông cửa vang lên, Nhậm Xuyên tim đập loạn nhịp, cầm đuôi mèo trên tay chạy tới mở cửa.

Cửa mở, ngoài cửa là một thanh niên ngồi trên xe lăn, phía sau là một quản gia, khuôn mặt thanh niên rất giống với Giang Hoàn nhưng ốm yếu hơn, lông mày và khóe mắt thanh tú.

Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, hai mặt nhìn nhau.

Thanh niên:"......"

Nhậm Xuyên: "..."

Nhậm Xuyên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, anh hít một hơi thật sâu và nắm chặt tay lại, nhưng không biết chạm vào công tắc gì, cái đuôi mèo trên tay bắt đầu rung lên dữ dội.

Thanh niên nói: "Xin lỗi..."

Nhậm Xuyên đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào tấm ván cửa, trượt xuống sàn như một vũng bùn, đồng tử vô thức mở to, mồ hôi lạnh toát ra.

Cái đệt...