Tổng Tài Mỗi Ngày Đều Hấp Hối Vì Bệnh

Chương 108: Có sổ hộ khẩu rồi!!!




Không ngờ cuộn len lại trở thành sứ giả quan trọng thúc đẩy thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước, Giang Hoàn dường như đã tìm ra bước đột phá, giấu kín ba trăm loại hướng dẫn đan len ​​mà mình đã mua, ngày nào cũng bày ra nhiều thủ đoạn giả vờ ngu ngốc, cầm bán thành phẩm lộn xộn của mình với đủ loại lý do khác nhau để đi hỏi Nhậm Đông Thăng.

Quá tam ba bận, Nhậm Đông Thăng bị hỏi đi hỏi lại bảy tám lần cho cùng một vấn đề, ông khéo léo nhắc nhở Giang Hoàn: "Thực sự không được rồi, chúng ta đến bệnh viện đi."

Đi xem xem chỉ số thông minh có bình thường không.

Giang Hoàn hơi lúng túng, không thể để bố vợ nghi ngờ chỉ số IQ cao hơn 200 của mình được, Nhậm Đông Thăng chỉ cần nói nhiều thêm một câu phát biểu trước tất cả nhân viên trong cuộc họp thường niên thì có chút phiền phức.

Sếp Giang liền bắt tay viết một chương trình, giả lập hình ảnh của Nhậm Đông Thăng, thêm nhan sắc và hiệu ứng đặc biệt, đồng thời tạo màn hình ba chiều tại cuộc họp thường niên của công ty, điều này đã khiến Nhậm Đông Thăng nổi tiếng một hồi.

Giờ Nhậm Đông Thăng nhìn Giang Hoàn cuối cùng cũng vừa lòng.

Từ khi Nhậm Đông Thăng bảo Giang Hoàn gọi mình là bố, ngày nào trong nhà cũng có tiếng gọi "bố" đến rồi đi. Nhậm Xuyên hoài nghi Giang Hoàn muốn cướp bố của mình, trong lòng không thể không nảy sinh chút khủng hoảng.

Đã trộm chó táo tợn rồi mà vẫn muốn tu hú chiếm tổ chim!

Nhậm Đông Thăng bước ra khỏi phòng làm việc với chiếc máy tính trên tay, mở miệng gọi: "Tiểu Giang ơi! Sao máy tính của bố bị đen rồi!"

Nhậm Xuyên thầm nở nụ cười xấu xa trong lòng, việc để lập trình viên sửa máy tính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với lập trình viên.

Anh vội vàng tới lấy lòng Nhậm Đông Thăng: "Bố, đừng phiền anh ấy, con mua cho bố cái khác, lấy mẫu mới nhất đi."

Giang Hoàn đang hâm sữa cho Nhậm Xuyên ở trong bếp, nghe thấy Nhậm Đông Thăng gọi thì lập tức bước ra ngoài, không nhiều lời dù chỉ nửa câu, hắn nhận máy, xem qua một lượt rồi tắt nó đi, sau đó dùng tuốc nơ vít mở nắp sau ra, bắt đầu cẩn thận kiểm tra linh kiện.

"Không có gì, nhiều bụi quá thôi." - Giang Hoàn lấy máy sấy tóc từ nhà tắm, bắt đầu thổi sạch bụi tích tụ trong máy tính.

Sau khi làm sạch máy, hắn lắp nó lại một cách thành thạo rồi bật lên, tốt rồi.

Nhậm Đông Thăng hài lòng tiếp nhận nó, liếc mắt nhìn Nhậm Xuyên một cách chán ghét: "Con nhìn đi, con tính làm gì? Tiêu tiền bừa bãi."

Nhậm Xuyên: "..."

Rồi ai mới là con ruột?

Trước khi qua năm mới, Nhậm Đông Thăng định làm một việc riêng, muốn đi chọn mua  và chọn người chở mình đi, do dự một lúc, cuối cùng gọi Giang Hoàn: "Tiểu Giang!"

Giang Hoàn đang chơi game với Nhậm Xuyên, hắn dương dương đắc ý nhìn Nhậm Xuyên, sau đó đặt máy chơi game xuống, bước đi nhanh nhẹn: "Con đây bố!"

Đối với bộ dạng phô trương này của hắn, Nhậm Xuyên khịt mũi xem thường, chỉ nói một câu: "Cầu được ước thấy."

Trước thềm năm mới, chợ Tam Lý Nguyên có rất nhiều người, từng gian hàng đều treo đèn kết hoa, có gì quý giá đều bày ra hết, nhộn nhịp rộn ràng như đấu pháp.

Nhậm Đông Thăng chắp tay sau lưng đi phía trước, Giang Hoàn xách túi theo sau, đi một vòng rồi mà Nhậm Đông Thăng chưa mua gì cả.

"Bố..." - Giang Hoàn không nhịn được mà lên tiếng, "Bố muốn mua cái gì?"

Nhậm Đông Thăng cau mày nghiêm khắc: "Nơi này không tốt."

Tam Lý Nguyên mà còn không tốt sao? Giang Hoàn kiên nhẫn hỏi: "Vậy chúng ta đi siêu thị nhập khẩu thử xem?"

Nhậm Đông Thăng vẫn lắc đầu, ông ngồi ở ghế phó lái chỉ huy Giang Hoàn lái xe vào một khu dân cư cũ, có một chiếc xe tải lớn đậu ở lối vào khu dân cư, chất đầy hàng tấn cải bắp, các bác trai bác gái bận bịu vận chuyển cải thảo, khí thế ngất trời.

Nhậm Đông Thăng đến và nói với người bán hàng: "Lấy cho tôi năm mươi cân."

Giang Hoàn chưa từng biết người phương bắc yêu thích bắp cải, cũng không biết mùa đông mua bắp cải là môn thể thao quy mô toàn dân đều tham gia. Hắn lập tức bị con số năm mươi cân này dọa sợ: "Bố... Nhiều lắm đó..."

Một bác gái bên cạnh nói: "Này từ đâu tới? Đông năm nay tôi muốn muối ba trăm cân bắp cải, các cháu tôi rất thích!"

Nhậm Đông Thăng vừa nghe thấy cũng hăng hái: "Vậy thì tôi cũng phải lấy ba trăm cân!"



Giang Hoàn dường như dành gần một năm tập thể dục chỉ để cho ngày hôm nay, không biết đi tới đi lui bao nhiêu chuyến để chất lên xe ba trăm ký bắp cải. Chiếc Bugatti Veyron xịn sò ngập mùi bắp cải từ trong ra ngoài, cho dù bên trong có sang trọng cỡ nào thì cũng thua thảm trước ba trăm ký bắp cải, ghế da và cốp sau dính đầy bụi bẩn khắp nơi, hắn thực sự khóc không ra nước mắt.

Các cô chú ghen tị nhìn Nhậm Đông Thăng chắp tay sau lưng đứng ở ven đường chỉ huy Giang Hoàn đi tới đi lui, nói: "Ông tốt số thật đấy, có một đứa con trai như vậy."

"Không phải!" - Nhậm Đông Thăng chờ mấy câu này mãi, vẻ mặt đắc ý, "Có tận hai đứa cơ!"

Vất vả mãi mới chuyển xong bắp cải lên xe, Bugatti bị quá tải nghiêm trọng, Giang Hoàn đi trên đường nhỏ không có cảnh sát giao thông, nhìn Nhậm Đông Thăng ở phía ghế phụ: "Bố..."

Hắn định nhắc Nhậm Đông Thăng rằng Nhậm Xuyên không thể ăn đồ muối chua, cho nên ba trăm ký dưa cải không có chỗ để tiêu thụ.

Nhậm Đông Thăng lại tươi cười rạng rỡ nhìn qua, vỗ vai Giang Hoàn: "Chờ bố muối dưa cải cho con!"

Cái vỗ này về cơ bản đã định hình cho bữa ăn của sếp Giang trong một năm tới.

Sai Giang Hoàn bỏ ba trăm cân bắp cải vào vại xong, Nhậm Đông Thăng lúc này mới nghiêm túc rắc một nắm muối và đổ một ít nước vào, sau đó ba trăm cân bắp cải biến thành dưa muối.

Hai cánh tay Giang Hoàn coi như bỏ, hắn nằm bất động ở trên giường, chờ Nhậm Xuyên bôi thuốc cao cho.

Nhậm Xuyên đã sớm biết cái kiếp nạn này, thậm chí còn mừng thầm, cuối cùng năm nay Nhậm Đông Thăng không hành hạ anh nữa. Anh ngậm một cây kẹo mút trong miệng, xé miếng giấy dán phía sau lớp thuốc cao, rồi vỗ đánh bộp vào vết thương của Giang Hoàn. Giang Hoàn đau, gào lên: "Nhậm Xuyên, cái đệt em mưu sát chồng à!"

Nhậm Xuyên còn chưa kịp cười nhạo hắn thì đã nghe thấy giọng nói của Nhậm Đông Thăng từ dưới lầu vọng lên: "Lão già này cấm con bắt nạt Tiểu Giang!"

Nhậm Xuyên: "..."

Anh không còn chỗ đứng trong gia đình này.

Khóe mắt và đuôi lông mày Giang Hoàn toàn là ý đắc thắng: "Anh có bố bảo kê rồi."

Hắn đẩy vai Nhậm Xuyên: "Em có nghe không, nhớ đối tốt với anh đấy."

Nhậm Xuyên vô cảm "ồ" một tiếng.

Cái gọi là "bảo kê" trong miệng Giang Hoàn căn bản là nhằm vào Nhậm Xuyên. Mỗi khi Nhậm Xuyên lén uống nước ngọt đá, Giang Hoàn sẽ lập tức báo cáo với Nhậm Đông Thăng, hai bố con sẽ cùng nhau thuyết giảng đặc biệt kéo dài vài giờ với Nhậm Xuyên, gọi là "Mười hiểm họa bạn phải biết về nước ngọt có ga".

Về phương diện sức khỏe của Nhậm Xuyên thì Giang Hoàn với Nhậm Đông Thăng đồng lòng.

"Tha cho em đi." - Nhậm Xuyên nhai kẹo lốp rốp, "Quy định sáu gam muối mỗi ngày, làm khó đầu bếp còn làm khó cả em. Đây là miền bắc, ra đại một quán ăn nào gọi đĩa dưa leo thì cũng có hai muỗng nước tương rồi?"

"Mỗi ngày không chỉ có sáu gam muối, mà còn có ba mươi lăm gam đường..." - Giang Hoàn nhìn chăm chú vào cây kẹo mút trong miệng anh, "Kẻ phản bội nào cho em đường! Vượt quá tiêu chuẩn rồi! Em tới đây!"

Sếp Nhậm chạy còn nhanh hơn thỏ.

Kẻ phản bội đã bị thẩm vấn vào đêm hôm đó, chị San San thề sẽ không cho kẻ thù một kẽ hở, nhân tiện tiết lộ rằng hôm trước Nhậm Xuyên đã lấy trộm hai gói khoai tây chiên và hai lon nước ngọt, dẫn đầu lục soát sào huyệt của Nhậm Xuyên, tìm ra phía sau gương trong phòng tắm là năm gói que cay và một tá kẹo mút.

Sau đó, sếp Nhậm ngừng chiến tranh, chấn thương nặng và không thể hồi máu trong một thời gian dài, trở nên ủ rũ bẹp dí.

Đêm giao thừa hôm đó cực kỳ náo nhiệt vì sinh nhật của Nhậm Xuyên đến cùng với Tết. 

Nhân vật chính của sinh nhật là sếp Nhậm hôm nay dậy rất sớm, năng lượng tràn trề chẳng có nơi nào để trút bỏ, chỉ mong nhanh chóng đến tối để xem bố và người yêu chuẩn bị quà gì cho mình.

Tết đến, ngay cả chị San San cũng chưng diện, chị chuẩn bị một bộ quần áo dài tay màu đỏ tươi cho Nhậm Xuyên, lải nhải: "Năm nay em phải mặc màu đỏ! Như vậy năm sau mới không bệnh tật không xui xẻo! Các thầy tính cả rồi! Này này... đừng có chạy!"

Nhậm Xuyên quay đầu lại hét lên với chị San San: "Có chết em cũng không mặc đồ đỏ!"

Giây tiếp theo anh tông thẳng vào ngực Giang Hoàn.

Chỉ riêng mấy chữ "không bệnh tật không xui xẻo" đã quyết định rằng sếp Nhậm không có cơ may phản kháng.

"Sắp ba mươi con trăng rồi, sao có thể mặc đồ dài màu đỏ!" - Nhậm Xuyên tức giận nói, kéo kéo bộ quần áo dài tay màu đỏ trên người, "Giang Hoàn! Anh có còn nhân tính không!"



Giang Hoàn không quan tâm anh làm bộ làm tịch: "Không."

Nhậm Xuyên muốn dùng đến vũ lực, giây tiếp theo Giang Hoàn liền nhảy ra khỏi phòng, hét lớn: "Bố! Nhậm Xuyên bắt nạt con!"

Nhậm Đông Thăng từ phòng làm việc lao ra: "Bố thấy nó thiếu đòn rồi!"

Nhậm Xuyên: "..."

Quên mất Giang Hoàn có tu luyện đại pháp mách lẻo.

Nhậm Đông Thăng rất ít khi tự tay đánh con, khi còn nhỏ, Nhậm Xuyên có nhảy lên mái nhà lật ngói hay đánh con ai, ông cũng chỉ phạt đứng.

Chiêu này vẫn còn hoạt động tốt cho đến nay.

Giang Hoàn đứng bên cạnh cắn hạt dưa thưởng thức việc sếp Nhậm bị phạt đứng, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa.

"Đi đi đi!" - Nhậm Xuyên hung hăng nói, "Anh biến đi!"

Giang Hoàn lại hét lên: "Bố-!"

"Thôi thôi thôi!" - Nhậm Xuyên không chịu nổi nữa, "Em sợ anh rồi!"

"Đứng thẳng!" - Giang Hoàn đá anh một cước, "Đứng như tùng, ngồi như chuông, em xem em cong như con giòi."

Nhậm Xuyên không nhịn được muốn đạp hắn một cái, nhưng thước thẳng trên đầu anh rơi ra ngay lúc Nhậm Đông Thăng đi ngang qua nhìn thấy, ông gào lên: "Đứng cho thẳng cái lưng lên!"

Nhậm Xuyên: "..."

Đến tuổi này rồi mà vẫn phải sống lại tuổi thơ.

Sao phải thế chứ.

Nhân vật chính bị phạt đứng gần nửa ngày, lúc ngồi ăn cơm chân tê rần, Nhậm Xuyên nghiến răng nghiến lợi, bất kể hôm nay Giang Hoàn có nói thế nào cũng không cho hắn lên giường!

Mỗi người ăn một tô mì trường thọ, món quà mà Giang Hoàn tặng là đôi găng tay tình nhân mà hắn đan với nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, gộp đủ mười hai chòm sao.

Nhậm Xuyên nhìn thấy hắn đan được nửa tháng, lần đầu tiên chiêm ngưỡng thành phẩm, hóa ra cũng khá tốt.

"Vậy thôi à." - Anh ngoài miệng tỏ ra ghét bỏ, sau đó hướng mắt về phía Nhậm Đông Thăng, cười toe toét, "Bố, bố cũng có gì đó đúng không?"

"Có." - Nhậm Đông Thăng phóng khoáng đưa một hộp quà ra.

Nhậm Xuyên mở nó ra nhìn rồi sững sờ.

Hộp quà chứa sổ hộ khẩu của nhà anh.

"Thì..." - Nhậm Đông Thăng không biết mình nên nói gì, "Đàn ông đều phải thành gia lập nghiệp, đừng lúc nào cũng tập trung vào sự nghiệp, còn phải..."

Nói giống như một cuộc họp tổng kết vậy, Nhậm Đông Thăng cúi đầu, tự biết mình nhàm chán: "Hầy, không nói nữa, bố lạc hậu rồi, nói già cũng không phải nói đùa."

Giang Hoàn nhìn Nhậm Đông Thăng rồi lại nhìn Nhậm Xuyên, hắn không biết rằng chuyện kết hôn phải bắt buộc như vậy.

Một giây sau, Nhậm Xuyên quỳ một gối xuống, hai tay cầm sổ hộ khẩu, ánh mắt như thiêu như đốt mà nhìn Giang Hoàn, như thể tuyên thệ vào Đảng: "Anh Giang, em có hộ khẩu rồi, tiền em cũng có, anh có nguyện ý..."

Giang Hoàn cúi đầu cười, không có nhẫn, cũng không có hoa, hắn tiện tay quấn một mảnh len đỏ quanh ngón áp út của Nhậm Xuyên, rồi buộc đầu còn lại vào ngón áp út của mình, sợi lông mảnh dẻ chạm thẳng vào tim dọc theo dây thần kinh.

Giang Hoàn nhìn anh, dùng linh hồn cất lên lời thề: "Nguyện ý."

"Từ giờ phút này, cả đời này, vĩnh viễn."