Cô cắn môi không đáp, trong lòng đắng ngắt. Mộ Dạ Bạch đưa tay nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào anh.
Cố Thiên Tầm cúi đầu, chạm phải ánh mắt anh, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy, tim cô không ngừng dấy lên hồi chuông cảnh báo. Người đàn ông này rất nguy hiểm, cô càng lại gần anh ta sẽ càng bị tổn thương đến thảm hại.
“Anh bỏ tay ra!” Cô cố gắng lý trí hơn một chút, gạt tay anh ra.
“Bỏ tay ra!” Mộ Dạ Bạch ra lệnh, cô giật mình, ngón tay đơ ra bất động. Anh nhìn cô ánh mắt lành lạnh. “Sao tự nhiên cô lại thay đổi như vậy? Cô thật sự định tiếp tục sống với anh ta như thế à?”
Giọng nói anh đầy giận dữ.
Cố Thiên Tầm bật cười.
Tại sao?
Vì cô không ngu, không ngây thơ, không ngốc đến mức biết được phía trước là cạm bẫy mà vẫn đâm đầu vào, không như thiêu thân lao vào lửa chứ sao nữa.
“Việc này còn cần lý do sao? Tôi chỉ đột nhiên nghĩ thông suốt mà thôi.” Cô nhìn vào mắt anh, cố nặn ra một nụ cười. “Người phụ nữ đã có chồng như tôi không thể tiếp tục chơi đùa nữa. Chỉ vậy mà thôi.”
Chơi đùa?
Cô còn dám dùng từ này để nói, nhẹ bẫng như vậy sao!
Cố Thiên Tầm có cảm giác hơi nóng trong xe đang giảm dần. Giờ đây cô chỉ cảm thấy lạnh ngắt.
“Chơi đùa? Cô có chơi nổi không!” Anh đẩy cô xuống khỏi xe, cô lúc này mới loạng choạng đứng vững lại, thì một giây sau, anh đè cô vào thân xe. Vỏ xe kim loại chạm vào người khiến cô thấy ớn lạnh.
Ánh mắt anh lại càng lạnh lẽo hơn.
“Trước khi cô làm tôi nổi điên lên thì lập tức rút lại những lời cô vừa nói.” Anh mạnh mẽ nói, mắt dán chặt vào cô.
Lời anh nói trong phút chốc như đâm vào tim cô một nhát.
Rõ ràng anh biết cô không chơi nổi, anh biết rõ cô chỉ nói cứng được thôi chứ không làm được, tại sao còn đùa giỡn với cô như vậy?
Sống mũi cay xè, cô tủi thân đến cùng cực, vừa đẩy anh ra vừa nói: “Mộ Dạ Bạch, anh là đồ khốn! Anh tưởng rằng tôi dễ bắt nạt như thế phải không? Cảnh Nam Kiêu ức hiếp tôi, Tần Tư Lam cũng ức hiếp tôi, đến giờ, ngay cả anh cũng ức hiếp tôi....”
Cô vừa nói vừa khóc, nước mắt giàn giụa rơi xuống, tóc tai rũ rượi cũng không màng nữa. Như mượn rượu trút nỗi lòng, cô đem hết những uất ức chịu đựng trong thời gian qua hóa thành nắm đấm, liên tiếp đấm vào người anh. “Tôi đúng là con ngốc, để cho mấy người chơi đùa quay vòng vòng! Tôi sẽ không tin anh nữa, không bao giờ tin anh nữa!”
Nước mắt cô khiến Mộ Dạ Bạch cau mày lại.
Anh không né tránh cũng không ngăn cản, để yên cho cô đánh, chỉ ôm chặt eo cô, đẩy cô về trước ngực mình. Cô càng khóc lóc giãy giụa, anh càng ôm chặt hơn.
Ngón tay anh nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cô: “Cô nói cho rõ ràng ra xem nào!”
Sau lúc nói chuyện ở bệnh viện, anh cứ có cảm giác có gì đó sai sai. Nhưng không biết rốt cuộc là sai ở đâu. Về mặt tình cảm, cô không phải là người dễ bị tác động, hơn nữa đêm hôm đó quyến luyến không nỡ xa rời, anh cũng cảm thấy rõ ràng rằng những chuyện đó không thể là giả được!
“Tôi không có gì để nói với anh cả! Ngụy quân tử! Đồ lừa dối! Đồ lừa gạt!”
Cố Thiên Tầm nghĩ đến những chuyện bất minh giữa anh và Tần Tư Lam, cô hận không đá chết anh được.
“Cô luôn miệng bảo tôi là lừa gạt, tôi lừa cô cái gì hả? Trước khi cô định tội người khác, ít nhất cô phải có chứng cứ chứ, nếu không cô rõ ràng là đang gây sự vô cớ.”
“Phải, anh cứ coi như tôi gây sự vô cớ đi, những chuyện có thể làm bằng chứng của anh, tôi không muốn nhắc đến...” Nước mắt cô mặn chát, lồng ngực như bị cái gì đó chèn lên, khó thở. Cuối cùng chỉ nuốt nước mắt nhìn anh. “Mộ Dạ Bạch, coi như tôi cầu xin anh... đừng có lừa tôi vào câu chuyện cổ tích giả tạo của anh nữa đi. Như anh nói đấy, tôi không chơi nổi... thật sự không chơi nổi....”
Mộ Dạ Bạch nhìn ra, trong này nhất định có ẩn tình gì đó.
Đêm nay anh mà không cạy được miệng cô ra thì anh không phải họ Mộ nữa!
Anh không nói gì, một tay nắm chặt lấy tay cô, một tay mở cửa xe, lôi điện thoại ra rồi đóng sập cửa xe lại.
“Đi theo tôi!” Anh lôi cô theo, vừa nói vừa gọi điện thoại.
“Tôi không đi...” Cố Thiên Tầm không biết anh định đưa mình đi đâu, chỉ phản kháng theo bản năng. Anh dừng bước, quay lại nhìn cô một cái. “Cô có chịu đi không hay để tôi phải bế cô đi, cho cô chọn 1 trong 2!”
Cô cắn môi, trừng mắt nhìn anh. “Anh thật ngang ngược!”
Thế nhưng cô cũng biết rằng mình đấu không lại sự gan lì và ngang ngược của anh. Nếu mình thực sự không chịu đi với anh, rất có thể anh sẽ thật sự bế cô đi.
Cố Thiên Tầm đành đi theo anh, nghe anh đang gọi điện thoại. “Ừm, tôi vừa uống rượu xong, hơi choáng, tôi đến muộn một lát... ừm, cứ vậy đi.”
Sau đó anh dập điện thoại đầy quyết đoán, Cố Thiên Tầm đứng sau lưng anh nói: “Không phải anh có buổi tiệc gặp mặt rất quan trọng sao? Sao giờ lại không đi nữa?”
“Đúng vậy.” Mộ Dạ Bạch quay mặt lại nhìn cô: ‘Bây giờ tôi mới phát hiện ra tôi còn chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, tình cảm nồng nàn, khiến cô cảm giác thực sự có lẽ anh cũng có quan tâm đến cô, nếu không anh không thể coi chuyện với cô quan trọng đến mức như vậy được. Nhưng, có khi nào những điều này cũng lại là lừa dối không?
“Rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?” Cố Thiên Tầm lết theo đôi giày cao gót có phần khó nhọc. Mộ Dạ Bạch nhìn xuống chân cô: “Chân cô sao rồi?”
“Cái gì?” Anh đột ngột thay đổi chủ đề khiến cô không bắt kịp.
“Lần trước bị đẩy ngã.” Anh nhắc cô.
“À...” Lúc này cô mới hiểu ra, đã qua mấy ngày rồi, đến bản thân cô còn quên nữa là, không ngờ anh vẫn còn nhớ. Nếu tất cả những điều này đều là diễn kịch, vậy thì chỉ có thể nói rằng anh thật sự là diễn viên thiên tài có thể tranh giải Oscar!
“À cái gì, tôi đang hỏi cô đấy.” Mộ Dạ Bạch tất nhiên không hiểu trong lòng cô giờ đây đang ngổn ngang trăm ngàn suy nghĩ. Anh nhìn cô một cái.
“Đã không sao nữa rồi.” Cô đáp, cảm giác cái không khí hiện tại rất không bình thường. Cô không quên nhắc nhở mình từng giờ từng phút rằng người đàn ông này nguy hiểm như thế nào, cô không được để sập bẫy của anh ta.
Cô làm mặt lạnh lùng vô tình, đáp lại: “Cảm ơn Mộ tổng đã quan tâm.”
Mộ Dạ Bạch nghe xong câu cuối liền cười giễu cợt: “Sự quan tâm của tôi e là cô không cần, cô chỉ thích chồng mình quan tâm thôi.”
Cố Thiên Tầm cau mày, cái giọng điệu này có phần mỉa mai. Cô vốn định nói lại anh vài câu nhưng nghĩ đến chuyện tối hôm đó anh ở Lai Nhân đã nhìn thấy cảnh cô và Cảnh Nam Kiêu ôm ôm ấp ấp, không biết tại sao lại không nói ra lời được.
Rất mâu thuẫn.
Cô định hung dữ, quật cường trước mặt anh để báo thù anh đùa giỡn với mình. Nhưng khi nghĩ đến cảnh gây hiểu lầm đó của mình ở trước mặt anh, cô lại không dám nói nữa.
Dường như...
Cô thật sự sợ rằng anh sẽ hiểu lầm vậy.
Cố Thiên Tầm, mày thật là vô dụng!
Mộ Dạ Bạch đi đằng trước, cũng không biết Cố Thiên Tầm lúc này đang rối bời giằng xé các kiểu, anh cũng không nói thêm gì nữa. Kéo tay cô đến khu phòng khách. Đón gió biển, băng qua hoa viên, qua con đường trải dài những khóm cây Tùng Bách Mộc, băng qua dãy hành lang điêu khắc theo lối cổ, cô bị anh đẩy vào chiếc thang máy chuyên dụng được mở bằng vân tay.
“Rốt cuộc là đi đâu?”
Hành động sau đó của anh đã trả lời cho câu hỏi của cô. Ngón tay dài mảnh của anh ấn tầng 24.
2418 là phòng riêng của anh. Cố Thiên Tầm chợt hiểu ra, cô giằng tay ra khỏi tay anh, anh lại siết chặt hơn.
“Tôi phải về.” Cô cau mày lại.
“Nói xong chuyện rồi cô muốn đi đâu thì tùy.”
“Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.” Cô ngoan cố quay mặt đi. Từ tấm gương phản chiếu có thể thấy được tay của họ nắm chặt với nhau. Đoạn đường từ dưới đi lên đây anh cũng luôn nắm lấy tay cô. Vừa nãy có người khách đi qua bọn họ, nhìn thấy bọn họ tay trong tay, anh cũng chưa từng thả lỏng ra.
Kiên định, quyết đoán như vậy...
“Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cô.” Câu nói của anh hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội để thương lượng. Cô cảm thấy thất bại rồi. “Mộ Dạ Bạch, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tôi sẽ không ngu ngốc mắc lừa nữa đâu!”
Đúng vào lúc này, thang máy “ting” một tiếng, từ từ mở ra. Mộ Dạ Bạch kéo tay cô, cô cũng không chịu bước đi. Anh không chút do dự, quay người lại bế bổng cô lên theo chiều ngang.
Mùi rượu quyện vào với mùi thơm thanh mát trên người anh cuốn lấy cô, trong khoảnh khắc cô có cảm giác như say rượu. Tim đập loạn nhịp, nhưng vẫn túm chặt lấy áo anh. “Mộ Dạ Bạch, anh định làm gì? Mau bỏ tôi xuống!”
“Cô có thể hét to hơn, để tất cả mọi người trong tầng này đều chạy ra nhìn.”
“Anh là tổng tài ở đây, có mất mặt thì mất mặt anh trước.”
“Nhưng tôi không quan tâm. Còn cô thì sao? Cô cũng không quan tâm chứ?” Mộ Dạ Bạch nhìn cô, ba từ “không quan tâm” thốt ra nhẹ bẫng, không chút do dự, ánh mắt nhìn cô lại càng không hề có chút nao núng sợ sệt nào.
Tim Cố Thiên Tầm càng thêm đau nhói. Cô vẫn còn ngốc nghếch hy vọng rằng những lời anh nói là sự thật...
Cô nhìn anh, khóe mắt bỗng đỏ hoe. Anh chạm phải giọt nước mắt của cô rơi xuống, ánh mắt thay đổi, có chút xót thương. Cô thật sự không chịu nổi cái ánh mắt như vậy, chua xót quay đi, vùi đầu vào ngực anh, tay nắm lấy áo anh thật chặt.
Mộ Dạ Bạch không hỏi dồn, chỉ bế cô đến trước cửa phòng 2418.
“Lấy thẻ.” Anh bảo cô.
“Gì cơ?” Cô khẽ hỏi, vẫn chưa nhấc đầu lên khỏi ngực anh.
“Trong túi tôi.”
Lúc này Cố Thiên Tầm mới hiểu ra, anh bảo cô lấy thẻ phòng trong túi quần anh. Cô không đưa tay ra, chỉ giãy giụa thân người. “Anh bỏ tôi xuống.”
Nhưng Mộ Dạ Bạch có vẻ rất thích bế cô như vậy. Anh không buông tay, chỉ nói dứt khoát: “Tôi không muốn phí sức giằng co với cô. Lấy thẻ đi.”
Nếu anh bỏ cô ra chắc chắn cô sẽ không ngoan ngoãn ở yên đó. So với việc ngọt nhạt với cô thì dùng hành động cưỡng chế có vẻ thực tế hơn, để cô không chạy đi đâu được.
Cố Thiên Tầm phát hiện ra rằng lúc anh trở nên mạnh mẽ “đàn áp” người khác thì không ai có cơ hội để mà phản bác lại.
Cô đành đưa tay xuống lần mò bên dưới, hồi lâu mới thò được tay vào túi quần anh. Ngón tay mò mẫm trong đó. Cho dù cách một lớp vải thì cô vẫn cảm giác được cơ bắp ở đùi anh và nguồn nhiệt ấm nóng. Tay cô run run, mò mẫm hồi lâu mà không thấy chìa khóa đâu, cô trở nên luống cuống, vội vàng sờ nhanh hơn.
Tìm thấy sớm thì kết thúc sớm. Cái việc này thật sự là một thử thách với cô.
Đang bực mình vì không thấy thẻ đâu thì chợt có giọng nói khàn trầm vang lên cảnh cáo: “Đừng có... sờ... lung tung...”
Cô ngước mắt lên, thấy ánh mắt đang mờ đi vì bị kích thích của anh. Cô giật mình rụt tay lại, sau đó lúng túng cự lại: “Tôi đã bảo thả tôi xuống rồi, tôi không chạy là được chứ gì?”
Mộ Dạ Bạch cúi mắt xuống nhìn cô: “Thẻ trong túi áo bên trên, cô sờ mò bên dưới làm gì vậy?”
“....” Cố Thiên Tầm nghe thấy vậy mặt đỏ bừng. Anh nói như thể cô là sắc lang không bằng.
“Sao anh không nói sớm!”
Rõ ràng là anh ta cố ý! Rõ là muốn để cô bị mất mặt!
“Tại tôi thấy cô sờ soạng một cách rất sung sướng...”
“Người sung sướng là anh!” Cố Thiên Tầm mặt đỏ như gấc chín, độp lại.
“Ừm.” Vốn tưởng anh sẽ phản bác thêm vài câu, không ngờ anh nhận luôn mới sợ. Không hề có chút che giấu nào.
Điều này ngược lại khiến Cố Thiên Tầm không nói được gì, bây giờ cô y như chiếc đinh đóng vào tường, không động đậy được gì trên người anh.
“Còn ngây ra đó làm gì? Lấy thẻ đi, mỏi tay quá.” Mộ Dạ Bạch nhắc nhở cô.
Mỏi tay?
“Không phải anh thích bế à? Còn than mỏi tay.” Cố Thiên Tầm cố tình chậm chạp mở nút áo vest của anh, sau đó càng chậm chạp thò tay vào túi áo...
Mộ Dạ Bạch biết cô đang cố tình hành hạ mình, anh không những không giận mà ngược lại còn cười. Anh cúi đầu nhìn cô, nói dịu dàng như mặt trời hé lộ sau chuỗi ngày đông giá rét: “Thiên Tầm, em biết là bộ dạng của chúng ta bây giờ giống gì không?”
Anh gọi hai chữ “Thiên Tầm” đầy ngọt ngào đó vẫn khiến cho tim cô đập mạnh như trước đây. Ánh sáng đó như muốn xuyên thấu trái tim âm u của cô, khiến lớp băng đá trong đó tan dần ra.
Cô chợt nhớ lại đêm hôm đó khi anh dỗ cô gọi anh “Dạ Bạch”, anh cũng dịu dàng như vậy...
“Giống cái gì?” Cô đơ người ra hỏi, trong tim không ngừng xao động, khiến cô sắp không khống chế được mình nữa. Người đàn ông này có lẽ thật sự là khắc tinh của mình...
“Giống như là em đang thèm muốn, không đợi được nữa, định giở trò đồi bại với anh ngay tại đây.” Anh thản nhiên nói. Cố Thiên Tầm lúc này mới sực tỉnh, ý thức được lúc này hành động của mình dễ gây hiểu lầm như thế nào. Cô cởi cúc áo anh vạch ra khiến áo anh rớt xuống quá vai, nếu có người đi ngang qua nhìn thấy chắc thật sự tưởng rằng cô đang trong trạng thái thèm muốn, không đợi được nữa lắm.
Cô không cãi với anh nữa, vội lôi chìa khóa từ trong túi anh ra. Sau khi đưa thẻ vào quẹt liền nghe thấy tiếng khóa được mở “cạch” một tiếng rồi cánh cửa dày và nặng bị anh dùng đầu gối đẩy ra. Còn chưa kịp đút thẻ vào khe để bật điện thì anh đã bế cô và trong, đi băng qua phòng khách lớn, bước thẳng vào phòng ngủ.
Rèm cửa đang mở.
Căn phòng rất rộng.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ như được cách bởi một màn sương mờ, bao phủ lấy cả căn phòng. Hai người đột nhiên rơi vào trong không gian đêm tối mờ ảo này, không khí xung quanh bỗng trở nên mị hoặc, khiến người ta bỗng thấy khó thở. Đặc biệt là bọn họ đang trong tư thế như vậy....
Cố Thiên Tầm định nói gì đó nhưng một giây sau, cả người đã bị đặt lên giường.
Tay cô còn đang ôm cổ anh, người anh áp xuống, mặt bọn họ gần đến mức như sắp chạm vào nhau, hơi thở quyện vào vương vấn.
Vào lúc đó, Cố Thiên Tầm cảm giác mình như sắp trúng tà vậy, tay cô vẫn để trên cổ anh hồi lâu không rút xuống. Anh cũng không đứng dậy, chỉ lặng lẽ nhìn chặt vào cô.
“Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao?” Cuối cùng, người lên tiếng trước vẫn là cô.
Tay cô trượt xuống khỏi cổ anh.
Anh đưa tay ra giữ lấy, cánh tay mảnh mai của cô bị bàn tay anh giữ lại.
Nóng ấm lan tỏa, lan đến tận tim cô.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế cúi người đó: “Nói rõ mọi chuyện cho anh biết.”
Một câu nói khiến cô bừng tỉnh, nhớ lại cái sự thật đau lòng đó.
Nhưng anh đã nói thẳng thắn như vậy rồi, cô cũng không muốn trốn tránh nữa. Chỉ là... sau khi bóc trần tất cả xong, cô lột mặt nạ anh rồi có phải hai người sẽ trở thành hai kẻ xa lạ từ nay về sau sẽ không thể nào lại gần như vậy được nữa?
Cô cảm thấy mình thật ngu ngốc, vô dụng!
Chuyện đến nước này rồi vẫn còn cảm thấy không nỡ!
“Hôm đó... tôi đã từ thành phố A về sớm rồi...” Cô chậm rãi nói.
Vấn đề quả nhiên là nằm ở chỗ này.
Kể từ hôm đó cô đã bắt đầu không nghe điện thoại của anh, mọi chuyện đảo ngược hết cả.
Mộ Dạ Bạch không hề lên tiếng, chỉ đợi cô nói tiếp. Mắt cô ngân ngấn nước, hơi thở cũng nặng nề hơn, dưới ánh trăng chiếu xuống, những giọt nước mắt long lanh khiến người ta xót xa. Ngón tay anh đặt lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt. Nhưng cảm giác như càng lau thì nước mắt càng ứa ra nhiều hơn.
“Sao anh lại lừa tôi? Anh nói anh thật lòng với tôi, đợi tôi ly hôn, anh nói anh theo đuổi tôi trước mặt bao nhiêu phóng viên, nhưng thật ra... tất cả đều là lừa dối...”
Cô nghe thấy giọng mình đang run lên.
Mộ Dạ Bạch nắm chặt lấy tay cô: “Sao em khẳng định rằng đó là nói dối?”
“Là do chính tai tôi nghe thấy! Tất cả những điều anh làm, đều là vì Tần Tư Lam! Mộ Dạ Bạch, anh tiếp cận tôi, chính là vì cô ta!”
Dường như không ngờ rằng cô sẽ nói như vậy, Mộ Dạ Bạch sững người.
“Tối hôm đó những gì anh và Tần Tư Lam nói em đã nghe thấy hết rồi?”
Cô cười nhạt, giọng mỉa mai: “Phải, tôi nghe thấy hết rồi! Cô ta có thai rồi...”
Cô hít vào một hơi sâu, cố nén những đau đớn trong lòng, nói tiếp: “Anh làm mọi thứ thật hoàn hảo, đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, thật chu đáo, hết lần này đến lần khác cứu tôi khỏi tình cảnh khốn khổ, tất cả những điều này đều là anh sắp xếp từ trước, tất cả là vì muốn chọc tức Tần Tư Lam! Vì vậy... từ đầu đến cuối, tôi chỉ là con cờ để anh chọc tức Tần Tư Lam mà thôi...”
Thực ra cô hy vọng Mộ Dạ Bạch sẽ lên tiếng phản bác.
Nhưng....
Anh chỉ trầm tư không nói gì.
Ánh mắt đó không thẳng thắn mãnh liệt như trước đây, mà có sự hối lỗi.
Hối lỗi?
Ha...
Điều đó đã chứng minh tất cả...
Cô đã sớm biết trước kết quả, nhưng giờ đây không hề nghe thấy anh phản bác gì, cô vẫn cảm thấy hụt hẫng...
Trái tim đau đớn...lạnh lẽo...
Cô rụt tay ra khỏi tay anh.
Sau đó đẩy anh ra: “Giờ tôi đã nói rõ ràng rồi, mặt nạ của anh cũng rơi xuống rồi, tôi không còn gì để nói nữa!”