Cố Thiên Tầm cười khổ, đó là quan tâm sao? Đó chẳng qua chỉ là vì cô đã kích động vào lòng tự ái đàn ông của anh ta mà thôi!
“Ba...”
“Thiên Tầm, ba biết hai năm qua con đã chịu nhiều khổ sở.” Như thể ông cảm thấy được cô định nói gì nên ngắt lời cô. “Nhưng con nên nghĩ đến mẹ con, em trai con nữa, nếu con thật sự ly hôn rồi, con nghĩ xem cơ thể mẹ con ốm yếu như vậy liệu có chịu nổi cú sốc này không? Con biết là điều khiến bà ấy đau khổ nhất là không có một gia đình hoàn chỉnh. Hơn nữa ba đã nhận lời với mẹ con là sẽ chăm sóc cho con, nếu giờ ba để con đi khỏi nhà họ Cảnh thì mẹ con sẽ là người đầu tiên không tha thứ cho ba.”
Cô thở dài. Những lời bố chồng nói đâu phải cô không biết? Ông ấy có ân với cả gia đình cô. Nếu không nhờ ông thì mẹ cô sao có thể ra nước ngoài, có được chế độ chữa trị tốt nhất; nếu không nhờ ông, em trai cô sau khi tàn phế cả hai chân làm sao có thể yên tâm đi Paris học mỹ thuật được.
Những ân huệ mà bố chồng giành cho gia đình cô, không thể chỉ tính bằng tiền được. Ông là người tái sinh cả gia đình ba người họ, cô đền đáp ơn nghĩa này như thế nào cũng không đủ.
“Ba, hôn nhân phải do sự cố gắng từ cả hai phía mới có thể tiếp tục được.” Cố Thiên Tầm hít vào một hơi sâu, nhìn lên Cảnh Thanh Phong, nói: “Con tôn trọng lựa chọn của Nam Kiêu. Nếu anh ấy muốn ly hôn thì con sẽ đồng ý.”
Nếu Nam Kiêu không ly hôn thì trong cuộc hôn nhân này, cô không có quyền được ly hôn. Từ khi kết hôn đến giờ, cô luôn trong trạng thái bị động.
Cảnh Thanh Phong dường như chỉ chờ câu nói này của cô, ông gật đầu: “Được, quyết định vậy đi. Giờ con ra ngoài đi, bảo thằng Nam Kiêu vào đây cho ba.”
Cố Thiên Tầm không nói thêm gì nữa, lặng lẽ mở cửa bước ra.
........
Sau khi gọi Cảnh Nam Kiêu vào thư phòng xong, Cố Thiên Tầm đi về phòng tắm rửa. Dòng nước ấm nóng xối thẳng từ đầu xuống, cũng không làm tan đi tấm băng lạnh trong lòng.
Tắm một lúc lâu, một phần những mệt mỏi dần tan đi, cô mới mặc đồ vào đi ra, mở chiếc điện thoại vừa được sạc pin ra, điện thoại của cô không ngừng rung lên, bao nhiêu tin báo cuộc gọi lỡ không đếm hết được dần hiện ra, tin báo đến dồn dập đến mức cô cảm giác điện thoại của mình sắp lật khỏi tay rồi.
Dương Mộc Tây cũng rảnh quá nhỉ, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại như vậy!
Cô trầm ngâm, đặt điện thoại một bên, để mặc cho nó rung. Sau khoảng hai phút thì cuối cùng nó cũng ngừng rung rồi, cô mới nhấc điện thoại lên mở tin báo ra xem từng dòng một, hồi lâu vẫn chưa định thần được.
Mộc Tây gọi hơn 20 cuộc, còn lại đều là của Cảnh Nam Kiêu, cô lẩm nhẩm đếm, tất cả khoảng hơn 100 cuộc!
Anh ta... làm gì vậy?
Đêm qua không phải anh ta lẽ ra đã quấn quít, ngọt ngào với Tần Tư Lam hay sao? Điên cuồng tìm cô như vậy, rốt cuộc là vì cái gì cơ chứ?
Trong lúc đầu cô đang tràn ngập những câu hỏi thì cửa phòng ruỳnh một tiếng bị đá bật ra. Cô bất giác ngẩng đầu lên, thấy Cảnh Nam Kiêu đang đứng dựa vào cửa.
“Cố Thiên Tầm, tôi thay đổi ý định rồi, tôi sẽ không ly hôn nữa.” Ánh mắt anh ta âm trầm, đắc ý nhìn cô.
“....” Cố Thiên Tầm tò mò không hiểu bố chồng đã làm thế nào thuyết phục được anh ta. “Sao hả? Anh không ly hôn, anh không sợ Tần tiểu thư của anh biết chuyện anh đã kết hôn rồi à?”
Anh ta như thể không nghe thấy những lời cô nói, chỉ tự lẩm bẩm: “Giữa cô và Mộ Dạ Bạch căn bản không phải là quan hệ như vậy!”
Anh hiểu rất rõ người phụ nữ này, cô có thể lừa dối tất cả mọi người, nhưng trước mặt bố anh, cô không bao giờ nói dối.