Mùa hè nóng bức như vậy, trong phòng đã bật máy lạnh. Nửa đêm, Cố Thiên Tầm tỉnh dậy vì lạnh. Cô mơ hồ mở mắt ra, lúc này men rượu đã giảm đi phần nào, cô mới phát hiện ra mình chỉ mặc mỗi một chiếc váy mỏng manh, lộ cả tay chân ngồi dưới cái lạnh 20 độ đến nửa đêm.
Đây không phải là muốn người ta chết cóng chứ?
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô căn bản không nhớ mình đang ở đâu, chỉ bám vào tường tìm công tắc đèn, cô định nhìn cho rõ rồi mới đi tìm giường và chăn. Thế nhưng lần mò hồi lâu cũng không thấy gì cả, ngược lại nghe thấy tiếng thở nặng nề rên khe khẽ của một người đàn ông.
Cô đứng sững người lại, là một người đàn ông. Hơn nữa... âm thanh này quen thuộc vô cùng.
Đúng rồi! Là Mộ Dạ Bạch! Từ lúc ra khỏi F10, cô liền lên xe anh ta! Sau đó còn...
Cảnh tình tứ giữa Tần Tư Lam và Cảnh Nam Kiêu tái hiện lại trong đầu cô, cô lập tức nhớ lại màn hôn sau đó của mình và Mộ Dạ Bạch. Nghĩ lại bản thân chủ động hôn anh ta như thế, cô xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ để chui vào.
May mà Mộ Dạ Bạch là chính nhân quân tử, hai lần đều giữ sự trong sạch cho cô.
Đang suy nghĩ lạc quan như vậy, trong màn đêm, tiếng thở hắt ra khó nhọc của anh kéo cô về thực tại. Cô ngạc nhiên lần mò tìm đến nơi âm thanh phát ra. “Mộ Dạ Bạch?”
Cô thử gọi anh nhưng không thấy tiếng trả lời. Đến tiếng thở nặng nhọc đó cũng im lặng luôn.
“Mộ Dạ Bạch. Này! Anh làm sao thế?” Cố Thiên Tầm bước lên phía trước, lần mò một lúc thì sờ thấy chiếc giường. Thật chẳng đáng mặt đàn ông gì cả, anh ta thì ngủ trên giường, ngược lại, để mặc mình một cô gái ngủ trên ghế sopha!
Thế nhưng giờ không phải lúc để trách móc. Khi cô chạm phải người anh thì giật mình vì quá nóng, chưa kịp nói gì đã bị anh tóm lấy tay. Cô kinh ngạc kêu lên: “Anh bị sốt rồi?”
“.....” Đáp lại câu hỏi của cô chỉ là những tiếng thở khó nhọc.
Chắc là anh ta đang rất khó chịu!
Cố Thiên Tầm muốn rút tay lại để đi bật đèn, nhưng anh lại nắm chặt lấy tay cô không chịu buông. Cô có thể cảm nhận được bàn tay nóng rực đó đang run run, giống như đang phát tiết những nỗi đau khổ trong lòng vậy. Anh nắm tay cô chặt như thể muốn nắn gãy xương cô vậy.
Cố Thiên Tầm không lùi ra được, chỉ có thể lấy tay mò mẫm tìm chiếc đèn ở đầu giường. Lần tìm mãi không thấy đèn ngủ đâu, vừa vặn được công tắc lên, ánh sáng chiếu xuống cảnh tượng trước mắt khiến cô giật thót mình vì sợ.
Anh nằm nghiêng trên giường, gương mặt tuấn tú đó giờ đây tái nhợt đến ghê người, toàn thân toát mồ hôi lạnh, đến mức tấm đệm dưới lưng cũng bị ướt đẫm mồ hôi. Gương mặt đẹp trai phong độ ngày thường cảm giác bị đau đớn làm cho khổ sở, có lẽ cảm thấy được lúc này bên cạnh còn có người khác nên anh vẫn cố đè nén chịu đựng, không lên tiếng.
Trời ạ! Rốt cuộc là chuyện gì đây?
“Mộ Dạ Bạch, anh mau tỉnh lại!” Cố Thiên Tầm lo lắng lay người anh gọi to, một tay sờ vào đo nhiệt độ trước ngực anh, cô bị cái nóng ran ở đó làm cho sợ hãi. “Tôi gọi 120 cho anh, chúng ta phải đến bệnh viện ngay lập tức!”
Nhìn bộ dạng anh không phải chỉ là sốt cao không thôi, người sốt cao không kêu rên đau đớn như vậy.
Cô định đi tìm điện thoại, nhưng tay vẫn bị anh giữ chặt, lúc này cô không biết điện thoại mình đang ở chỗ nào nữa! Cô gạt tay Mộ Dạ Bạch ra, nhưng anh không chịu buông. Thật là người đàn ông cứng đầu!