Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 33: Nữ thần




Những người có mặt ở đó đều thất sắc. Mọi ánh nhìn đều dồn về phía Cố Thiên Tầm, có phần thương hại.

Cố Thiên Tầm hít một hơi sâu, đứng dậy. Cô đã uống say rồi, chân hơi lảo đảo. Dương Mộc Tây trách Bối Bối không hiểu chuyện, bước lên phía trước giữ chặt tay Cố Thiên Tầm: “Mình đi với cậu xem xem con đấy là yêu tinh ở đâu đến!”

“Không cần đâu, yêu tinh ở đâu đến chẳng liên quan gì đến tớ cả.” Giọng nói của Cố Thiên Tầm trở nên quá nhỏ so với âm thanh ồn ào trong phòng hát, cô làm như không có chuyện gì vỗ vỗ vào vai Dương Mộc Tây, “Cậu ngồi xuống đi, mình đi vệ sinh một lát.”

Dương Mộc Tây không yên tâm, muốn đi theo cùng, Cố Thiên Tầm nhìn cô lắc đầu, cô đành ngồi lại xuống, trong lòng thầm chửi rủa Cảnh Nam Kiêu.

Đi ra khỏi phòng hát ồn ào, tâm trí cô cũng bình tĩnh lại, cô nhớ lại câu nói của Bối Bối. Sau đó đi tiếp về phía phòng vệ sinh.

Thế nhưng,....

Lúc đi qua một phòng khác, đột nhiên có người mở cửa phòng ra. Cô ngẩng đầu lên theo quán tính liền nhìn thấy một bóng dáng không thể quen thuộc hơn.

Lúc này, Cảnh Nam Kiêu cũng đã nhìn thấy cô. Có lẽ anh ta chẳng thể ngờ được rằng cô lại xuất hiện ở đây, mắt thoáng vẻ kinh ngạc.

Lần cuối gặp anh ta là khi nào nhỉ? Chính là sau khi nói chuyện ly hôn, anh ta đóng sầm cửa bỏ đi, từ đó mỗi lần anh ta về đều gần sáng, lúc đó Cố Thiên Tầm đã ngủ từ lâu rồi. Đến khi cô dậy thì chỗ nằm bên giường đã không còn anh ta nữa.

Vì vậy mặc dù ở cùng phòng nhưng coi như không gặp được đối phương.

“Sao cô lại ở đây?” Người mở miệng trước là Cảnh Nam Kiêu.

Cô cười không cảm xúc, “Không lẽ những nơi ăn chơi thế này chỉ có Cảnh thiếu gia anh mới đến được à?”

Cảnh Nam Kiêu mặt đầy vẻ khó chịu, “Cô uống rượu đấy à?”

“....” Cô cười nhạt không trả lời.

“Cô uống rượu với ai hả?” Bị cô làm ngơ, mặt Cảnh Nam Kiêu đã đầy vẻ tức giận, giọng điệu tra khảo.

“Còn anh thì sao? Anh ôm ôm ấp ấp ai ở đây hả?” Cố Thiên Tầm cũng bực lên, giọng không nể nang gì nữa.

Cảnh Nam Kiêu nhìn cô chằm chằm, bóp chặt lấy tay cô kéo ra ngoài, “Cô nên biết điều, đừng có mà đi theo dõi tôi nữa!”

Cố Thiên Tầm không nhịn được cười, ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ, “Bỏ tôi ra! Anh đừng tưởng rằng mình ghê gớm lắm, tôi chẳng rỗi hơi đi theo dõi anh!”

Cô dùng sức giằng ra, bám lấy cửa của một phòng khác để anh không kéo đi được. Anh ta nhìn cô căm tức, như thể nhìn lâu hơn thì càng bực mình. Đúng vào lúc đó...

“Nam Kiêu?” một giọng nữ mềm mại vang lên.

Không đợi Cố Thiên Tầm kịp nhìn sang, cánh tay Cảnh Nam Kiêu đang nắm lấy vai cô vội buông ra, như thể có tật giật mình, cô bị mất thăng bằng, loạng choạng về phía sau vài bước.

Quá đáng...

Thật quá đáng...

“Hai người đang làm gì thế?” Giọng nói cô ta nghe thật dịu dàng, đến mức có thể khiến cho người ta mềm nhũn người.

Cố Thiên Tầm nhìn sang bên cạnh, thấy một người phụ nữ cao gầy mỏng manh. Mái tóc đen thẳng cột sau lưng, cảm giác gọn gàng thanh tân, đúng kiểu nữ thần trong lòng đàn ông. Khuôn mặt nhỏ nhắn, luôn mỉm cười nhẹ nhàng, các đường nét trên khuôn mặt đều xinh xắn, khiến người khác có cảm giác muốn được che chở.

Cố Thiên Tầm nắm chặt hai bàn tay vào, móng tay ghim vào lòng bàn tay. Nói về thân hình, cô không kém cô ta, so về khí chất dung mạo cô cũng không hề kém cạnh, vậy nhưng...