Cảnh Nam Kiêu bị tát sượt qua mặt trúng vào tai anh ta “inh” lên một tiếng, định thần lại, anh ta nổi cơn thịnh nộ, hận không thể lập tức bóp chết Cố Thiên Tầm ngay lúc này.
“Cô dám đánh tôi?!”
Cô đã nhanh chóng thoát khỏi người anh, mặc áo ngủ vào, tay vẫn còn run run. Cô lùi vào góc tường, như thể anh là ác quỷ vậy, mắt cô ngân ngấn nước nhìn thẳng anh, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Cảnh Nam Kiêu, anh thật vô liêm sỉ! Nếu anh nghĩ rằng làm vậy có thể khiến tôi ly hôn với anh thì anh nhầm rồi! Anh càng làm nhục tôi, càng chà đạp tôi thì tôi càng không để cho các người được toại nguyện! Anh có nói hàng trăm hàng nghìn lần nữa thì tôi cũng sẽ không ly hôn đâu!”
Tóc tai rối bù, trên mặt cô vẫn vương những giọt lệ, đi chân trần đứng ở góc tường như một mụ điên. Thế nhưng anh lại nhìn thấy ở người cô toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo.
Đây chính là Cố Thiên Tầm sao? Anh nên biết sớm hơn mới phải chứ. Một Cố Thiên Tầm nghĩ nếu cô sống không vui vẻ thì người khác cũng đừng hòng được vui vẻ với cô!
Cảnh Nam Kiêu vẫn chưa hiểu ra vấn đề, cười giễu cợt, đột nhiên anh đứng dậy, bước từng bước đến gần cô. Vẻ mặt anh trở nên nguy hiểm chứa đầy cảm giác bức bách người khác, khiến cô thở gấp hơn, cảm giác muốn trốn chạy. Nhưng cô vẫn cố tỏ ra kiên cường nhìn thẳng anh.
Anh dang hai tay ra dồn cô vào góc tường, bàn tay to lớn đẩy cằm cô buộc cô phải ngẩng đầu lên. “Cố Thiên Tầm, tôi thật sự rất tò mò, lần đầu tiên của cô là cho ai hả?”
Cô cắn chặt môi, không nói.
“Ban đầu không phải dáng vẻ thuần khiết đó nói với tôi là sẽ cho tôi lần đầu tiên của cô hay sao?” Giọng anh lạnh lùng cất lên, “hay là thật ra trong hai năm nay cô đã...”
Cô thấy thật nực cười! Anh ta có thể lăng nhăng bên ngoài, có thể là chuyện đó, cô thì không thể làm hay sao?
“Cảnh Nam Kiêu! Anh có biết cái bộ dạng của anh bây giờ giống cái gì không hả?” Cô cười giễu cợt anh. Anh nheo mắt lại, cô nói tiếp: “Anh đang ghen sao? Anh quan tâm đến lần đầu của tôi như vậy, lẽ nào anh đang ghen? Anh đừng bảo rằng anh đột nhiên yêu tôi đấy chứ?”
Lời của cô khiến sắc mặt Cảnh Nam Kiêu đột ngột sững lại. Thế nhưng chỉ giây lát sau anh ta trở lại bình thường, anh ta cười rộ lên như đang nghe một câu chuyện cười đầy hư cấu vậy. “Nếu suy nghĩ này có thể khiến cho cô cảm thấy dễ chịu hơn thì cô cứ tự mình đa tình đi! Cố Thiên Tầm, muốn tôi yêu cô á...”
“Đợi kiếp sau đi!”
Kiếp sau!
Kiếp sau đi....
Cho đến tận khi Cảnh Nam Kiêu đi ra khỏi cửa rồi, câu nói đấy vẫn phảng phất trong đầu Cố Thiên Tầm, như kéo căng từng dây thần kinh của cô. Cô cảm thấy mình đau đến mức tê liệt đi rồi, không còn cảm giác gì nữa.
Hồi lâu sau đóm cô mới lẳng lặng ngồi thụp xuống góc tường, nghĩ ngợi thẫn thờ. Đột nhiên nhớ lại Cảnh Nam Kiêu từng nhắc nhở cô, bảo cô đừng tự mình đa tình nữa, đến giờ cô lại biến mình thành trò cười cho anh ta rồi....
...............
Sai lầm lớn nhất của phụ nữ, đó chính là vì đàn ông mà đánh mất cuộc sống của chính mình.
Năm đó khi Cố Thiên Tầm gả vào nhà họ Cảnh, Trần Di lấy lý do muốn cô chuyên tâm sinh con đã bắt cô phải từ bỏ công việc đáng mơ ước của mình lúc đó. Hiện giờ cô và Cảnh Nam Kiêu đã như vậy rồi, dù cho miệng nói chết cũng không ly hôn, nhưng chẳng ai có thể đảm bảo được rằng cuộc hôn nhân này sẽ không có ngày phải đổ vỡ. Nếu bây gờ cô vẫn còn không tự lập lại, tương lai một ngày nào đó buộc phải ly hôn không chỉ mình cô chết đói, mà mẹ và em trai cô ở nơi xa xôi cũng sẽ chết đói.
Hiện tại nhà cô vẫn còn phải sống dựa vào và tiền sinh hoạt phí và tiền thuốc do bố chồng chu cấp nữa!