Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 237: Cố gắng làm một đứa




Vào đến thành phố, lúc ngang qua một cửa hàng tạp hóa, Cố Thiên Tầm bảo tài xế dừng xe lại.

“Em muốn mua gì à?” Mộ Dạ Bạch hỏi.

Cố Thiên Tầm khoác tay anh, đi vào trong cửa hàng tạp hóa.

Anh đội mũ lông, trên người mặc sơ mi và áo khoác dày, phong độ mê người như ngày thường, ở nơi công cộng như thế này lập tức trở nên thu hút vô số những ánh nhìn.

Nhưng đến khi nhìn thấy tay anh cầm một chiếc gậy thì những ánh mắt kia đều không khỏi tiếc nuối.

Cố Thiên Tầm cảm thấy xót lòng, cô thân mật dựa sát vào anh hơn một chút.

Anh vỗ nhẹ lên tay cô trấn an. “Không cần lo lắng, anh không yếu đến vậy đâu.”

Chỉ một cử động rất nhỏ của cô thôi, anh đều có thể cảm nhận được rõ ràng.

Cố Thiên Tầm cười nói: “Em không lo cho anh mà em lo cho bản thân mình cơ.”

“Em lo chuyện gì?”

“Hừm, anh xem, chúng ta vừa đi được một đoạn đã có bao nhiêu ánh mắt nhìn anh rồi! Không đến 10 cô thì chắc cũng 8-9 cô rồi. Anh thu hút như vậy, đi đến đâu cũng có người dán mắt vào, em lại chẳng lo anh bị người ta cướp mất à?”

Mộ Dạ Bạch nhéo mũi cô một cái, cười không nói gì.

Thật ra...

Trong lòng bọn họ đều rõ, có những người ông trời sắp đặt sẽ là của bạn. Dù có đi cả một vòng trái đất, vượt qua trăm núi ngàn sông, cuối cùng hai người cũng sẽ quay về bên nhau.

Bất cứ ai khác cũng không thể cướp được họ.

Cố Thiên Tầm quay sang một tiệm bán đồ trẻ con.

“Em định mua quà cho tiểu Quai sao?” Mộ Dạ Bạch hỏi.

“Vâng. Lâu rồi chưa gặp nó, cũng không biết dạo này nó thích gì.” Cố Thiên Tầm vừa nói vừa nhìn xung quanh.

“Cái này thế nào?” Mộ Dạ Bạch chọn một bộ mô hình ô tô.

Cố Thiên Tầm đang định lên tiếng thì nhân viên của tiệm đã lên trước nói. “Chọn đồ cho con của hai vị sao? Bé trai mấy tuổi rồi ạ?”

Cố Thiên Tầm thoáng sững người, bất giác nhìn sang Mộ Dạ Bạch.

Trong phút chốc, cả 2 cùng nghĩ đến đứa trẻ xấu số của mình.

Anh nắm chặt lấy tay cô như một sự an ủi không lời. Sự ấm áp từ bàn tay anh truyền đến khiến nỗi đau của cô như tan bớt đi, cô hiểu sự dằn vặt và tự trách của anh.

Cô khẽ mỉm cười, trả lời cô nhân viên. “Là con của bạn tôi, hơn 5 tuổi rồi. Cô giúp tôi chọn quà được không?”

“Cái này 2 vị thấy thế nào ạ? Đây là bộ xếp hình siêu nhân rất hot gần đây ạ. Các bé trai chắc chắn sẽ đều rất thích.”

“Vậy lấy cái này đi.” Mộ Dạ Bạch gật đầu, đưa thẻ cho nhân viên.

Có lẽ vì từng suýt có một đứa con nên cô bị món đồ chơi đó khiến cho trong lòng trào dâng tình mẫu tử.

Chiếc xe nôi màu hồng, chiếc giường trẻ con xanh nhạt, chiếc chăn nhỏ xinh xắn, chiếc mũ hình chú hổ con...

Cô cầm lên xem, lưu luyến không nỡ bỏ xuống.

Mộ Dạ Bạch âm thầm bảo cô nhân viên đóng gói lại tất cả những món mà cô cầm lên.

Cho đến khi cô nhân viên bán hàng đưa cho cô một cái túi đầy ắp đồ chơi cô mới kinh ngạc hỏi. “Sao lại nhiều thế này, không phải chỉ chọn mỗi bộ xếp hình siêu nhân thôi sao?”

“Còn một chiếc xe đẩy và một chiếc giường nôi nữa khá cồng kềnh nên chúng tôi sẽ giao hàng tận nhà cho cô.” Cô bán hàng cười tươi roi rói như địa chủ được mùa, đến giọng nói cũng trở nên dịu dàng khác lạ.

“Xe đẩy? Giường nôi?” Cố Thiên Tầm bỗng chốc đờ người ra. “Nhưng tôi đâu có chọn mua những món này?

“Đây đều là những món cô xem qua và thích, chồng cô đều đã thanh toán hết rồi.” Cô nhân viên cười, nhìn sang người đàn ông đang cúi đầu nghiên cứu bộ xếp hình siêu nhân, sau đó quay sang nói với Cố Thiên Tầm giọng đầy ngưỡng mộ. “Phu nhân, cô thật hạnh phúc, chồng cô đối với cô và đứa trẻ đều tận tâm chu đáo như vậy.”

Một tiếng “phu nhân” và “chồng” đó khiến Cố Thiên Tầm choáng váng.

Cô ho khan một tiếng, lý trí trả lời. “Thật ngại quá, thực ra chúng tôi chưa có con, những món đồ này không dùng đến, vì vậy... có thể phiền cô cho chúng tôi trả lại được không?”

Những thứ ở đây đều không rẻ. Bộ xếp hình này cũng đã hơn 1000 tệ rồi.

Xe đẩy và giường nôi mỗi món đều hơn chục nghìn! Cô thật không nỡ tiêu món tiền lớn như vậy.

“Trả lại ạ?”

Cô nhân viên khó xử, vội quay sang nhìn “đại gia” nào đó vừa mua hàng với ánh mắt cầu cứu.

Mua rồi sao trả lại được chứ! Làm vậy chắc cô sẽ bị trừ lương mất!

“Không cần trả lại đâu, ngày mai giao hàng đến Lai Nhân là được.” Mộ Dạ Bạch nói một câu khiến cô nhân viên thở phào nhẹ nhõm.

“Vâng thưa tiên sinh. Cảm ơn ngài rất nhiều!” Đối phương hồ hởi nói.

“Mộ tiên sinh, anh định mua về nhà để ngắm hả?” Cô khô lời với anh.

Anh ôm lấy vai cô, nói. “Mộ thiếu phu nhân, bà không thấy những món đồ đó sớm muộn cũng phải dùng đến sao? Chỉ cần chúng ta cố gắng một chút, phải không?”

Mặt cô đỏ ửng.

Anh gọi cô là “Mộ thiếu phu nhân” đã kinh rồi, lại còn ngang nhiên trêu chọc cô giữa bàn dân thiên hạ.

Quay sang, cô nhân viên đứng bên kia bụm miệng nén cười. Cô càng khó xử, khẽ đá anh một cái.

Cô cũng không dám đá mạnh, sợ anh không đứng vững.

“Dù là sớm muộn cũng sẽ dùng đến, nhưng... bên ngoài cũng có bán mà lại rẻ hơn ở đây. Chúng ta không cần phải tiêu tốn khoản tiền oan uổng này.” Cô hạ thấp giọng nói nhỏ với anh.

Mộ Dạ Bạch cười. “Tính tiết kiệm của em rất đáng được biểu dương, nhưng... niệm tình hai tiếng “tiên sinh” và “phu nhân” của người ta nên anh cũng muốn mở lòng mua vài thứ cho họ.”

Sặc....

Nếu khách nào mà cũng rộng rãi như anh thì thật là... chỉ béo mấy tiệm bán hàng.

“Được rồi, chúng ta nên đi thôi, sắp đến giờ hẹn rồi.” Cô không nói gì, coi như đồng ý.

Mộ Dạ Bạch nắm tay cô, ra khỏi cửa hàng đồ trẻ con.

Dù cảm thấy đắt nhưng nhìn mấy món đồ trẻ con đáng yêu trong tay mình, Cố Thiên Tầm vẫn không khỏi vui sướng. Trong đầu cô thầm tưởng tượng ra cảnh mình cùng anh và baby của 2 người cùng sống với nhau.

Cô nghĩ...

Những ngày tháng sau này có lẽ không còn gì đẹp hơn được nữa.

.....................

Bữa tối diễn ra ở một phòng trong căn hộ của Lam Tiêu.

Căn hộ diện tích không lớn lắm, bình thường cũng chỉ thỉnh thoảng Lam Tiêu mới về đây, cũng giống như căn hộ ở Lai Nhân của Mộ Dạ Bạch.

Lúc hai người đến đến nơi thì những người khác đều tới đông đủ rồi.

Ba người đàn ông đang bàn chuyện kinh doanh với nhau, trừ Lam Tiêu ra, bên cạnh Lý Vũ Sâm và Cố Đình Xuyên đều có phụ nữ.

Không, nói cho chính xác thì bên cạnh Lý Vũ Sâm không phải phụ nữ mà là một cô bé.

Cô bé đó Mộ Dạ Bạch đã từng gặp còn Cố Thiên Tầm thì vẫn xa lạ.

Từ đầu đến cuối đều ngồi lặng thinh không nói năng gì cũng không màng mọi thứ xung quanh. Lý Vũ Sâm sợ cô bé cảm thấy lạc lõng nên cứ nói vài câu là lại quay sang nhìn cô bé một lần, thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu riêng, giọng rất dịu dàng.

Còn bên cạnh Cố Đình Xuyên.

Cố Thiên Tầm càng cảm thấy kỳ lạ.

Cô trước giờ đều nghe nói Cố Đình Xuyên không có bạn gái hay nói đúng hơn là không gần nữ sắc, không ngờ chỉ trong thờ gian ngắn ngủi có 2 tháng mà anh ta đã có bồ rồi.

Không giống như cô bé Lý Vũ Sâm đưa đến, cô gái này có vẻ khá quen thuộc với mọi người, kể cả lúc bàn chuyện công việc cũng có thể góp lời đôi câu.

Cách nói chuyện cũng rất tự tin dõng dạc, có thể thấy là một cô gái hoạt bát nhanh nhẹn.

Ánh mắt Cố Đình Xuyên nhìn cô ấy say đắm đến mức không thể che giấu.

Nhưng cứ hễ bắt gặp phải ánh nhìn lại của cô ấy là anh ta lại lập tức quay đi chỗ khác chỉ coi như tất cả chưa từng có.

Xem ra trong chuyện này hẳn có ẩn tình gì đây.

“Anh họ!” Nhìn thấy Mộ Dạ Bạch, cô gái bên cạnh Cố Đình Xuyên bỗng đứng bật dậy, chạy qua ôm chầm lấy anh.

“Cẩn thận chút, em đi giày cao gót, đừng có để bị trẹo chân đấy!” Cố Đình Xuyên đằng sau nhắc nhở.

“Em biết rồi!” Đối phương tinh nghịch thè lưỡi, không hề phản cảm với lời nhắc nhở của anh.

Cố Thiên Tầm nghe thấy tiếng gọi “anh họ” đó liền không kìm được lặng thầm quay sang quan sát cô gái đó, đúng lúc ánh mắt cô gái cũng nhìn sang bàn tay đang khoác tay Mộ Dạ Bạch của cô, bèn cười nói: “Chị này chắc chắn là chị dâu em phải không?”

“Ừm.” Ánh mắt Mộ Dạ Bạch quay sang nhìn Cố Thiên Tầm đầy âu yếm. “Thiên Tầm, làm quen một chút, đây là Tô Thanh, là con gái của cô họ anh.”

“Đây là Cố Thiên Tầm.” Anh giới thiệu ngắn gọn.

“Chào em.” Cố Thiên Tầm chủ động lên tiếng. Đối phương nhiệt tình ôm lấy cô. “Em muốn gặp chị từ lâu rồi, nghe anh Cố Đình Xuyên nhắc đến chị mấy lần. Chuyện tình của chị với anh họ em thật khiến em cảm động chết đi được!”

Cố Thiên Tầm cười, cô bỗng có thiện cảm ngay với cô công chúa nhiệt tình, cởi mở này.

“Phải rồi anh, giờ sức khỏe anh sao rồi? Mau ngồi xuống đây.” Tô Thanh nhường chỗ cho anh.

Mộ Dạ Bạch ngồi xuống, Cố Thiên Tầm cất gậy sang một bên giúp anh.

Anh đáp lời. “Hồi phục khá ổn rồi.”

“Ngày mai bắt đầu hóa trị phải không?” Cố Đình Xuyên hỏi.

“Ừm, thôi hôm nay không nói những chuyện trầm trọng này nữa.” Mộ Dạ Bạch không muốn khiến bầu không khí này trở nên nặng nề, chỉ quay sang nhìn Tô Thanh. “Em với Cố Đình Xuyên cùng đến à?”

“Vâng.”

Mộ Dạ Bạch nhìn sang Cố Đình Xuyên hỏi đầy hàm ý. “Hai người bên nhau từ bao giờ vậy?”

Ánh mắt Cố Đình Xuyên trầm đi.

Mộ Dạ Bạch bỗng như chợt hiểu ra, không truy hỏi nữa.

Chủ đề này rất nhanh bị Cố Đình Xuyên đổi sang chuyện khác để che đậy.

Cố Thiên Tầm đặt quà sang một bên, đi vào trong bếp.

Dương Mộc Tây đang đeo tạp dề tất bật trong đó.

“Tớ có giúp gì được không?” Cố Thiên Tầm hỏi.

Dương Mộc Tây nhìn cô một cái. “Cậu không cần làm gì nữa đâu, tớ làm gần xong cả rồi. Cậu khỏi động vào mất công rửa tay.”

“Tiểu Quai đâu? Sao tớ không thấy nó nhỉ?”

Nhắc đến con trai, ánh mắt Dương Mộc Tây trầm đi.

Môi cô cười đắng chát. “Vốn là nó cũng đến đấy, nhưng vừa ở nhà trẻ mẫu giáo đã bị ông bà nội đón mất rồi.”

“Chuyện này là sao? Quyền nuôi con sao cậu có thể từ bỏ được chứ?” Cố Thiên Tầm hỏi, vừa tiện tay rót cốc nước.

Cô quay sang nhìn Mộc Tây.

Lúc này cô ấy đang cúi đầu, Thiên Tầm không nhìn rõ nét mặt cô ra sao nhưng sự chua xót trong ánh mắt đó Thiên Tầm có thể cảm nhận được rõ ràng.

Nếu không phải đường cùng bất đắc dĩ, cô nhất định sẽ không buông tay như vậy.

“Tớ mệt rồi...” Giọng nói Mộc Tây nghẹn ngào đắng chát. “Tớ giành không lại được với nhà họ, có kiên cường đến mấy thì kết cục cũng sẽ như vậy thôi.”

Cô chỉnh lửa nhỏ hơn để hầm canh.

Sau đó mới từ từ lên tiếng. “Tớ nói chuyện qua với luật sư rồi, tranh giành kiện tụng ra tòa với nhà họ Lam, tớ không có bất cứ cơ hội thắng cuộc nào hết. Tớ cũng đã suy nghĩ kỹ rất lâu rồi... để tiểu Quai ở lại nhà họ Lam để nó được hưởng nền giáo dục tốt nhất dù gì cũng hơn là ở nhà tớ để bị người đời khinh thường, thỉnh thoảng còn bị đàm tiếu chỉ trỏ là “đồ con hoang”.”

Giọng nói của cô bất lực và tuyệt vọng vô cùng.

Cố Thiên Tầm cảm thấy khó chịu. “Mộc Tây, tiểu Quai nó bám mẹ như thế nào cậu là người rõ nhất. Cho dù cậu có quyết định như thế nào thì cũng phải đặt mình vào nó chứ.”

“Tớ cũng nghĩ rồi, thế nhưng có nhiều khi đứng trước những thế lực, những điều mình có thể làm được đã ít ỏi lại càng bé nhỏ hơn. Hơn nữa, cậu chưa từng làm mẹ, vì vậy cậu không thể hiểu được cảm giác bất lực khi muốn giành cho con mình những điều tốt nhất mà bản thân lại không thể đâu. Những thứ tớ không cho nó được, Lam Tiêu lại hoàn toàn có thể.”

“Vậy... Lam Tiêu cũng đồng tình với suy nghĩ của cậu sao? Tớ vốn nghĩ là giữa các cậu có tình cảm, hoặc là rất có thể sẽ kết hôn. Tớ nhìn ra được anh ta đối với cậu là có tình cảm thật!” Cố Thiên Tầm nhìn ra bên ngoài phòng bếp, vô tình đụng phải ánh mắt của Lam Tiêu nhìn vào trong.

Ánh nhìn sâu xa mà phức tạp.

Cố Thiên Tầm quay đầu lại nhìn Dương Mộc Tây. “Sao hai người chưa từng tính đến chuyện kết hôn chứ? Điều này mới là quyết định tốt nhất đối với con.”

“Kết hôn?” Dương Mộc Tây cảm thấy lời đề nghị của Cố Thiên Tầm thật sự không thể tưởng tượng nổi. “Bọn tớ đâu phải như cậu và Mộ tổng đâu. Khoảng cách từ hai chữ “tình cảm” cho đến “kết hôn” còn cách xa nhau đến mấy vạn cây số ý chứ. Hơn nữa giữa bọn tớ còn bị ngăn cách bởi một người là “vị hôn thê” của anh ấy.”

Cố Thiên Tầm đột nhiên không biết mình nên nói gì nữa.

Tình cảm là thứ phức tạp nhất trên đời, người ngoài cuộc chỉ có thể đứng ngoài mà theo dõi được thôi.

“Cậu gọi mọi người giúp mình đi, canh đã hầm xong rồi.” Dương Mộc Tây vừa nói vừa tắt bếp.

Cô đưa tay bưng nồi canh, nhưng không hiểu đầu óc đang suy nghĩ điều gì mất tập trung, không cẩn thận trượt tay một cái, “Cộp” một tiếng lớn, cả nồi canh rơi ụp xuống đất.

Mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.

Toàn bộ canh nóng đổ ụp vào bàn chân đang đi dép lông của Dương Mộc Tây.

“Mộc Tây!” Cố Thiên Tầm lập tức lao đến, “Sao vậy? Cậu có sao không?”

Dương Mộc Tây bị bỏng bất ngờ đến mức không nói nên lời, chỉ bám vào thành bếp.

Một giây sau...

Một bóng người lao vào trong bếp như một cơn gió. Là Lam Tiêu!

Nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, mặt anh lập tức tái xanh.

Không nói không rằng chỉ lao đến ôm bổng Dương Mộc Tây lên.

Dương Mộc Tây kinh ngạc nhìn anh, hai tay theo bản năng bám lấy cổ anh.

Đôi môi anh mím chặt lại, không kiềm được mà phát hỏa. “Làm cái gì vậy hả? Muốn nổ tung bếp ra à?”

Vì chuyện của con trai, trong lòng Dương Mộc Tây đã uất ức rồi, thêm chuyện bị bỏng nữa không khác gì thêm dầu vào lửa, giờ còn bị Lam Tiêu mắng, cô càng cảm thấy tủi thân hơn.

“Anh cáu cái gì chứ?” Cô không nhịn được nữa đấm vào vai anh. “Nốt lần này thôi! Sau này sẽ không bao giờ vào bếp của anh nữa!”

Lam Tiêu sững người, ánh mắt nhìn cô bỗng lặng đi.

Cổ họng như nghẹn đắng lại.

Hồi lâu anh mới nói. “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Giọng anh bỗng chốc mềm đi nhiều.

Dương Mộc Tây càng cảm thấy trong lòng chua xót, dưới ánh mắt của mọi người cô cũng không muốn làm to chuyện thêm ra, chỉ nói: “Không cần đâu, nhà còn bao người như vậy, đừng bỏ lại mọi người đi như thế. Anh đưa tôi vào trong phòng tôi xem qua vết thương đã.”

“Đã thành ra như vậy rồi còn lo người khác làm gì chứ? Mặc kệ bọn họ tự giải quyết với nhau.” Lam Tiêu không thèm bận tâm người khác nữa, cứ thế bế cô đến thẳng bệnh viện.

Kết quả cả nhà đều bị bỏ lại.

Sự thật ra lúc trong bếp xảy ra “thảm án”, Mộ Dạ Bạch cũng lập tức chạy vào.

Nhưng anh đi lại không thuận tiện nên chậm hơn Lam Tiêu vài bước

Đến khi Lam Tiêu đi ra rồi, anh túm lấy Cố Thiên Tầm hỏi dồn. “Em thật sự không bị bỏng chỗ nào chứ?”

“Anh yên tâm, lúc đấy em đứng rất xa, đến một giọt cũng không bắn vào người.”

Mộ Dạ Bạch nhìn cô khắp một lượt, thấy không sao thật mới thở phào một tiếng.

Cố Thiên Tầm nhìn theo hướng Lam Tiêu đưa Dương Mộc Tây di, chỉ lặng lẽ lắc đầu. Xem ra giữa hai người họ không chỉ đơn thuần là “có tình cảm” không thôi.