Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 232: Chính vì yêu anh




Trần Anh Hào giật mình, lập tức cúi đầu. “Tôi hiểu rồi.”

Cố Thiên Tầm thở đầy nặng nề, hồi lâu cô vẫn nhìn anh chăm chú. Vẻ mặt anh lạnh lùng vô tình, quay đi chỗ khác, không chịu nhìn cô.

“Cố tiểu thư.” Trần Anh Hào thử lên tiếng gọi cô.

Tim cô lạnh buốt.

Cô hít sâu vào một hơi, cố thu lại những bi ai vào trong, nở một nụ cười, tay cô tuột dần ra khỏi cánh tay anh.

Lúc chạm vào tay anh, cô cảm nhận rõ ràng được nó cứng ngắt lạnh băng như đá...

“Được, anh không muốn nhìn thấy em, vậy em đi ra ngoài trước.” Cố Thiên Tầm gượng cười, đôi mắt nhẫn nại nhìn anh đầy dịu dàng. “Nhưng Dạ Bạch, em mong là anh hiểu, em sẽ không đi đâu hết!”

Mặt anh vẫn không hề có bất cứ biểu hiện nào, thậm chí đến ánh mắt cũng không hề nhích qua dù chỉ là một chút.

Chỉ có bàn tay đang nắm chặt lại tố cáo tâm trạng thật của anh.

“Chỉ cần anh ở đây một ngày, em sẽ ở đây ngày đó!” Ánh mắt cô kiên định, giọng nói càng kiên định hơn.

Hơi thở của Mộ Dạ Bạch nặng nề, vội quay người đi, không thèm để ý đến cô nữa.

Cô cũng không ở lại lâu, nhìn anh một cái rồi quay người bước ra khỏi phòng.

Trần Anh Hào nhìn theo cô rồi cũng đi ra, để lại Mộ Dạ Bạch ở lại một mình trong phòng.(

..............

Tiếng cửa đóng sập lại một tiếng khiến cả căn phòng trở về yên tĩnh không còn bất cứ tiếng động nào nữa.

Mộ Dạ Bạch nắm chặt nắm tay, đột nhiên anh đấm mạnh lên tường, như thể phát tiết ra ngoài những cảm xúc đau khổ và dồn nén trong lòng, lại vừa như phát tiết những bất lực tích tụ khi bị bệnh tật giày vò.

Cô cuối cùng đã đến rồi...

Trong lúc anh bị hành hạ đến thê thảm như một phế nhân thì cô đã xuất hiện!

..................

Cố Thiên Tầm đi ra ngoài một phòng nhỏ bên ngoài phòng anh, ông Mộ Trung Thiên vừa tiễn Hoắc Thanh Uyển xong, bèn bước vào.

“Sao vậy? Sao cháu cũng ra đây?”

Mặc dù rất cố gắng để không thể hiện ra nhưng ánh mắt rơm rơm nước đầy buồn bã của cô rất rõ ràng.

Trần Anh Hào nói: “Mộ tổng phản ứng rất gay gắt, nhất định không cho Cố tiểu thư vào.”

Ông Mộ cảm thấy rất bất ngờ, nhưng ngẫm nghĩ một lát ông cũng có thể hiểu được.

Nó vốn là một người có lòng tự tôn cao, lại yêu Cố Thiên Tầm như vậy...

“Thôi vậy, cháu cũng có cuộc sống của mình.” Ông Mộ nhìn Cố Thiên Tầm một cái. “Để ta bảo trợ lý Trần đưa cháu về, cháu còn phải chăm sóc cho mẹ nữa.”

“Có lẽ bác không biết, mẹ cháu...” Cố Thiên Tầm mím đôi môi khô khốc. “Mẹ cháu tuần trước đã... mất rồi.”

Ông Mộ chấn động mạnh, kinh ngạc nhìn Cố Thiên Tầm, ông hoàn toàn không thể tin nổi những gì cô vừa nói.

Nhưng ánh mắt và giọng nói của cô đều chân thực như vậy, ông không thể không tin.

Ánh mắt ông trào lên nỗi thống khổ và ảo não, hồi lâu vẫn không nói nên lời.

“Bà ấy, lúc lâm chung...” Cuối cùng, ông lên tiếng, giọng khô khốc nghẹn lại như chịu một đả kích quá lớn. mỗi từ ông nói đều thốt ra một cách khó nhọc.

Cố Thiên Tầm nuối tiếc lắc đầu. “Lúc lâm chung, cháu không ở bên cạnh mẹ... nhưng nghe y tá nói lúc tỉnh táo cuối cùng, mẹ cháu luôn gọi tên bác...”

Ông Mộ như chịu một sự kích động quá lớn, người ông lảo đảo, bám tay vào tường.

Trên tay ông những mạch gân xanh nổi lên, những ngón tay bám vào tường cứng đờ.

Trên mặt ông nỗi tiếc thương vô hạn và cả sự u ám khiến người khác nhìn thấy cũng thấy xót xa.

Vân La...

Tuổi trẻ của ông, thanh xuân của ông, tình yêu đích thực của đời ông, tất cả bỗng chốc vỡ vụn trong tích tắc.

Tất cả những tươi đẹp trong quá khứ đều biến thành mây khói...

Trong lòng Cố Thiên Tầm cũng cảm thấy day dứt, cô cắn môi, bước lên trước một bước. “Bác Mộ, bác hãy cố nén đau thương.”

“Ta đi ra ngoài một lúc, trợ lý Trần hãy sắp xếp nơi ở cho Thiên Tầm.” Ông dặn dò.

“Vâng, Mộ đổng đi cẩn thận!”

Trần Anh Hào tiễn ông vài bước rồi dừng lại.

Hai người đứng nhìn ông Mộ Trung Thiên đẩy cửa bước ra, bóng ông biến mất dần sau dãy hành lang dài của bệnh viện, dáng ông đơn độc vô cùng.

Cố Thiên Tầm càm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, nghĩ đến người đàn ông đang nằm trong phòng bệnh kia mà tim cô càng đau xót.

Cô không muốn lại một lần nữa phải đối mặt với sinh ly tử biệt....

Tất cả mọi chuyện đều quá tàn nhẫn với cô...

“Cố tiểu thư, hay là tôi đưa cô về khách sạn trước?” Trần Anh Hào nói,kéo cô trở về với thực tại.

Cô lắc đầu. “Có thể làm phiền anh mang đồ của tôi về khách sạn trước được không? Tôi muốn ở lại đây...”

Cô nhìn về phía cánh cửa đóng chặt đó. “Tôi không yên tâm anh ấy.”

Anh ở đây, cô không thể rời anh một bước nào được.

Trần Anh Hào trầm ngâm, gật đầu. “Vậy cũng được, tính cách của Mộ tổng ai cũng đều biết cả, ngài ấy sẽ không nỡ để cô ở ngoài này mãi đâu.”

Cố Thiên Tầm cười. “Mong là như vậy.”

.........

Đến chiều lại có y tá vào kiểm tra tình hình của anh.

Cố Thiên Tầm không dám vào, sợ làm anh nổi giận, ảnh hưởng đến việc điều trị của bác sĩ, nên cô đành đứng ngoài cửa ngó vào.

Anh đau đầu bất thường, đau đến không thể chịu nổi. Anh cắn môi dưới đến bật cả máu nhưng vẫn không hề thuyên giảm.

Cách một bức tường, Cố Thiên Tầm ở ngoài cũng cảm thấy lồng ngực đau đến khó tả, cô chỉ còn biết nén chặt cơn đau, cúi dựa vào tường.

Rõ ràng người đau đớn là anh...

Nhưng sự đau lòng đó của cô không hề kém cạnh...

Nỗi đau giảm bớt phần nào, mồ hôi anh túa ra ướt đẫm lưng. Bác sĩ thu dọn dụng cụ, chuẩn bị đi ra rồi, anh bỗng đột nhiên túm lấy tay ông.

Rất yếu ớt.

Đôi môi tái nhợt không còn giọt máu, khô khốc hỏi.

“Bên ngoài, cô gái đó... còn ở đấy không?”

“Vẫn ở đó, thưa ngài.”

Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, hơi thở nặng nề bất giác nín ngưng lại.

Tay anh không rời ra ngay mà nói thêm một câu. “Nếu cô ấy có hỏi tình hình thì hãy bảo cô ấy là, mọi chuyện đều ổn...”

Vị bác sỹ gật đầu, lúc này anh mới buông tay ra.

Bên ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Thiên Tầm vội vàng bật dậy khỏi mặt đất. Khẩu ngữ tiếng Anh của cô không tốt lắm, cô nhìn bác sỹ lúng túng không biết phải làm sao.

Vị bác sỹ dường như nhìn thấy được sự lo lắng của cô nên ông đã chủ động nói với cô bằng tiếng Trung một cách trôi chảy. “Cô yên tâm, tình hình bệnh nhân rất khá. Hai ngày nay sẽ mau chóng sắp xếp để tiến hành phẫu thuật.”

Cố Thiên Tầm thở phào nhẹ nhõm, cô không ngừng nói cảm ơn. Đến khi vị bác sỹ đi rồi, cô liền bám vào cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy khẽ ra một khe nhỏ, cẩn thận nhìn anh.

Bên trong phòng.

Anh quay lưng lại cửa nên cô không nhìn thấy nét mặt của anh lúc này.

Cố Thiên Tầm không kìm lòng được, khe khẽ đi vào, nhích lại gần anh. Nghe thấy những tiếng thở không ổn định của anh, tim cô thắt lại.

Lúc này cô thật sự không biết mình có thể làm được gì cho anh, thậm chí đến cả lời an ủi cô cũng không nói ra được. Chỉ biết làm theo bản năng, sát lại gần anh, khẽ ôm lấy anh từ đằng sau.

Anh giật mình, hơi thở trở nên gấp gáp hơn.

“Em xin lỗi, em chẳng thể làm được gì cho anh...” Cái cảm giác bất lực sâu sắc này khiến cô cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

“Tôi không cần cô làm bất cứ cái gì cho tôi cả!” Anh lên tiếng giọng lạnh lùng như đá.

Anh quay người, gạt tay cô ra, mắt nhìn chằm chằm vào cô lạnh lùng. “Tôi chỉ muốn cô biến mất trước mắt tôi! Biến mất ngay lập tức!”

Mỗi lời anh nói ra đều nặng nề như thể dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để nói vậy. Nói xong, môi anh trắng nhợt.

Vết máu khô trên môi khiến người ta sợ hãi.

“Anh muốn em đi cũng được, vậy anh tốt nhất là hãy khỏi bệnh đi!” Cô cũng kiên nghị như vậy, sợ anh không nghe rõ, mỗi từ cô nói ra đều chậm rãi, nặng nề.

Cố Thiên Tầm lấy bông gòn trong ngăn kéo tủ ra, nhẹ nhàng thấm nước rồi quay lại giường, cô nhìn chặt vào anh. “Đợi đến một ngày anh đủ sức ném em ra khỏi đây, em sẽ lập tức biến mất trước mắt anh!”

Dường như vì câu nói cuối cùng của cô mà mắt anh lóe lên một tia xám lạnh.

Cố Thiên Tầm cầm miếng bông ẩm lên, định lau vết máu khô trên môi anh. Ngón tay cô vừa chạm lên, lông mi anh khẽ động đậy, tâm trí đang trầm mặc của anh bỗng bừng tỉnh, ngay sau đó anh hất tay cô ra. “Đi ra!”

Lạnh lùng.

Miếng bông gòn rơi xuống giường trong chốc lát thấm ướt chiếc chăn, tạo thành một vòng tròn ướt trên đó.(

Giống như vết thương trong tim cô vậy.

Ngón tay cô cứng đờ lại. Một lúc sau, cô nhặt miếng bông lên rồi ném vào sọt rác nhưng cô vẫn không đi mà lại lấy ra một miếng bông khác làm lại.