Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 231: Vì có anh ỏ đây, cho nên em đã đến




Cảnh Nam Kiêu cũng không nỡ. “Giờ còn giấu cô ấy cũng đã không còn nghĩa lý gì nữa rồi. Hãy nói đi! Dù kết quả có thế nào thì cô ấy cũng cần phải biết sự thật.”

Trần Anh Hào có phần khó xử, nhưng cuối cùng anh vẫn nói sự thật. “Mộ tổng... có khối u... ác tính trong não.”

Cố Thiên Tầm bất giác siết chặt bàn tay, móng tay đâm vào da cô cũng không có chút cảm giác nào.

Cảnh Nam Kiêu đặt tay lên vai cô an ủi bằng cử chỉ không lời lặng thầm cho cô một chỗ dựa.

“Giờ Mộ tổng đang điều trị bên Mỹ, hai ngày nữa sẽ làm phẫu thuật. Còn về tỷ lệ thành công...” nói đến đây anh ta ngừng lại.

Giọng nói áp lực nặng nề. “Thấp đến không thể thấp hơn được nữa...”

Cố Thiên Tầm dường như ngộp thở.

“Mộ tổng sợ cô lo lắng, vì vậy trước giờ luôn giấu cô.” Nét mặt Trần Anh Hào u ám như mây đen bao phủ. “Sự thực là thwofi gian gần đây thị lực của ngài ấy liên tục giảm sút, người cũng rất yếu... Trước hai ngày cuối cùng ở bên cô, ngày nào cũng nằm viện điều trị.”

Cố Thiên Tầm nghe thấy những lời đó, trong đầu cô không ngừng tưởng tượng ra những tình cảnh đó.

Chẳng trách thời gian gần đây đều không thấy anh lái xe...

Chẳng trách anh hay bị đau đầu....

Chẳng trách nhìn anh lúc nào cũng rất mệt mỏi. Nhất là trong mấy ngày cuối.

Còn cô lúc đó lại đang ngập chìm trong những đau khổ và oán hận không còn tâm trí nào mà mới ngu ngốc đến mức chưa từng để ý bận tâm nhiều về anh.

“Trợ lý Trần, anh hãy cho tôi biết giờ anh ấy đang ở bệnh viện nào, tôi phải làm gì thì mới liên lạc được với anh ấy? Hoặc là tôi đi đâu để tìm anh ấy? Anh ấy ở thành phố nào bên Mỹ?”

Cô hỏi một tràng những câu hỏi đến mức đầu óc quay cuồng.

Cô cầm điện thoại lên gọi cho hãng hàng không để đặt vé.

Trần Anh Hào cắm cúi viết dòng địa chỉ bằng tiếng Anh lên giấy, Cảnh Nam Kiêu nhận lấy nhìn một cái rồi nói với Cố Thiên Tầm. “Để anh đặt vé, em đọc số chứng minh nhân dân cho anh là được.”

...............

Tại Seattle.

Trong bệnh viện.

“Just one more bite, please!” (Ăn thêm một thìa nữa!)

“Please, sir!”

“Please!”

Trong phòng bệnh chốc chốc lại vang lên những tiếng cầu khẩn, nghe chừng rất bất lực.

Người hộ lý chăm sóc bệnh nhân gặp phải người bệnh không chịu ăn như vậy, cảm thấy rất mệt mỏi.

Người đàn ông bên cửa sổ vẫn không mảy may bận tâm, chỉ hướng ánh mắt mờ đục nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang suy nghĩ về một nơi xa lắm.

Cô hộ lý chán nản bưng bát cháo trắng ra khỏi phòng.

“Lại không chịu ăn nữa sao?” Người đứng bên ngoài cửa là Hoắc Thanh Uyển và ông Mộ Trung Thiên.

Ông Mộ cau mày, buồn bã. Ông cầm lấy bát cháo từ tay người hộ lý, định bước vào khuyên con trai, nhưng Hoắc Thanh Uyển lại nói: “Hay là để cháu đi?”

“Cô?” Ông Mộ hoài nghi.

Hoắc Thanh Uyển đến đây đã được hai ngày rồi. Tình hình hiện nay mà cô ta vẫn còn xuất hiện được, ông Mộ tất nhiên cảm thấy cảm kích. Nhưng rõ ràng là... con trai ông không hề thích cô ta.

Thậm chí là rất ghét.

Vì vậy dù là vào tình cảnh này rồi nhưng cô ta vẫn không có được chút thiện cảm nào từ Mộ Dạ Bạch. Thậm chí là căn phòng bệnh này cũng hiếm khi bước được vào.

Lão phu nhân khuyên cô ta về đi nhưng cô ta không chịu.

“Vâng, bác để cháu ạ. Dù gì cháu cũng là phụ nữ, làm những việc như thế này cũng có kinh nghiệm hơn.” Hoắc Thanh Uyển cầm lấy bát cháo từ trong tay ông Mộ. “Giờ anh ấy đang bị bệnh, không khác gì đứa trẻ, cần được dỗ dành. Để cháu vào thử xem sao.”

Ông Mộ nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Vậy cũng được!”

Nhìn Hoắc Thanh Uyển bưng bát cháo vào phòng, ông Mộ không kìm được ý nghĩ. Lúc này nếu có Thiên Tầm ở đây thì tất cả mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết hết.

Nó chưa bao giờ thắng được Thiên Tầm.

Vừa nghĩ ông vừa bất lực lắc đầu, ánh mắt vô tình nhìn về hành lang dài trước mắt, một bóng người xuất hiện khiến ông kinh ngạc mở to mắt ra, tưởng là mình hoa mắt.

Nhưng...

Bóng người đó càng lúc càng lại gần khiến ông nhìn rõ hơn.

Bên cạnh còn có Trần Anh Hào.

Làm thế nào Thiên Tầm đến đây được vậy...

Vì tình yêu, vào lúc tính mạng Mộ Dạ Bạch nguy cấp nhất, cô đã vượt qua trăm sông ngàn núi đến bên cạnh người mình yêu...

............

Hoắc Thanh Uyển đặt bát cháo xuống một bên rồi đi về phía cửa sổ.

“Dạ Bạch.”

Cô ta cúi đầu gọi một tiếng. Người ngồi bên cửa sổ hơi quay lại, một lúc sau mới nhìn vào cô ta, cau mày.

Đôi mắt vô hồn đó khiến tim Hoắc Thanh Uyển không ngừng đập liên hồi, cô ta khe khẽ quơ tay trước mặt anh.

Con ngươi trong tròng mắt không hề động đậy chút nào.

Lẽ nào...

“Cô tưởng là tôi mù rồi sao?” Giọng anh hơi giễu cợt, không hề khách sáo mà gạt tay cô ta ra.

Sắc mặt âm trầm, có một vẻ cục cằn khác thường khiến Hoắc Thanh Uyển thầm hít sâu một hơi.

Quả nhiên....

Người đàn ông bị bệnh tật giày vò thật là đáng sợ.

Thực tế thì...

Anh bây giờ không khác người mù là bao.

Trước mắt như bị một lớp sương mù dày đặc che phủ vậy, rất mơ hồ, luôn phải rất nỗ lực mới có thể nhận biết được là vật gì.

“Em không nghĩ vậy, anh cũng đừng nghĩ thế. Sẽ có điều kỳ diệu xảy ra. Phẫu thuật xong vài ngày là anh sẽ khỏi hoàn toàn thôi. Để em mang cháo cho anh.”

Cô ta vừa nói vừa quay người đi. Mộ Dạ Bạch đưa tay giữ chặt cánh tay cô ta lại.

“Đau quá, Dạ Bạch, anh mau buông tay ra!”

Anh thật sự không còn sức lực nữa, những đường gân xanh bỗng chốc nổi dọc cánh tay.

“Hoắc Thanh Uyển, cô đừng làm những chuyện vô ích nữa! Mau biến mất khỏi trước mắt tôi, nghe rõ chưa?” Trong mắt anh hiện rõ sự căm ghét, chán chường.

Trước phản ứng như vậy của anh, Hoắc Thanh Uyển cảm thấy lòng tự tôn bị một đả kích lớn.

Cô ta dùng lực gỡ tay anh ra, nghiến răng nói. “Mộ Dạ Bạch, em nói cho anh biết, em không những không biến mất trước mắt anh mà còn cưới anh nữa! Chỉ cần anh còn sống, em không lấy ai khác ngoài anh! Giờ trò chơi của anh với Cố Thiên Tầm đã kết thúc rồi, nhìn bộ dạng đau khổ đến mức chết đi sống lại của cô ta, em thật sự cảm thấy sung sướng hả hê vô cùng! Đây chính là báo ứng!”

Hơi thở của Mộ Dạ Bạch nín lại, nét mặt càng u ám hơn.

“Đau lòng rồi sao?” Hoắc Thanh Uyển cười rộ. “Mộ Dạ Bạch, có giỏi thì anh đừng tỉnh lại, anh tỉnh lại rồi em sẽ báo thù! Lúc trước anh ở lễ đường trước mặt bao nhiêu phóng viên, người thân bạn bè đồng nghiệp tuyên bố hủy hôn với em, anh có biết em bị người ta chế giễu, khinh thường, cười cợt như thế nào không?”

“Nếu không làm thế chắc cô còn ảo tưởng cho rằng tôi sẽ yêu cô! Hoắc Thanh Uyển, nếu cô vẫn còn cái suy nghĩ ngây thơ như vậy thì tôi khuyên cô hãy từ bỏ đi!”

“Nếu em không chịu từ bỏ thì sao? Lúc đó mặc lễ phục đứng giữa đám đông hỗn loạn, em đã tự thề với lòng mình, sau này nhất định sẽ có ngày em bắt anh phải đích thân hôn em, tuyên thệ trước mặt mọi người, đeo nhẫn cưới vào tay em!”

Nghe những lời cô ta nói, Mộ Dạ Bạch không những không tức giận mà ngược lại cười.

“Anh cười cái gì?”

“Đến giờ còn nằm mơ giữa ban ngày được, tôi cũng đến phục cô. Hãy cố mà giữ tiếp cái giấc mơ đó nhé!”

“Anh...” Cô ta tức giận thở dốc, đang định nói gì đó thì một giây sau đã bị Mộ Dạ Bạch mở cửa tống cổ ra ngoài.

“Mộ...” lời của cô ta đã bị cánh cửa đóng “rầm” lại một tiếng lớn cắt đứt.

Thế giới đã trở lại yên bình rồi!

Mộ Dạ Bạch mệt mỏi ôm trán, ngồi trên giường.

Nghĩ lại đến lời Hoắc Thanh Uyển vừa nói đến Cố Thiên Tầm, anh cảm thấy lồng ngực đau tức.

Cô bị thất tình mà đau khổ đến chết đi sống lại?

Sao có thể như vậy được?

Cô ấy đã nói sẽ dứt khoát cơ mà...

Hơn nữa tất cả mọi người đều nói với anh là cô rất tốt, yên bình sống những ngày tiếp theo và vẫn tiếp tục đi làm...

Đang rầu rĩ thì cánh cửa phòng bệnh lại mở ra.

Anh cau mày, nghe thấy không rõ ràng lắm. Giờ không chỉ thị lực mà khả năng nghe cũng bị ảnh hưởng...

Anh hồ nghi nhìn về phía cửa.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, anh chỉ nhìn thấy một cái bóng lấp loáng. “Đứng lại!”

Nhưng cái bóng đó không nghe lời anh mà vẫn đi vào.

Anh tức giận.

Anh đối với Hoắc Thanh Uyển giờ đã không còn bất cứ nhẫn nại nào nữa rồi!

Anh bước đến, thô bạo nắm lấy cánh tay cô, mở cửa ra rồi lại một lần nữa hất ra ngoài, không quên nghiến răng gào lên từng chữ một. “Tôi cảnh cáo cô, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Cút đi!”

“Em đã ngồi hơn một tiếng xe bus, hơn 10 tiếng trên máy bay rồi lại 5 tiếng nữa trên xe mới đến được đây...” Giọng nói cô gái đó ấm áp dịu dàng khiến anh sững người lại.

Bàn tay đang tóm lấy cánh tay cô cứng đờ lại. Còn chưa kịp cúi xuống nhìn kỹ cô thì bàn tay anh đã nới lỏng ra theo bản năng.

“Em còn chưa kịp nghỉ ngơi anh đã đuổi em đi, làm vậy có phải quá vô tình không?”

Mắt cô ngân ngấn nước, nói ra đầy đáng thương, nhưng chỉ có cô mới biết lúc này trong lòng mình kích động đến nhường nào.

Đôi mắt chỉ biết nhìn chặt vào anh hồi lâu như thể chỉ cần rời khỏi đó là người đàn ông này sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình vậy.

Nhưng...

Sẽ không thể nào nữa!

Giờ cô đã đến đây rồi, đứng ở đây rồi, cô sẽ không để cho anh rời xa mình càng không ngu ngốc rời xa anh nữa!

“Sao... cô lại đến đây?” trong lòng anh trỗi dậy bao cảm xúc phức tạp, vừa chấn động vừa vui mừng cứ cuốn lấy trái tim anh, sau đó gương mặt anh chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt.

Lạnh nhạt vô tận.

Nhưng...

Anh không biết rằng sự lạnh nhạt ngụy trang này sẽ không thể nào làm cô lùi bước dược nữa.

“Vì có anh ở đây, cho nên em đã đến.” Cố Thiên Tầm rất cố gắng nở một nụ cười, cố gắng để giọng nói của mình nghe bình thàn.

Tay cô nắm lấy tay anh. “Chắc anh không biết là tiếng Anh của em tệ thế nào. Nếu không phải có trợ lý Trần thì không biết chừng giờ này đang lạc ở nơi nào không biết.”

Ngón tay anh bị cô cầm chặt, khẽ run lên.

Anh muốn rút tay ra nhưng bị cô nắm chặt lấy, cô nhìn anh ánh mắt khẩn cầu.

Anh chấn động, ngực như bị vật gì đó đè nặng ngộp thở, anh lập tức dùng ết sức rụt tay về, cáu gắt. “Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rồi chúng ta đã kết thúc rồi! Không phải cô đã rất dứt khoát rồi hay sao? Còn đuổi theo đến tận đây làm gì?”

Cô gái ngốc này!

Đến giờ anh trong bộ dạng thê thảm như thế này, anh không muốn nhất chính là để cô nhìn thấy.

Kỳ thực anh không thể hứa hẹn với cô bất kỳ điều gì trong tương lai.

Sau khi phẫu thuật, nếu anh chết thì cũng coi như xong, ít nhất sẽ không liên lụy đến cô. Nhưng nếu anh bị tàn tật hoặc thành người thực vật thì phải làm sao?

Cho dù có nghĩ một cách tích cực nhất là anh có thể tỉnh lại bình thường thì cũng vẫn phải hóa trị. Lẽ nào anh lại phải chôn vùi những năm tháng thanh xuân tươi đẹp nhất của cô lãng phí ở nơi này bên một người sống dở chết dở như anh sao?

“Em rất dứt khoát, giờ em đã dứt khoát theo anh đến Seattle rồi, dứt khoát theo đuổi tình yêu của em, điều này có gì sai chứ?” Cố Thiên Tầm định giơ tay ra nắm lấy tay anh một lần nữa.

Dù không nhìn thấy rõ nhưng anh dường như cảm nhận được vậy, lùi lại một bước tránh cô.

Bàn tay cô bỗng lạc lõng giữa không trung.

“Hãy đi đi! Cố Thiên Tầm, số cổ phần cô muốn tôi đã cho cô hết rồi còn gì, cô đừng tham lam không biết đủ như thế! Số đó đủ cô tiêu cả đời không hết rồi!”

Anh nói những lời thóa mạ cô đầy dối lòng để mong cô giận mà bỏ đi.

“Phải, số tiền đó là đủ rồi, thậm chí còn dư thừa. Vì vậy để bày tỏ lòng biết ơn, em cảm thấy mình có nghĩa vụ chăm sóc tốt cho anh vào lúc như thế này.”

“Không cần! Tôi có người chăm sóc rồi, không cần một người dư thừa như cô!”

Người dư thừa...

Biết rõ rằng anh đang cố tình nói những lời này để đả kích mình nhưng tim cô vẫn đau như kim đâm, vô cùng khó chịu.

Cô nhìn anh, mặt anh trắng nhợt đôi mắt hơi lồi ra. Mới có mấy ngày không gặp mà anh đã gầy đi thấy rõ.

Cố Thiên Tầm đột nhiên cảm thấy bất lực, không còn sức nói những lời thừa thãi nữa, giờ điều duy nhất cô muốn làm là ôm lấy anh mà thôi!

Muốn được cảm nhận một cách rõ ràng sự hiện diện của anh!

Tim cô thắt lại, cô không nói gì nữa, bước lên trước ôm chặt lấy anh.

Anh giật mình.

Hơi ấm từ người cô lan tỏa khiến trái tim sắt đá của anh bống chốc như được sưởi ấm lại. Nhưng...

Anh nắm lấy tia lý trí cuối cùng.

“Cố Thiên Tầm, đủ rồi!” Anh dùng lực gạt tay cô ra.

“Không đủ! Vĩnh viễn không đủ!” Cô gào lên, cổ họng nghẹn lại. Khuôn mặt nhỏ bé vùi vào ngực anh, thà chết chứ không chịu buông. “Em cứ ôm anh như thế này!”

“Đừng có giống như Hoắc Thanh Uyển khiến người khác chán ghét!” Anh nhắm mắt lại, cố gồng người lên.

Kiềm chế không ôm lại cô.

Nhưng...

Có trời biết đất biết, anh đã phải cố gắng đến mức nào!

Trời đất quỷ thần biết, suốt một thời gian dài, mỗi ngày mỗi giờ phút anh đều mơ tưởng được ôm cô vào lòng...

“Mộ Dạ Bạch, bất luận trước đây anh tiếp cận em vì mục đích gì thì đó cũng là anh tự mình chuốc lấy, giờ anh phải có trách nhiệm với em. Cả đời này bất luận anh như thế nào em đều dính chặt anh không buông, anh nghe rõ chưa?!” Cô ngốc nghếch nói những lời cố chấp.

Anh phiền não, muốn phát điên lên.

“Người đâu! Người đâu! Có ai ngoài đấy không?” Anh không ngừng thét gào.

Cánh cửa bỗng được mở tung ra.

Trần Anh Hào bước nhanh vào. “Mộ tổng.”

“Lôi cô ta ra ngoài cho tôi!” Anh dùng mọi sức lực hất cô ra.

Vào giây phút những ngón tay cô bị giằng ra khỏi người anh, anh cảm nhận rõ ràng được trái tim mình như muốn vỡ vụn ra.

Không có vòng tay của cô, anh chợt cảm thấy lạnh lẽo...

“Mộ tổng...” Nét mặt Trần Anh Hào khó xử, hết nhìn Mộ Dạ Bạch lại quay sang nhìn Cố Thiên Tầm.

Cô đã đau lòng đến không nói nên lời nữa rồi, chỉ tóm chặt lấy cánh tay anh không chịu buông ra.

“Nghe không hiểu lời tôi nói sao? Hay là muốn thấy tôi sắp chết rồi nên không ai thèm nghe lệnh của tôi nữa?!” Mộ Dạ Bạch cắn răng nói.

Nghe câu nói nặng nề này của anh, Trần Anh Hào bỗng giật mình kinh sợ, lập tức cúi đầu. “Tôi hiểu rồi.”