Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 221: Bỏ qua quá khứ, mở ra tương lai




“Lòng đố kỵ của mẹ con quá lớn, căn bản không thể để cho Vân La được sống yên ổn. Thế nhưng bà ấy không biết rằng bà ấy càng làm như vậy thì chỉ càng đẩy ta ra xa, khiến gia đình này càng thêm tan nát hơn mà thôi.”

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch vẫn thâm trầm như cũ, không nói lời nào. Ánh mắt anh dừng lại trên chiếc đĩa đó dường như đang ngập ngừng băn khoăn không biết những lời bố nói có phải là sự thật hay không.

Tay ông Mộ nắm chặt chiếc đĩa, hơi thở ông nặng nề. “Nội dung của chiếc đĩa này không chỉ gây tổn thương cho Vân La mà nó còn là vết thương trong lòng ta và cả Thiên Tầm! Ta không muốn để cho bất cứ ai xem nó, thậm chí ta hy vọng nó sẽ bị hủy đi vĩnh viễn để không bao giờ có thể động vào nỗi đau của mọi người nữa, nhưng... đây cũng là chứng cứ để chứng minh mọi chuyện với con.

Như là đã hạ quyết tâm rất lớn vậy, ông đặt chiếc đĩa ra trước mặt Mộ Dạ Bạch, nhìn anh một cái nhìn trầm trọng: “Hiện giờ, ta giao nó cho con!”

Mộ Dạ Bạch không hề có bất cứ hành động nào.

“Muốn phán xét thế nào đều tùy thuộc vào con. Dạ Bạch, những gì mà mẹ con đối xử với Vân La, Thiên Tầm và cả Thiên Hàn nữa đều không chỉ có từng ấy thôi đâu.”

Thân người Mộ Dạ Bạch bỗng chốc siết chặt lại. Từng giọt chất lỏng thấm vào cơ thể anh, anh chỉ cảm thấy toát lạnh. Nghĩ đến Thiên Tầm từng nói đến chất độc trong người Thiên Hàn...

“Chuyện chân của Thiên Hàn có lẽ con không rõ. Vì cũng đã qua ngần ấy năm rồi, không còn chứng cứ gì nữa vì vậy ta nói nhiều thế nào đi nữa thì con cũng sẽ không tin. Lần này chất độc trong người Thiên Hàn còn là chất kịch độc nguy hiểm và gây hại hơn cả Heroin, xuất xứ từ vùng tam giác vàng, chuyên để đối phó với lính đánh thuê.”

Mộ Dạ Bạch chấn động, anh dường như chưa từng nghĩ rằng mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.

“Gần đây ta vẫn làm việc với phía cảnh sát, phía họ đã có manh mối rồi, ta tin là không bao lâu nữa sẽ có ngày mọi chuyện được sáng tỏ thôi.”

Anh nhíu mày lại. “Ông cũng nghĩ đó là do mẹ làm sao?”

“Dạ Bạch, về mặt này cậu con có nhiều quan hệ ngầm giới xã hội đen như thế nào chắc con hiểu hơn ta. Trừ mẹ con ra, ta chưa nghĩ ra ai khác có động cơ và điền kiện để hại Thiên Hàn như vậy nữa.”

Mộ Dạ Bạch không còn lời nào để nói nữa.

Ông Mộ Trung Thiên nhìn con trai với ánh mắt trầm ngâm, phức tạp. “Đợi đến ngày chân tướng được làm rõ, ta hy vọng con có thể hiểu được ta. Cũng hy vọng con biết rằng tại sao bao nhiêu năm qua ta luôn muốn ly hôn với mẹ con. Ta biết để con tha thứ cho ta dường như là không thể, ta từng thiếu quan tâm đến con, đó là ta sai trước, nhưng hãy cho ta cơ hội, ta sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho con!”

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch khẽ xao động như thể hiểu rõ được mọi chuyện sau bao năm bị mây mù che lấp...

Anh vẫn có phần chưa thích ứng được với điều này.

“Còn một chuyện nữa, bao nhiêu năm nay người có lỗi với mẹ con là ta chứ không phải Vân La, ngược lại từ đầu đến cuối mẹ con đã gây ra những tổn thương vô cùng vô tận đối với bà ấy, vì vậy, nếu có thể, ta hy vọng con đừng hận thù bà ấy. Bao nhiêu năm qua bà ấy đã chịu đựng đủ rồi! Hơn nữa... nếu con thực sự yêu Thiên Tầm thì đừng làm khó nó.”

Mộ Dạ Bạch cầm lấy chiếc đĩa, nắm chặt nó trong tay, tâm trí phức tạp vô cùng.

Anh có nên tin những lời này không?

Người mẹ trước giờ đều luôn yếu đuối, cam chịu, dịu dàng hiền từ trang nhã như bà, tại sao trong mắt bọn họ lại đều biến thành độc ác tán tận lương tâm như vậy?

Anh thật không dám tin!

“Con tự mình nghĩ kỹ đi! Ta bảo y tá vào rút kim cho con.” Ông Mộ biết để có thể chấp nhận sự đả kích từ những lời nói này, đối với anh chắc chắn cần một thời gian nhất định.

Ông đứng dậy, bước đến cửa, đột nhiên quay người lại. “Phải rồi, còn một chuyện nữa...”

“Ta có thể hỏi con tại sao lại thu mua Cảnh Thị không? Con đâu có thiếu doanh nghiệp.”

Mộ Dạ Bạch bừng tỉnh, thuận tay ném chiếc đĩa lên bàn, lãnh đạm nói: “Con thích Cảnh Thị.”

“Không thể có chuyện đơn giản như vậy được. Vì Thiên Tầm? Chắc là không phải. Thiên Tầm đã cắt đứt quan hệ với Cảnh Nam Kiêu từ lâu rồi.” Ông Mộ tự suy đoán một lúc rồi lại tự phủ nhận.

Mộ Dạ Bạch chỉ giữ im lặng. Như nghĩ đến điều gì đó, anh cúi mặt xuống, ánh mắt đầy thù hận.

Ký ức kinh hoàng trong quá khứ như một mũi kim đâm vào ngực anh, khiến anh không thể quên được.

“Có liên quan đến mẹ con phải không?” Ông Mộ đoán.

Ông không phải người không biết gì. Nhìn thấy phản ứng của con trai như vậy lại thấy rõ được sự thay đổi trong thái độ của ông Cảnh Thanh Phong đối với mình bao nhiêu năm qua, ông cũng đoán được phần nào.

Nhưng dù gì thì quá khứ cũng là chuyện đã qua, ông không muốn truy cứu nữa.

“Phải. Liên quan đến mẹ tôi. Ông là chồng bà ấy, là trời của bà ấy nhưng ông đã không bảo vệ được bà ấy vậy thì chỉ có thể để con trai là tôi làm chuyện này. Hai mươi năm trước tôi đã đợi ngày hôm nay rồi!”

“Oan oan tương báo đến bao giờ mới hết? Dù cho con đã nắm được quyền ở Cảnh Thị thì đã sao chứ, mẹ con cũng đâu có nhìn thấy được.” Ông Mộ thở dài, nói. “Dạ Bạch, hãy thử tha thứ, bỏ qua cho người khác cũng chính là tự giải thoát cho mình, có như vậy người khác mới có thể thử tha thứ cho mẹ con. Con hiểu không?”

“Mong là con có thể nghĩ thông suốt.” Ông Mộ để lại một câu đó rồi đi ra khỏi phòng bệnh.

Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, dựa vào sofa. Trong đầu anh mường tượng lại toàn bộ những lời nói vừa nãy, chỉ cảm thấy đầu đau nhức khó chịu.

Tha thứ cho Cố Vân La? Bỏ qua Cảnh Thanh Phong?

Mẹ anh mới là kẻ thủ ác sau tất cả mọi chuyện?

Những hận thù giằng xé hơn 20 năm khắc sâu trong lòng anh bỗng chốc vì những lời nói của ông Mộ Trung Thiên mà hoàn toàn đảo loạn, điều này khiến anh khó mà chấp nhận được.

Một lúc sau y tá vào thay băng, anh vẫn chìm đắm trong những suy nghĩ của mình, chưa thể rút ra được.

Ngày thứ hai, Cố Thiên Tầm vẫn chưa có bất kỳ tin tức gì của Mộ Dạ Bạch.

Tâm trạng kích động khi biết có thai của cô vì việc biến mất của anh mà rầu rĩ. Nửa đêm, ngủ trong căn phòng tối yên tĩnh, sự kích động đó của cô đã biến thành lạnh lẽo.

Trong tim cô chỉ còn sự trống rỗng vô tận.

Nghĩ đến giấc mơ đêm hôm trước, cô thấy lạnh lẽo, ho khan vài tiếng rồi cuộn chặt mình trong chăn.

Hôm sau vì phải đến bệnh viện thử máu nên cô dậy rất sớm.

Lúc tắm rửa trong phòng vệ sinh, đột nhiên phát hiện dưới đáy quần lót của mình có vết máu, cô sợ hãi đến mức mặt tái mét.

Đứng đơ người tại đó không nhúc nhích hồi lâu.

Giật mình bừng tỉnh, đến đầu cũng không kịp chải, cô thay quần áo rồi vơ lấy chiếc túi xách lao ra khỏi nhà.

Suốt cả đường đi cô đều thấp thỏm bất an, mặt cắt không còn giọt máu.

Vết máu....

Điều này có nghĩa là gì?

Đứa trẻ trong bụng không khỏe mạnh? Hay là thật ra trong bụng cô không hề có đứa trẻ nào, tất cả chỉ là cô mừng hụt mà thôi?

Đoạn đường chỉ mất 20 phút nhưng cô cảm thấy nó dài đằng đẵng khó chịu.

Xuống xe xong, cô lập tức chạy vào bệnh viện lấy số. May mà những người làm xét nghiệm máu không đông lắm. Cô mang theo tâm trạng bất an vội vàng lấy giấy kết quả rồi đi vào phòng chẩn trị.

“Lượng Progesteron cao chứng tỏ cô không bị thai ngoài tử cung.” Vị bác sĩ đẩy gọng cặp kính dày, nói.C

Cố Thiên Tầm chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì ông nói tiếp: “Tuy không phải thai ngoài tử cung nhưng giờ cô đang có hiện tượng dự báo sảy thai. Tất cả những số liệu của cô đều không lý tưởng, HCG và Progesteron đều quá thấp, tình trạng này rất có thể khiến cô sảy thai.”

Sảy thai... Cố Thiên Tầm lặng người, một hồi lâu sau não cô vẫn mù mịt.

Định thần lại, mắt cô rưng rưng nước.

Cảm giác vừa được lên thiên đường xong lại bị hất xuống địa ngục có lẽ chính là cảm giác giờ đây cô đang trải qua.

Như bám víu lấy hy vọng cuối cùng, cô khẩn thiết nắm lấy tay áo vị bác sĩ, nghẹn giọng nói: “Bác sĩ, tôi muốn sinh nó ra! Cầu xin ông, hãy giúp tôi với, tôi không muốn bị sảy thai!”

“Không muốn sảy thai thì ba tháng đầu không được cử động nhiều.” Vị bác sĩ vừa viết đơn thuốc vừa dặn. “Tôi kê cho cô một ít Progesteron trước đã, xem tình hình thế nào. Nếu lượng Progesteron vẫn không cao lên thì không giữ nổi đứa trẻ này. Mỗi tuần cô đến tiêm một lần. Nếu vẫn còn hiện tượng sảy thai thì phải lập tức đến bệnh viện.”

“Được, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ không cử động nhiều.”

“Phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trên giường nhiều! 10 ngày nữa lại đến kiểm tra!”

“Vâng.” Cô gật đầu.

“Được rồi, giờ cô đi lấy thuốc đi, nhất định phải uống đúng giờ!”

“Vâng, nhất định ạ!”

Bác sĩ nói gì cô cũng đều gật đầu, ngoan ngoãn nghe theo. Quay người đi lấy thuốc, mỗi bước chân của cô đều cẩn thận nhẹ nhàng từng chút một.

Đứa trẻ trong bụng còn yếu ớt như vậy, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan vỡ mất

Con à, bất luận thế nào con cũng phải kiên cường, đừng rời xa mẹ...

Đi thang máy xuống tầng dưới lấy thuốc, đang cúi đầu kiểm tra lại thuốc thì người đằng trước bỗng nhiên lùi lại một bước, vô tình đụng trúng phải cô, cô sợ hãi đến mức lập tức vòng tay ôm lấy bụng.

Thuốc trong tay cô rơi lộp bộp xuống đất.

Rơi lung tung ra xung quanh.