Hai người nắm tay nhau ra khỏi bệnh viện, Cận Vân vẫn đang đợi.
Mộ Dạ Bạch ngồi vào xe xong liền đọc địa chỉ trung tâm cai nghiện. Cố Thiên Tầm quay qua hỏi anh, mắt cô nheo lại. “Sao anh biết Thiên Hàn ở đâu vậy?”
Mộ Dạ Bạch nắm lấy tay cô, không nói gì. Cận Vân ngồi đằng trước lên tiếng. “Chuyện của Cố tiểu thư, Mộ Dạ Bạch không gì là không biết.”
Cố Thiên Tầm nghe xong liền mỉm cười, trong phòng phơi phới. Cô nhìn Mộ Dạ Bạch một cái rồi đan năm ngón tay vào tay anh thật chặt.
Cúi xuống nhìn, cả hai bàn tay đều trống không.
Nghĩ lại hôm đó bên bờ biển cô trả nhẫn lại cho anh, cô rất muốn hỏi nhnwg lại cảm thấy e ngại.
Dù gì thì người chủ động trả lại cũng là cô, giờ lại chủ động hỏi đến thì thật mất mặt.
“Em muốn hỏi cái này à?” Mộ Dạ Bạch nhìn đôi mắt nãy giờ dán chặt vào tay anh, bèn đưa tay chỉ vào ngón áp út hỏi.
“..........” Cô sững người một lúc. “Anh biết đọc suy nghĩ người khác à?”
“Em nghĩ gì đều hiện hết trên mặt rồi.” Ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng, cảm giác chỉ mình cô mới có ánh mắt đó, người ngoài đều chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi.
“Vậy còn cái này đâu?” Cô bắt chước anh, gõ gõ lên ngón áp út của anh vài cái, nhìn anh chờ đợi. “Đâu mất rồi?”
“Vứt đi rồi! Lúc đó anh đã vứt xuống biển.” Mộ Dạ Bạch nói một cách nghiêm túc.
Mặt cô bỗng chốc tái hẳn đi, vừa tiếc nuối vừa khó chịu, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ đành buồn bã than thở. “Em mà biết trước như vậy đã không trả lại cho anh.”
“Muốn đem về sao?”
“Còn hơn là vứt xuống biển.” Cô có phần chán nản. Không nói đến giá tiền rất đắt của chiếc nhẫn đó mà đối với bọn họ, nó còn quan trọng không tả nổi.
Lúc đưa chiếc nhẫn cho anh xong, cô đã hối hận ngay tức khắc rồi. Bây giờ lại nghe anh nói vứt xuống biển, cô càng đau lòng hơn.
Mộ Dạ Bạch nhìn bộ dạng ủ rũ của cô thì cười, cúi đầu xuống rồi đột nhiên ghé sát tai cô, nói khẽ. “Tối anh đưa em ra biển vớt nó lên.”
Cố Thiên Tầm quay đầu nhìn anh. Anh không ngồi thẳng lại, hai người sát cạnh bên nhau, ánh mắt nhìn vào nhau, cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của anh.
Cố Thiên Tầm bật cười, tất cả những ủ dột đều như tan biến. “Nhất định là anh chưa vứt!”
Anh cười, lười biếng ngả người ra sau dựa vào ghế.
Cô thật ngốc.
Đó là chiếc nhẫn anh đã trao cho cô lúc cầu hôn, sao anh có thể nỡ lòng nào mà đem vứt đi chứ?
Hai người ngồi ghế sau nói chuyện cười đùa làm không khí trong xe như cũng ngọt ngào như mật, đến ngay cả Cận Vân lái xe đằng trước cũng động lòng. Tình yêu của bọn họ đẹp như vậy, có phải cô cũng nên yêu thử xem sao không?
Đúng lúc đang nghĩ vậy thì điện thoại bỗng rung lên.
Vừa lái xe vừa đeo tai nghe vào.
Sau đó Cận Vân nói: “Là tôi, ừm, Mộ tổng cũng ở đây, có chuyện gì...” Sau đó cô không nói gì nữa.
Chiếc xe bỗng đột ngột khựng lại. Trông nét mặt cô vô cùng nghiêm trọng.
Không khí trong xe bỗng chốc bị những u ám phát ra từ người cô bao phủ, đến hai người đang đắm chìm trong mật ngọt hạnh phúc ở ghế sau cũng cảm nhận rõ rệt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mộ Dạ Bạch hỏi, mặt anh trở lại vẻ nghiêm túc thường ngày.
Từ sắc mặt của Cận Vân, anh cũng cảm nhận thấy nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Cố Thiên Tầm nhìn hai người, không nói gì.
Cận Vân chỉ quay lại, mặt trắng bệch, khẽ thốt: “Giáo sư Phong... bị trúng gió, đang ở trong bệnh viện.”
Mặt Mộ Dạ Bạch cũng trở nên căng thẳng theo. Còn chưa kịp nói gì thì đến lượt điện thoại của anh vang lên.
“Dạ Bạch, giáo sư Phong đã vào viện rồi!” Cuộc gọi đầu tiên của Cố Đình Xuyên, bệnh viện nhà anh ta nên đương nhiên anh ta là người biết đầu tiên.
“Tôi biết rồi.” Mộ Dạ Bạch rất nhanh đã trấn tĩnh lại trước thông tin này, giọng anh trầm hẳn đi. “Tôi sẽ đến bệnh viện ngay.”
Vừa tắt máy xong thì lại một cuộc gọi khác ập đến, Cố Thiên Tầm nhìn một cái, màn hình hiển thị chữ “Bố”, hẳn là phó chủ tịch gọi đến.
Đắn đo trong giây lát, Mộ Dạ Bạch không nghe. Không cần nghe cũng biết chắc cũng là vì chuyện của giáo sư Phong.
“Rất nghiêm trọng à?” Cố Thiên Tầm lo lắng nhìn anh. Cô không biết giáo sư Phong là ai nhưng chắc chắn là một người rất quan trọng đối với bọn họ, nếu không thì đã không kéo theo hết cuộc gọi này đến cuộc gọi khác như vậy.
“Có phần nghiêm trọng.” Mộ Dạ Bạch nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Cận Vân, anh không biết phải giải thích với Cố Thiên Tầm như thế nào. Anh nâng khuôn mặt cũng lo lắng theo của cô và đặt vào đó một nụ hôn. “Anh xin lỗi, có lẽ anh không thể đi thăm Thiên Hàn cùng em được rồi. Anh hứa với em lần sau! Lần sau nhất định mình sẽ cùng đi!”
“Em thì không sao, chuyện của anh quan trọng hơn.” Cố Thiên Tầm lắc đầu. “Vậy giờ em xuống xe, hai người mau đi đến bệnh viện đi.”
“Để Cận Vân đưa em qua đó.” Giọng Mộ Dạ Bạch kiên quyết.
Cận Vân nói: “Mộ tổng, tôi đi cùng anh qua đó! Tôi không yên tâm!”
Dù gì anh cũng là bệnh nhân, hơn nữa giờ vị cứu tinh duy nhất của anh lại đang trong bệnh viện chưa rõ sống chết ra sao.
“Tôi gọi taxi, cô phụ trách đưa Thiên Tầm đến trung tâm cai nghiện rồi sau đó đưa cô ấy về.”
Thiên Tầm nắm chặt lấy tay anh. “Anh đừng lo cho em, em có thể tự bắt taxi đi được mà.”
“Ngoan, nghe lời anh. Đừng để anh lo lắng. Hiểu chưa?” Mộ Dạ Bạch xoa xoa má cô như dỗ dành trẻ con, nhưng ngữ khí của anh không hề có bất cứ sự thỏa hiệp nào.
Trung tâm cai nghiện ở nơi hoang vu hẻo lánh, lại cách xa thành phố, nếu đi về muộn rất có thể không bắt được xe.
Cố Thiên Tầm bất giác nhìn sang Cận Vân, Cận Vân cũng gật đầu. “Vậy chỉ có thể như thế thôi. Cố tiểu thư, tôi đưa cô đi để Mộ tổng bắt taxi vậy.”
Giờ cũng chỉ còn cách này.
Sau khi sắp xếp xong, Cố Thiên Tầm kiên quyết đi xuống bắt taxi cùng Mộ Dạ Bạch. Trước khi lên xe, anh đột nhiên cúi xuống, hôn cô thật sâu trước ánh mắt bao người xung quanh.
Không biết có phải cô đang hiểu lầm không mà giây phút đó đột nhiên cảm thấy nụ hôn đó chứa đựng những tâm tư tình cảm phức tạp của anh.
Có phần không nỡ, như quyến luyến lại như thất vọng...
Cô vẫn còn muốn nhìn thêm nữa thì anh đã bước vào trong xe, chỉ còn lại một góc áo khoác....
Cô đứng yên đó nhìn theo xa xăm, cho đến khi chiếc xe mất hút giữa dòng người và xe cộ, biến mất dần dưới mắt mình cô mới thu lại ánh nhìn.
Dường như bị nụ hôn đó ảnh hưởng mà cô thẫn thờ đứng đó trông theo.
“Cố tiểu thư.” Cận Vân gọi cô.
Cô sực tỉnh, hỏi: “Giáo sư Phong là ai vậy, tôi có thể biết được không?”
Có thể nhận thấy đó là một người rất quan trọng đối với Mộ Dạ Bạch, nhưng trước đây cô chưa từng nghe anh nhắc đến.
Trên mặt Cận Vân thoáng bối rối nhưng rất nhanh sau đó, cô trấn tĩnh lại. “Là một người bạn rất quan trọng của Chủ tịch, hai nhà đã kết giao đến đời thứ hai rồi.”
“Vậy sao?” Cố Thiên Tầm nhìn lại hướng chiếc xe lao đi. “Nhìn anh ấy có vẻ tâm trạng rất không ổn.”
Đây đâu phải chỉ là tâm trạng không ổn?
Rất nhiều người đều đang lo lắng thấp thỏm chờ đợi giáo sư Phong làm phẫu thuật cho anh, kết quả...
Trúng gió, cho dù có thể hoàn toàn bình phục thì cũng không thể cầm được dao mổ nữa rồi. Nghiêm trọng hơn là bệnh tình của Mộ tổng căn bản không thể đợi đến khi ông ấy hoàn toàn bình phục được.
Cận Vân nghĩ đến điều này thì lập tức tâm trạng cô chùng xuống buồn rầu.
Sợ Cố Thiên Tầm nhìn ra được điều bất thường nào, cô liền ngồi vào xe lại, rồi nói: “Cố tiểu thư, lên xe thôi, chúng ta cố gắng nhanh chóng đi thăm cậu Thiên Hàn rồi về sớm.”
“Ừm.” Cố Thiên Tầm không hỏi thêm nữa, lên xe theo. Nhưng không hiểu sao tim cô bỗng chợt có cảm giác vô cùng bất an.
Trong đầu cô cứ hiện ra nụ hôn cuối cùng của anh.
......................
Tại bệnh viện Vân Sam.
Bên ngoài phòng bệnh của giáo sư Phong đã đầy ắp người. Trừ những bác sĩ là học sinh của ông trong bệnh viện thì còn có mấy người của khách sạn dường như đều có mặt.
“Sao tự nhiên lại trúng gió chứ?” Lão phu nhân mặt đầy lo âu, hỏi cháu gái của giáo sư Phong.
Phong Dĩnh mặt cũng ủ dột. “Lúc sáng còn khỏe mạnh bình thường mà, lúc trưa không chú ý đã đột nhiên ngất trong nhà.”
Ông Mộ Trung Thiên mím môi, đứng một bên lặng lẽ nghe, nét mặt vô cùng căng thẳng.
“Vậy còn phẫu thuật của Dạ Bạch...” Cố Đình Xuyên lên tiếng.
“Giáo sư Phong thế nào rồi?” Mộ Dạ Bạch vừa lao đến vừa hỏi.
Cố Đình Xuyên lo lắng nhìn anh. Phong Dĩnh nói: “Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tạm thời không thể tự đi lại được. Còn ca phẫu thuật của anh...”
Giọng Phong Dĩnh u ám đi phần nhiều. “Tôi nghĩ ông nội tôi từ giờ đến cuối đời đều không thể cầm dao mổ được nữa.”
Cái đáp án này không hề bất ngờ.
Tất cả mọi người ở đó đều biết. Nhưng...
Chính tai nghe thấy như vậy lại khiến người ta rất buồn. Đúng như Phong Dĩnh đã từng nói: giáo sư Phong còn không dám cầm dao thì người khác đều chẳng ai dám cầm. Còn những ca mổ ông dám nhận thì những người khác đều chẳng ai đủ năng lực để nhận.
Trường hợp của Mộ Dạ Bạch là một ca quá đặc biệt.
Không khí bỗng chốc trở nên ảm đạm thê lương, có phần ngột ngạt.
“Mọi người đều vào thăm bác một lát đi.” Người đầu tiên phá vỡ không khí trầm lắng này chính là Mộ Dạ Bạch.
Anh ôm vai lão phu nhân để đỡ bà. “Bà nội, bà vào đi.”
Mộ lão phu nhân trước giờ luôn là người cứng rắn trên thương trường, lúc này cũng không kiềm lòng được mà đỏ hoe mắt. Bà nắm lấy tay cháu trai, run run. “Cháu nhất định phải gắng gượng! Cứ xem như là vì bà! Hiểu chưa hả Dạ Bạch?”
“Cháu sẽ cố gắng.”
“Rất nhanh thôi, rất nhanh chúng ta sẽ liên lạc được với bác sỹ khác!”
Mộ Dạ Bạch gật đầu. Bên cạnh, ông Mộ Trung Thiên cũng nhìn con trai đầy xót xa, Mộ Dạ Bạch bất giác nhìn sang ông nhưng rất nhanh sau đã rời ánh mắt sang hướng khác.
........................................
Đêm khuya.
Mộ Dạ Bạch bước xuống tầng 1 đã nhìn thấy từ xa một bóng người đang đứng trong sảnh bệnh viện.
Đêm khuya như vậy rồi, bệnh viện vô cùng lạnh lẽo. Cô ôm lấy vai, không ngừng chà tay vào nhau để lấy hơi ấm.
Mộ Dạ Bạch lẳng lặng bước lại gần, hai tay anh vươn ra ôm chặt lấy cô từ đằng sau vào lòng. Cô thoáng giật mình, quay lại ôm ngược lại anh.
Hơi ấm từ người anh tỏa ra khiến cô bỗng cảm thấy thật ấm áp, gương mặt bé nhỏ dựa vào trước ngực anh, mỉm cười.
“Đang đợi anh à?” Mộ Dạ Bạch hỏi, giọng anh dịu dàng, trong màn đêm không khí bỗng chốc trở nên an yên vô cùng.
Dường như cả bệnh viện hoặc là cả thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.
“Ừm, em biết anh ở trong bệnh viện.” Cố Thiên Tầm ôm chặt lấy anh, khẽ hỏi. “Tâm trạng vẫn không ổn sao?”
Anh giật mình hỏi: “Sao em biết?”
“Anh có thể chỉ một ánh mắt có thể nhìn thấu tâm can em, em cũng có thể cảm nhận rõ ràng được tâm trạng của anh.” Cố Thiên Tầm cầm tay anh áp lên trước ngực mình, ngẩng đầu khẽ hỏi anh. “Anh có ổn không?”
Sự ấm áp, quan tâm đó khiến anh cảm động và rất xúc động.
Anh lên tiếng, giọng nói cũng biến đổi. “Vốn dĩ không ổn lắm nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Nghe anh nói vậy, Cố Thiên Tầm cảm thấy yên tâm hơn. Cô lùi ra khỏi lòng anh, nắm lấy tay anh. “Vậy giờ chúng ta về nhà nhé?”
“Về...nhà?” Anh lẩm bẩm hai từ này, trong lòng như có hàng tầng tầng lớp lớp những đợt sóng.
Có thể.....
Nơi nào có cô, nơi đó chính là nhà.
“Được, chúng ta về nhà.”
Anh nói, nhấn mạnh chữ “nhà”.
Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười, bước ra khỏi bệnh viện.
Lúc này trời đã tối đặc, chỉ còn những ngọn đèn đường chiếu rọi hai người.
Bọn họ đứng bên đường cùng bắt taxi, Cố Thiên Tầm buột miệng hỏi: “Gần đây hình như không thấy anh lái xe nữa.”
“Ừm, gần đây mệt quá, vì vậy....” Mộ Dạ Bạch nói một nửa, chỉ cảm thấy có một mùi tanh xộc đến, mọi thứ trước mắt mờ nhòe đi, càng không nhìn thấy gì.
“Dạ Bạch, xe đến rồi.” Cố Thiên Tầm vừa chặn một chiếc taxi lại, quay đầu nói với anh.
Anh lúc này đã quay lưng lại, cảm giác khó thở. “Em vào bệnh viện đợi anh, anh vào toilet một lúc.”
“A?” Cố Thiên Tầm bất chợt chưa kịp hiểu ra thì anh đã bước những bước lớn đằng trước, dáng vẻ vội vã như bỏ chạy.
Cố Thiên Tầm vẫn đứng ngẩn ra ở chỗ cũ, nhìn theo bóng anh một lúc.
“Này cô, có đi nữa không hả?”
Tiếng của lái xe lúc này đã kéo cô trở về thực tại, cô chạy theo anh, quay đầu lại từ chối.
Nhưng Mộ Dạ Bạch đã bước vào bệnh viện, nhanh như chớp biến mất trong nhà vệ sinh.
Anh thật sự không sao chứ?
.....................
Trong phòng vệ sinh.
Mộ Dạ Bạch bỏ tay ra, cả bàn tay đầy máu che kín. Anh chống tay lên bệ rửa mặt, chụm tay bụm một bụm nước lên rửa mặt.
Làn nước lạnh buốt đến tận xương khiến đầu anh tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng đầu đau như búa bổ, giống như sắp nứt đôi ra vậy...
Rất rõ ràng...
Tình hình ngày càng nghiêm trọng, bệnh tình lại càng không thể trì hoãn. Ca phẫu thuật đã được định trước giờ không cách nào thực hiện đúng lịch. Cứ trì hoãn thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm.
Anh thậm chí còn không dám chắc rằng mình có thể trụ được đến khi tìm ra một bác sĩ khác dám làm phẫu thuật cho mình không.
Nếu như trước khi tìm ra, anh đã rời xa thế giới này như vậy... mẹ anh, bố anh, bà nội... và còn cả Thiên Tầm của anh...
Nghĩ đến cô, tim anh đau thắt lại, máu lại không ngừng chảy ra, anh nhanh chóng bụm nước lên rửa.
“Anh ơi, anh không sao chứ? Có cần tôi giúp gì không?” Trong phòng vệ sinh, một người thanh niên nhìn anh hỏi.
Anh tắt nước, thở ra, xua xua tay. “Không cần, cảm ơn...”
Nói chuyện cũng có phần khó nhọc. Anh cúi lưng, chống tay lên bệ rửa mặt cố gắng để cơn đau tan đi một ít.
..........
Cố Thiên Tầm đứng bên ngoài chờ anh trong lo lắng. Người nào bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô đều lập tức ngẩng lên nhìn, thế nhưng đổi lại chỉ là thất vọng.
“Sao lâu vậy anh?” Người đàn ông vừa đi ra có bạn gái đợi bên ngoài. Hai người có vẻ như đến thăm người bệnh, thân mật khoác tay nhau đi về phía cửa bệnh viện.
Người thanh niên đó nói: “Vừa nãy trong nhà vệ sinh có một người bị chảy máu mũi, cũng không biết có phải là mắc bệnh gì không.”
“Chuyện này còn phải hỏi sao? Ở trong bệnh viện thì chắc chắn là mắc bệnh rồi. Có thể là bệnh máu trắng! Em nghe nói những người bị bệnh máu trắng thường hay vô cớ bị chảy máu mũi.”
Người thanh niên đó quay đầu nhìn lại một cái. “Vậy thì thật đáng thương, còn trẻ như vậy mà đã mắc phải căn bệnh vô phương cứu chữa.”
Cố Thiên Tầm nghe thấy những lời đó, bỗng chốc tai như ù đi.