Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 207: Ôm nhau ngủ bên bờ biển




Lời bày tỏ đó khiến mắt anh thâm trầm hơn. Anh đưa tay khẽ xoa nhẹ mơn man trên gương mặt cô.

Gió biển thổi khiến mặt cô lạnh đơ, không còn chút hơi ấm nào. Anh xoa nhẹ như đang nâng niu món đồ quý mà mình yêu thích nhất lại vừa giống như muốn lưu giữ những chút ấm áp cuối cùng vào trong ký ức cô.

Mũi Cố Thiên Tầm cay cay. Đột nhiên nụ hôn của anh bất ngờ ập đến.

Đôi môi của cả hai đều lạnh ngắt, thậm chí nụ hôn còn có vị mặn của gió biển. Sau khi hai đôi môi hợp lại làm một, hơi ấm dần dần khiến cho đôi môi của cả hai ấm áp hơn.

Cô nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn ấm áp của anh. Nhưng sự ấm áp đó chỉ kéo dài được vài giây ngắn ngủi, ngay sau đó trở nên gấp gáp, mãnh liệt hơn.

Một lúc sau anh hôn cô đến mức ngộp thở, chỉ biết ôm lấy cổ anh để dựa người vào.

Anh không nhịn được nữa, đè cô xuống dưới thân mình. Cuồng nhiệt hôn cô từ môi, xuống cằm... rồi kéo dài xuống đến xương đòn gánh...

Cô kích động, khẽ run lên, nhắm mắt lại. Đúng lúc cô đắm chìm trong cảm xúc đê mê nhất thì bỗng cảm giác có một thứ gì đó ẩm ướt ấm ấm kỳ quái trên cổ mình. Cô mở mắt ra, nhìn anh.

Anh đã lập tức ngồi thẳng dậy, bịt chặt mũi.

Cô giật thót tim, sờ lên cổ mình mới phát hiện ra... trên tay mình toàn là máu.

“Dạ Bạch?” Ánh đèn trên biển đủ để cô mờ mờ nhìn thấy dòng máu len qua kẽ ngón tay anh, chảy xuống. Cô ngồi bật dậy, nghiêng người qua. “Em xem nào, Dạ Bạch, anh sao vậy?

Cô vừa lo lắng lại vừa sợ hãi.

Bất giác không khỏi nhớ đến câu hỏi của một phóng viên trong buổi họp báo. Sức khỏe anh không tốt! Điều đó là sự thật sao?

Mộ Dạ Bạch không nỡ nhìn cô trong bộ dạng như vậy, cố làm bộ thản nhiên, gượng cười: “Đang nghĩ lung tung gì thế? Đừng tự mình dọa mình.”

“Vậy anh để em xem rốt cuộc anh bị làm sao.” Cô cũng không muốn nghĩ lung tung nhưng cảm giác bất an trong lòng ngày một lớn dần.

Nhìn đôi mắt trân trân vì lo lắng của cô, anh cảm thấy bất lực, bỏ tay ra khỏi mũi.

Cả mồm đầy máu khiến cô bàng hoàng, mắt cô bỗng chốc đỏ hoe. “Rốt cuộc anh bị sao vậy? Hãy cho em biết đi, tại sao lại bị chảy máu mũi như vậy? Vết kim trên tay anh cũng là vì sức khỏe anh không tốt, có phải không?”

Một loạt các câu hỏi đều bộc lộ rõ sự lo lắng bất an của cô lúc này.

Cô nhanh chóng lấy lật giở, lấy ra túi giấy ăn từ trong áo khoác của mình, nhưng mắt thì vẫn nhìn chằm chằm vào anh không rời.

So với vẻ bất an của cô thì anh ngược lại có phần bình thản. Anh đưa tay cầm lấy giấy ăn, chịu đựng mùi tanh và vị máu mặn chát, cố an ủi cô: “Đừng sợ, chỉ là chuyện vặt thôi.” Anh không lau máu mũi trước mà ngược lại, lau nước mắt cho cô trước, cố ý nói: “Bộ dạng này của em làm anh cảm giác như kiểu ngày mai mình chết ngay không bằng ý...”

Lời còn chưa nói hết đã bị tay cô chặn môi lại, nhìn anh trừng trừng giận dữ: “Em không cho anh ăn nói xui xẻo như vậy! Mau rút lại lời nói vừa rồi của anh ngay!”

Ăn nói xui xẻo...

Thực ra, cũng không hẳn.

Có thể thật sự đến một ngày nào đó, hai người họ sẽ âm dương cách biệt...

Anh ngẩng đầu nhìn cô. Bàn tay bịt trên miệng anh của cô khẽ run lên. Anh cười, gật đầu: “Được, anh rút lại những lời vừa nãy.”

“Anh phải hứa với em, anh nhất định sẽ không có chuyện gì.” Cô vẫn chưa yên tâm, giống như đứa trẻ cần lời dỗ ngọt, dù có thể biết rằng nó chẳng phải sự thật.

Anh không muốn lừa cô, nhưng lúc này lại càng không muốn khiến cô đau lòng, bèn giơ tay thề: “Anh hứa, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Bỏ tay xuống, anh còn nói thêm một câu: “Chỉ là nóng trong thôi, gần đây thời tiết hanh khô quá.”

Cố Thiên Tầm miễn cưỡng tin anh. “Anh đợi em một lát, em đi lấy nước.”

Cô đứng dậy, chạy lại bên chiếc xe, lấy một chai nước ra. Từ đằng xa có thể nhìn thấy Mộ Dạ Bạch nhắm mắt lại, ngửa cổ lên để máu mũi không chảy xuống nữa. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của anh trông trắng nhợt, mệt mỏi.

Cố Thiên Tầm cảm thấy rất đau lòng, từ từ bước lại gần, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh anh.

Cô đổ nước ra tờ giấy ăn, cẩn thận lau máu mũi cho anh. Cảm giác mát mát trên da khiến anh mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt cô nhìn anh đầy dịu dàng âu yếm như ánh trăng đọng lại dưới mặt nước hồ.

“Được rồi, anh lại gần đây, cúi đầu xuống.” Cô rụt tay lại, căn dặn.

Anh lập tức ngoan ngoãn làm theo lời cô, cúi đầu xuống. Cô đổ nước ra, nhệ nhàng lau: “Có lạnh không?”

“Không sao.”

Anh nói: “Hồi nhỏ mẹ anh cũng từng làm vậy.”

Lời nói vừa dứt, mặt Mộ Dạ Bạch trầm tối lại, động tác của Cố Thiên Tầm cũng chậm lại.

Bầu không khí bỗng chốc sượng sùng.

Rõ ràng là không ai muốn bầu không khí tối nay trở nên như vậy. “Hay là đi lên ngủ một lúc. Từ giờ đến lúc mặt trời mọc vẫn còn khá nhiều thời gian.”

“Vậy cũng được.” Cố Thiên Tầm gật đầu, vì nhìn anh trông rất mệt mỏi, cũng không muốn để anh ngồi dưới gió biển cả đêm như vậy được.

Kết quả...

Hai người lại trở về xe, cùng ngồi ở hàng ghế sau, tắt đèn, bật máy sưởi, ôm chặt nhau.

Không khí trong xe ấm áp và ấm cúng. Nhưng trái tim của cả hai lại đều chất chứa những nỗi buồn và chua chát không nói nên thành lời.

Đây là sự khác biệt.

................................

Trời còn chưa sáng Cố Thiên Tầm đã tỉnh rồi.

Nhìn mặt biển an nhiên tĩnh lặng, cô thở phào, quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt ngủ một cách an yên. Cánh tay anh vẫn luôn làm gối cho cô, sợ cô ngủ không yên giấc nên cả đêm chưa từng động đậy.

Bây giờ có lẽ cánh tay đó đã tê đi mất cảm giác rồi.

Cố Thiên Tầm khe khẽ rút người ra khỏi tay anh, nhưng khi cô vừa rời người khỏi thì cánh tay anh đã lập tức kéo cô lại.

Cô kinh ngạc ngẩng lên, nhìn thấy đôi mắt mơ màng của anh.

Anh tỉnh rồi?

“Em làm anh thức giấc rồi à?” Cô nhẹ giọng hỏi. Tham lam ngả người trở lại vào vòng tay anh.

“Không.” Cô vừa nhỏm dậy, anh đã tỉnh giấc rồi. “Mặt trời sắp mọc rồi.” Cố Thiên Tầm nhìn ra bên ngoài nhìn thấy một tia sáng vắt ngang qua bầu trời, nhưng vẫn chưa xua đi được màn đêm dày đặc.

Cô cười, ngồi thẳng dậy. “Chúng ta xuống xe thôi.”

Mộ Dạ Bạch khoác áo khoác lên cho cô, rồi lại khoác áo khoác của mình lên vai cô. Lần này anh làm vậy cô không từ chối nữa, cầm lấy hai vạt áo của anh liền chạy xuống xe.

Hai người đứng bên bãi cát, yên lặng ngắm nhìn bên kia biển.

Giống như có thần giao cách cảm, lần này, không ai nói với ai câu nào. Chỉ im lặng chờ đợi, im lặng chăm chú nhìn...

Vầng thái dương xuyên qua màn đêm, rọi xuống mặt biển khiến mặt biển xanh thẫm bỗng chốc như được khoác lên một lớp áo choàng màu vàng mỏng. Ánh sáng lấp lóa, mặt biển gợn sóng lăn tăn, thật là một khung cảnh tuyệt đẹp!

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hai người.

Khung cảnh trước mặt rõ ràng đẹp đến mức khiến người ta rung động nhưng cả hai người đều ngắm nhìn nó mà mắt ươn ướt.

Mộ Dạ Bạch bỗng nắm lấy tay cô. Cổ họng cô nghẹn lại, đột nhiên quay người, lao vào vòng tay anh. Mười đầu ngón tay đan vào nhau, siết chặt.

“Em xin lỗi, Dạ Bạch...” Cô nói, giọng nghẹn ngào.

Trong phút chốc, Mộ Dạ Bạch chỉ còn lại cảm giác đau khổ, lần này anh không còn ôm chặt cô hơn được nữa... mặc dù...

Anh không hề muốn buông tay cô.

Anh không thể tha thứ cho mẹ cô được, cũng giống như cô hận mẹ anh đến tận xương tủy. Phải gánh trên vai nỗi hận thù truyền kiếp như vậy, mỗi một bước đi lên phía trước của cả hai đều vô cùng nặng nề, mệt mỏi.

Đi cùng nhau đến hiện giờ...

Cuối cùng, không thể đi thêm một bước nào nữa...

“Anh hiểu...” mặc dù cô không nói tiếp nhưng anh đều hiểu cả. Anh thở nặng nhọc, như hạ quyết tâm, khó khăn mở lời: “Tạm thời chúng ta tạm xa nhau một thời gian, để cả hai có thể đỡ mệt mỏi hơn...”

Cô dựa vào vai anh, khóc đến kiệt quệ. Đến khi anh ôm chặt cô, cô bỗng đột nhiên né tránh.

Cô lùi lại một bước, nhìn anh qua màn nước mắt.

Tim anh đau nhói như bị dao đâm. Tay anh run lên, nắm chặt lại.

“Tạm biệt, Dạ Bạch.” Chỉ là một câu chào từ biệt, nhưng lại đau như vĩnh biệt.

Đúng vậy, dù là vĩnh biệt thì cô cũng không thể quên được người đàn ông này...

Nói xong, không đợi anh có bất cứ phản ứng gì, cô quay người vùng chạy. Ngọn gió sớm mai như lưỡi dao, cắt trên mặt, đau đớn đến tận tâm can.

Chiếc áo của anh khoác trên vai cô bị gió thổi rơi xuống đất, cô đơn bị bỏ lại, không ai đoái hoài...

Anh sững sờ đứng đó, sững sờ nhìn bóng người bé nhỏ trên cát, từng bước từng bước một rời ra mình, càng lúc càng trở nên nhỏ lại.

Cuối cùng...

Mờ dần rồi biến mất...

Đau như đứt từng khúc ruột, có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi. Mắt anh ướt nhòe, cúi đầu, mở lòng bàn tay ra...

Trong lòng bàn tay anh là chiếc nhẫn cỏ bốn lá nằm đó...

Anh tặng cho cô hạnh phúc, dũng cảm, tự tin và kiên cường, giờ phút này, cô đem tất cả trả lại cho anh...

Không còn lại một chút nào...

Cổ họng anh nghẹn đắng, anh nắm chặt chiếc nhẫn trong tay. Cô đem tất cả trả lại cho anh, đồng thời cũng lấy đi của anh tất cả...

Từ giờ trở đi...

Anh... cũng không thể hạnh phúc được nữa...

Ngực anh đau đớn như trái tim bị ai đó khoét một mảng.

Gió biển thổi vào, nỗi đau lạc lõng, trống rỗng...

........................................

Buổi sáng, Cận Vân vừa bước vào khách sạn liền nhìn thấy chiếc xe quen thuộc trong bãi đỗ xe ngoài trời, cô vốn không hề để tâm, cho đến khi nhìn thấy rõ người ngồi trên ghế lái, cô bỗng nín thở bàng hoàng.

Rảo bước đến bên.

Khi cô bước lại gần rồi Mộ Dạ Bạch mới nhận ra cô.

“Người chăm bệnh đã liên lạc được chưa?” Anh vừa hỏi vừa bước về phía cổng bên của khách sạn.

“Sáng nay sẽ đến bệnh viện ạ.” Cận Vân đi theo anh, khẽ hỏi: “Mộ tổng, anh không nên tự mình lái xe! Gọi điện cho tôi để tôi đi đón anh là được.”

“Có vấn đề gì sao?”

Cận Vân nhăn mặt, cảm thấy anh không coi trọng sức khỏe của mình chút nào, bèn nhắc nhỏ: “Mắt anh..

“Hiện giờ không phải vẫn ổn đấy sao?” Mộ Dạ Bạch ngắt lời cô.

“May mà buổi sáng xe cũng không đông lắm, nhưng lần sau đi anh vẫn nên gọi cho tôi thì hơn.” Cận Vân đi theo sau lưng anh.

Mộ Dạ Bạch hụt hẫng, cắn môi. Hiện giờ... anh không khác nào đã tàn phế một nửa...

Đến nay, ngay cả việc lái xe cũng trở nên khó khăn như vậy, sau này nếu mắt không còn nhìn thấy được nữa thì sẽ trở nên phiền phức đến thế nào...

Cận Vân thấy ánh mắt anh u ám, sợ anh trong lòng không vui nên lập tức giải thích: “Tôi chỉ là lo lắng cho anh thôi chứ không có ý gì khác.”

“Tôi biết.” Mộ Dạ Bạch nói. “Gọi điện thoại cho trợ lý Trần, bảo cậu ta đến phòng làm việc của tôi một lát.”

“Vâng.” Cận Vân đáp lời, rút điện thoại ra. Còn chưa kịp gọi điện cho trợ lý Trần thì điện thoại reo lên, cô nhìn màn hình rồi lại nhìn sang Mộ Dạ Bạch.

Mộ Dạ Bạch cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại trong tay cô, dãy số trên đó có phần mơ hồ, anh nhìn rất khó nhọc, cuối cùng anh quay mặt đi, khẽ hỏi: “Là ai?”

“Cố tiểu thư.”

Thiên Tầm?

Mộ Dạ Bạch đứng thẳng dậy, không nói gì. Cận Vân đưa điện thoại lên tai, không nói gì nhiều, chỉ toàn “vâng” vài tiếng, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.

Đợi đến khi Cận Vân cúp máy rồi, Mộ Dạ Bạch cũng không hề lên tiếng, chỉ quay sang nhìn cô như đợi lời báo cáo.

Cận Vân thở ra một tiếng: “Cố tiểu thư dặn tôi là mỗi ngày pha cho anh một cốc trà hoa cúc.”

Ánh mắt Mộ Dạ Bạch thoáng qua một tia trầm lắng, hơi thở nặng nề hơn.

Mặc dù anh không hề biểu hiện gì nhiều nhưng Cận Vân hiểu rõ trong lòng anh rất khó chịu. Phu nhân xảy ra chuyện như vậy, tình thế giữa anh và Cố tiểu thư thực sự khó có thể đi tiếp cùng nhau được.

Hiện giờ tình cảm giữa hai người đang đứng bên bờ vực thẳm, không, e rằng đã rơi xuống vực tan nát rồi.

“Cô ấy còn nói, buổi tối có chuyển phát nhanh, bảo tôi ký nhận.” Cận Vân nén lại cảm giác đáng tiếc cho bọn họ xuống, tiếp tục nói.

“Chuyển phát gì vậy?”

“Máy làm ẩm không khí, cô ấy nói anh bị nóng trong khá nghiêm trọng.” Cận Vân nhìn anh một cái, thấy ánh mắt anh dao động. Cô thở dài. “Anh chảy máu mũi trước mặt cô ấy rồi à?”

Mộ Dạ Bạch gật đầu, thần sắc càng trở nên u ám, cũng không nói thêm gì nữa. Cận Vân cũng không hỏi nhiều, cô chỉ gọi điện thoại cho Trần Anh Hào.

.................

Đến phòng của anh trong khách sạn, Cận Vân giúp anh chọn một bộ quần áo rồi về phòng thư ký của mình. Trần Anh Hào cũng rất nhanh sau đó đến phòng anh.

Mộ Dạ Bạch vừa đeo đồng hồ vừa hỏi: “Tập đoàn Cảnh Thị, trừ số cổ phần của nhà họ Cảnh ra thì 40% còn lại thu mua sao rồi?”

“Nắm trong lòng bàn tay, dần dần đã ký hết rồi ạ.” Trần Anh Hào nói. “Nhưng số cổ phần còn lại e rằng chỉ có thể ra tay ở chỗ Cảnh Dao. Và còn cả... trong tay Cố tiểu thư cũng có 10%.”

Động tác của Mộ Dạ Bạch khẽ khựng lại một lúc, anh trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi nói: “Những điều này không cần cậu lo lắng, cứ để tôi. Còn nữa...”

“Về vụ án của mẹ tôi, để luật sư theo sát. Hãy cho tôi một kết quả tốt nhất.”

Kết quả tốt nhất, đối với Cố Thiên Tầm mà nói, có lẽ lại là kết quả tàn khốc nhất...

...........................

Lúc Cố Thiên Tầm về đến nhà thì Thiên Hàn đã ngủ rồi. Cơn nghiện tái phát đêm qua dường như đã cướp hết toàn bộ sức lực của cậu.

Thiên Tầm nhẹ nhàng đắp chăn cho em, kiểm tra vết thương trên đùi của cậu, thấy đều ổn rồi mới đi ra ngoài gọi điện thoại cho người của trại cai nghiện.

“Chúng tôi đã xem thông tin mà cô gửi đến rồi, về loại độc trong người của cậu Cố có lẽ chi phí sẽ cao hơn rất nhiều.”

“Cụ thể là khoảng bao nhiêu ạ?”

“Một năm sẽ rơi vào khoảng 20 vạn (700 triệu). Nếu đóng một lúc cả ba năm thì sẽ là 55 vạn. (1 tỷ 800tr)

“Nhiều vậy sao?” Cố Thiên Tầm kinh ngạc. Không phải không có những trại cai nghiện rẻ hơn, nhưng loại hình trại cai nghiện bắt học viên lao động để giảm chi phí, cô sao có thể nhẫn tâm khiến Thiên Hàn phải chịu khổ chứ?

“Không thể giảm bớt được sao ạ?”

“Xin lỗi Cố tiểu thư, đây đã là thấp nhất rồi ạ. Bác sỹ ở chỗ chúng tôi đều là những chuyên gia có hơn 15 năm kinh nghiệm trở lên. Đối với tình hình của cậu Cố thì e rằng các nơi khác cũng không thể cho cậu ấy phác đồ điều trị tốt hơn đâu.”

“... Tôi hiểu rồi.” Cố Thiên Tầm thở dài: “Tôi sẽ nghĩ cách.”

Dập điện thoại xong, cô gục đầu ngồi trên sofa. Thật sự thì số tiền chi phí cho Thiên Hàn, nhà họ Mộ chắc chắn sẽ chi trà. Nhưng mọi chuyện giờ thành ra như vậy, cô không cách nào mở miệng được.

Đang bần thần suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Nằm ngoài dự liệu của cô, cuộc gọi này là của bà Trần Di.