Thực sự cô không chỉ lo lắng về tâm trạng của mẹ. Mà còn là vì...
Cô nghĩ đến bà Hạ Vân Thường thì mẹ cô sao lại không nghĩ đến được chứ?
Mộ Dạ Bạch tất nhiên không biết được những suy nghĩ này của cô nên sau một hồi trầm ngâm thì anh cũng gật đầu.
“Được, anh không đi lên. Nhưng nếu có chuyện gì thì phải gọi ngay cho anh nhé.” Anh nhìn cô với ánh mắt cho cô cảm giác tin tưởng có thể dựa vào.
“Em biết rồi.”
Cô gật đầu.
Anh vẫn không yên tâm, ra hiệu cho cô đi trước. Cố Thiên Tầm quay người bước đi một bước rồi đột ngột dừng lại.
Quay đầu lại nhìn anh trân trân, rồi hỏi: “Dạ Bạch, mẹ anh... biết chuyện chúng ta định kết hôn không?”
Mộ Dạ Bạch chưa từng nghi ngờ ẩn ý trong câu hỏi này của cô, chỉ lắc đầu, nói: “Trước khi chúng ta có thể thuận lợi lấy được đăng ký kết hôn, anh không muốn có bất cứ chuyện rắc rối nào ảnh hưởng đến chúng ta cả. Đợi tìm được em trai em, mình sẽ lập tức đến cục dân chính.”
“Vâng.” Cô gật đầu nhưng những nghi vấn trong lòng vẫn không hề vơi đi. Một người tính tình hiền lành, chất phác như Thiên Hàn, trừ bà Hạ Vân Thường ra thì còn ai có thể bắt cóc nó chứ?
Cô không dám nghĩ thêm nữa, dưới ánh nhìn lo lắng của Mộ Dạ Bạch, cô quay người bước vào thang máy. Cửa thang máy từ từ khép lại, ánh mắt của bọn họ cũng dần dần thu lại về một điểm.
Cho đến khi cửa thang máy hoàn toàn đóng lại, tách bọn họ ra thành hai thế giới...
Lòng cô bỗng trĩu nặng, những chua xót đau khổ đè nặng khiến cô cảm thấy không thở nổi.
Nếu Thiên Hàn bị bà ta bắt đi mà có mệnh hệ gì...
Cô nghĩ mình không thể phớt lờ tất cả, coi như không biết mà kết hôn với Mộ Dạ Bạch được.
Lúc cô chạy đến phòng bệnh thì ông Cảnh Thanh Phong cũng đang ở đó.
Tâm trạng bà Cố Vân La vô cùng bất ổn, ông Cảnh luôn ở bên cạnh động viên bà.
Vừa nhìn thấy cảnh sát sau lưng Cố Thiên Tầm, bà lập tức chạy lại, nắm lấy tay đối phương nói trong kích động: “Là bà ta, nhất định là bà ta! Trừ bà ta ra thì chẳng có ai có thể bắt cóc con trai tôi cả! Bà ta sớm đã muốn dồn nó vào chỗ chết rồi!”
“Bà hãy bình tĩnh đã. Bà nói “bà ta” ở đây là ai?” Viên cảnh sát kiên nhẫn hỏi.
Cố Thiên Tầm cắn môi, nghe mẹ nói: “Hạ Vân Thường! Chính là bà ta làm! Anh cảnh sát, anh nhất định phải cứu được con trai tôi, nếu chậm trễ... nó có thể sẽ chết trong tay bà ta mất”
“Hạ Vân Thường là ai? Bà nói những lời này có căn cứ gì không?”
“Mẹ của Mộ Dạ Bạch, tổng tài khách sạn Hoàn Vũ – Hạ Vân Thường.” Ông Cảnh Thanh Phong đáp lời. Nhắc đến cái tên đó, mắt ông chợt lộ ra những tia nhìn lúng túng.
“Mộ phu nhân?” Viên cảnh sát quay người lại nhìn Cố Thiên Tầm một cái rồi mới nói: “Tôi nghĩ trong chuyện này nhất định có hiểu lầm rồi. Người đưa con gái bà đến báo án chính là Mộ tổng. Nếu như chuyện này là do mẹ anh ta làm thì sao anh ta phải lo lắng gấp rút giúp báo án tìm con trai bà chứ. Tôi có thể nhìn ra được, anh ta cũng đang rất lo lắng.”
Cố Thiên Tầm giật thót, định ngăn người kia nói thêm nhưng đã không kịp nữa rồi.
Bà Cố Vân La nhìn cô, ánh mắt chứa đựng những cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Ánh mắt nặng nề đó khiến cô như ngộp thở.
“Thiên Hàn đã mất đi đôi chân rồi, mày còn có thể vô lo vô nghĩ mà ở bên nó được. Có phải mày muốn Thiên Hàn chết trong tay đám người đó rồi mày mới đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Mộ không?”
“Mẹ, con yêu anh ấy!” Cố Thiên Tầm không biết dũng khí từ đâu đến, cô thốt ra lời nói đã kìm nén trong lòng bất lâu nay.
“Con rất yêu, rất yêu anh ấy, là anh ấy đã cho con tình yêu mà con không có được, là anh ấy khiến con cảm thấy con sống trên đời này ít nhất cũng không còn đơn độc nữa.”
“Dưới thủ đoạn đê tiện tàn độc của Hạ Vân Thường thì tình yêu của hai người có thể kiên trì được bao lâu?”
“Con sẽ kiên trì đến khi không thể kiên trì được nữa! Có lẽ sẽ có một ngày, bọn con cảm thấy rất mệt mỏi, rất nặng nề, đến lúc đó có thể không chịu được tất cả mà buông tay nhau ra, nhưng đó không phải là bây giờ!” Cố Thiên Tầm như muốn dốc hết những tủi hờn và những uất ức trong lòng nói ra hết trong giờ phút này. Cô hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp: “Mẹ, mẹ cũng từng hết lòng yêu một người, mẹ nhất định hiểu rõ hơn ai hết những đau khổ và bất lực khi yêu sâu đậm mà không thể có được”
Mắt bà Cố Vân La khẽ động đậy, mặt biến sắc.
Ông Cảnh Thanh Phong đứng bên cạnh cũng bất giác nhìn sang bà với ánh mắt phức tạp.
Hiển nhiên rằng câu nói này cũng nói trúng vào tâm can ông.
Có ai chưa từng qua một lần tuổi trẻ? Có ai chưa từng bị tình yêu làm cho khổ sở?
“Tình yêu mà con dành cho Mộ Dạ Bạch không hề ít hơn tình yêu mà mẹ dành cho bác Mộ!” Cố Thiên Tầm mắt ngân ngấn nước nhìn bà trân trân, ánh mắt kiên định không do dự. “Từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng yêu con, con không thể ép mẹ phải yêu mình được. Con chỉ xin mẹ... đừng cướp đi quyền được yêu của con, cũng đừng phản đối tình yêu ít ỏi cuối cùng mà con có được nữa!”
Câu nói cuối cùng hơi nặng nề, âm thanh vang vọng lạ thường trong căn phòng bệnh.
“Chưa từng yêu con? Đây là đang trách móc mẹ sao?” Trong mắt bà Cố Vân La hiện lên tia nhìn đau khổ.
Là một người mẹ, chuyện đau lòng nhất là bị con gái mình chỉ trích “không yêu” – Điều đó không khác nào phủ nhận hoàn toàn tất cả những tình cảm của người làm mẹ.
Trên đời này có người mẹ nào lại không yêu con của mình chứ?
“Thiên Tầm, cháu trước nay là đứa hiểu chuyện, sao lại nói năng với mẹ như vậy hả?” Ông Cảnh Thanh Phong đứng bên cạnh lên tiếng, không khỏi xót xa thay cho bà.
Cố Thiên Tầm sụt sịt mũi.
Những lời này ngày thường cô nào dám nói ra chứ? Chỉ cần không nói ra thì cô vẫn có thể tự lừa dối bản thân rằng mình và Thiên Hàn đều được mẹ yêu thương như nhau, cô không phải đáng thương đến mức phải ăn mày tình cảm....
Không dám nghĩ thêm nữa, cô cúi mắt. “Con xin lỗi, mẹ nghỉ ngơi trước đi, con đưa cảnh sát đến gặp bác sĩ đã chứng kiến tình hình lúc đó. Nếu có tin tức của Thiên Hàn, con sẽ lập tức báo ngay cho mẹ.”
Vội vàng xin lỗi, vội vàng dặn dò mẹ rồi lại vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa lại, cảnh sát vẫn đang trong phòng lấy thông tin của vị bác sĩ, còn cô dựa trên bức tường lạnh toát, im lặng chờ đợi.
Đôi mắt cụp xuống như phủ một lớp sương mờ.
Khi Cố Thiên Tầm và cảnh sát đều đi khỏi rồi, bà Cố Vân La vẫn đứng thẫn thờ đờ đẫn tại đó, nước mắt ướt nhòa khuôn mặt.
“Vân La, bà đừng như vậy!” Ông Cảnh an ủi nói: “Phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra rồi, Thiên Hàn nhất định sẽ không sao đâu.”
Nước mắt bà rơi xuống càng lúc càng nhiều hơn, bà lẩm bẩm một mình. “Tôi là một người mẹ thất bại... tôi đã quá thất bại rồi...”
“Một đứa con trai, tôi không trông nom cẩn thận đã bị mất đi đôi chân, giờ không biết tung tích nơi đâu; một đứa con gái thì bị tôi bỏ lại cô nhi viện; còn một đứa con gái khác... thì lại hận tôi! Thanh Phong, ông đã nghe thấy nó nói gì chưa? Tôi chưa từng yêu thương nó!”
Bà Cố Vân La khóc rồi lại cười, cười trong chua chát, như tự giễu cợt chính mình. “Nếu tôi không yêu nó thì tôi sao phải bất chấp những lời đàm tiếu, lăng mạ của thiên hạ, bất chấp việc phải chịu đựng cơn ác mộng hàng đêm mà sinh ra nó! Giờ lại còn phải chịu những lời đay nghiến chỉ trích của nó, tôi thật là bà mẹ thất bại nhất trên đời này!”
Ông Cảnh ôm lấy vai bà, an ủi: “Bà đừng nói như vậy, trong mắt tôi, bà vô cùng vĩ đại! Bao nhiêu năm nay bà vì chúng nó mà chịu nhiều khổ sở như thế nào tôi đều biết rõ. Rồi sẽ có một ngày chúng nó sẽ hiểu ra thôi!”
Cảnh sát đã hỏi và lấy lời khai của bác sĩ và nhân viên trong bệnh viện một cách cặn kẽ rồi mới đi khỏi.
Cố Thiên Tầm đã tìm được hộ lý chăm sóc cho mẹ, nhưng với tình hình như hiện giờ thật sự cô không thể bỏ mặc, không quan tâm đến mẹ mình được.
Cô không đành lòng làm như vậy.
Người chăm bệnh bận rộn thu dọn phòng bệnh còn bà Cố Vân La nằm trên giường, không chợp mắt nổi. Cố Thiên Tầm dỗ dành hồi lâu nhưng tâm trạng bà vẫn lo lắng bất an như cũ.
Mộ Dạ Bạch gọi điện đến, tiếng chuông điện thoại bỗng chốc vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong phòng.
Cầm lấy điện thoại lên, tim Cố Thiên Tầm đập mạnh, bất giác nhìn sang bà Cố lúc này đang yếu nhọc ngồi trên giường.
Mi mắt bà khẽ động nhưng vẫn làm như không thấy ánh nhìn của cô. Cô đứng dậy, nói: “Mẹ, con đi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Không đợi bà nói gì, cô lập tức đi ra ngoài.
“Tình hình sao rồi?” Vừa áp điện thoại lên tai liền nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Mộ Dạ Bạch truyền đến.
Cô dựa vào tường, lơ đễnh nhìn xuống chân. “Em không biết... ai cũng đang rất lo lắng, giờ không biết phải bắt đầu từ đâu mới phải, đã hoảng loạn đến mức không suy nghĩ được gì nữa rồi. Giờ chỉ đành đợi tin tức từ phía cảnh sát thôi, mong là sẽ nhanh có tin tức.”
Mộ Dạ Bạch ngập ngừng một lúc rồi hỏi: “Vậy còn bà ấy? Ý anh hỏi là... mẹ em. Tình hình thế nào? Một mình em chăm sóc bà ấy rất mệt phải không?”
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hỏi thăm tình hình mẹ cô.
Cố Thiên Tầm biết đối với anh mà nói thì đó quả là một sự cố gắng lớn.
“Vẫn ổn ạ. Em đã mời một hộ lý đến chăm sóc bà nên cũng sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều.”
“Vậy thì tốt. Anh sẽ bảo phía cảnh sát theo dõi sát việc này, nếu có tin tức gì anh sẽ báo ngay cho em.”
“Vâng.” Cố Thiên Tầm gật đầu. Trước khi cuộc nói chuyện điện thoại giữa hai người kết thúc, Cố Thiên Tầm đã nảy ra ý định hỏi xin số điện thoại của bà Hạ Vân Thường. Nhưng lời nói đến miệng lại chẳng thể thốt ra, cô đành im lặng.
Cô không biết nên giải thích thế nào.
Hơn nữa cô hoàn toàn không có chứng cứ gì thì sao có thể nói chuyện này trước mặt anh được chứ? Nghe được những lời đó chắc chắn anh sẽ cho rằng đấy chỉ là những lời cáo buộc bôi nhọ bà!
Cuối cùng cô chỉ còn biết tìm một số điện thoại khác trong điện thoại, số điện thoại cô chưa gọi bao giờ.