Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 166: Lời yêu bình dị




Hạ Vân Thường đưa ánh mắt nhìn xa xăm, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt dần trở nên sắc lạnh: “Cố Vân La trước đây do bị hãm hiếp mới sinh ra cô ta. Cô nói xem, cô ta có thân phận gì?”

Tần Tư Lam kinh ngạc bịt chặt miệng, nhìn sang Hạ Vân Thường, tỏ vẻ không dám tin, “Cô nói … Cha của cô ta … là kẻ hiếp dâm?”

“Mẹ.” Hạ Vân Thường chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Mộ Dạ Bạch vọng ra từ trong phòng, anh bước tới gần, tiếng bước chân bình thản, giẫm lên màn đêm tối.

Hạ Vân Thường nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, bà quay người bình thản nói với Tần Tư Lam: “Cô về đi, hi vọng đám cưới sẽ được tổ chức đúng như nguyện vọng của cô.”

Hạ Vân Thường bình tĩnh như thể ban nãy chưa hề có chuyện động trời gì xảy ra.

Tần Tư Lam sau khi bị sốc liền lướt ánh mắt qua nhìn Mộ Dạ Bạch, sau đó cũng không ở lại thêm, cô phóng xe lao vào màn đêm tối.

Trên đường đi, đầu óc vẫn quay cuồng vì lời Hạ Vân Thường nói.Con của một kẻ hiếp dâm sao có thể so sánh được với cô? Tốt xấu thế nào cô cũng là người của nhà họ Mộ!

Hơn nữa, nếu như Trần Di biết được thân phận thấp hèn này của cô ta, nhất định sẽ không cho phép cô bén bảng tới cửa nhà họ Cảnh!

………

“Mẹ, mẹ đang nói chuyện gì vậy?”Mộ Dạ Bạch lo lắng nhìn sắc mặt của Hạ Vân Thường, sợ bà vì cảm xúc của Tần Tư Lam mà kích động.

Thế nhưng, Hạ Vân Thường bình tĩnh một cách kì lạ, trên mặt còn nở một nụ cười nhạt: “Mẹ và cô ta thì có thể nói chuyện gì chứ, chẳng phải những lời đó thôi sao. Được rồi, về phòng đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Vâng.” Mộ Dạ Bạch choàng cho bà chiếc áo khoác, sau đó quay đầu nhìn vào màn đêm, nơi có ánh đèn sau xe vừa dời đi, ánh nhìn sâu thẳm.

Anh không để ý tới Hạ Vân Thường đang quay người bước vào trong, ánh mắt đầy oán hận và thù hằn. Bà muốn để cho Cố Vân La nếm mùi chính hai đứa con gái mình đấu đá lẫn nhau.

………

Bước vào trong, Lão Phu Nhân vẫn đang ngồi trên ghế sofa.Mặt có chút kém sắc.

“Mẹ, không còn sớm nữa, sao mẹ còn chưa ngủ?”

“Sắp rồi.”Bà tuột cặp kính khỏi sống mũi, mệt mỏi day day trán.

Hạ Vân Thường quay đầu nhìn con trai: “Tiểu Bạch, chúng ta vào phòng đọc sách. Mẹ muốn nói chuyện với con, hôm nay con bỏ cả gia đình Thanh Uyển đi như vậy thật vô trách nhiệm. Bình thường mẹ không dạy con như vậy.”

Mộ Dạ Bạch biết rằng không thể trốn tránh, đang nghĩ xem nên làm thế nào mới phải.Lão Phu Nhân đột nhiên nói: “Vân Thường, con đi ngủ trước đi, để Dạ Bạch ở lại đây, ta có chuyện muốn nói với nó.”

“Mẹ, mẹ lại bênh nó rồi.”

“Lên lầu đi. Yên tâm, ta sẽ không nương tay với nó.” Lão Phu Nhân xua xua tay, ra điều bảo Hạ Vân Thường lên lầu. Chủ gia đình này đã ra lệnh, cho dù Hạ Vân Thường còn nhiều bất mãn cũng không tiện nói ra.”

………..

Hạ Vân Thường vừa đi, cả phòng khách chỉ còn lại hai người.Lão Phu Nhân chỉ về phía đối diện ghếsofa: “Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa, ta chóng mặt.”

“Có cần cháu gọi bác sĩ tới khám không?” Mộ Dạ Bạch nghe theo lời Lão Phu Nhân ngồi xuống đối diện.

“Không cần.”Lão Phu Nhân lắc đầu, đeo kính lên, nhìn anh mờ mờ qua cặp mắt kính, rồi thở dài, “Hôm nay ta gọi điện cho giáo sư Phong mới biết gần đây cháu không tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe.”

“Vâng.”Anh không phủ nhận.

“Tại sao? Cháu không chịu tích cực phối hợp, ngộ ngỡ lại xảy ra chuyện gì …”

“Bà đừng kích động.” Mộ Dạ Bạch đứng dậy ngồi sang phía bên cạnh, hai tay đặt lên bờ vai gầy guộc của bà, “Cháu vẫn đang uống thuốc, nếu có đau ở đâu, cháu sẽ đi tìm giáo sư Phong.”

“Phẫu thuật thì sao?Cháu nghĩ thế nào?”

“Vẫn chưa tới lúc cần phẫu thuật. Bà yên tâm, cháu sẽ cân nhắc. Bây giờ cháu vẫn đang đợi tin tức từ giáo sư Phong.”

Lão Phu Nhân nắm chặt lấy tay cháu trai, rất chặt. Mắt đỏ hoe.Bà lúc này giống như một người già bình thường, hoàn toàn không có vẻ sắc sảo, tinh anh như khi ở trên thương trường.

Mộ Dạ Bạch không biết phải an ủi bà thế nào, chỉ biết nắm chặt lại lấy tay bà.

Cho đến khi hơi thở trở về ổn định, Lão Phu Nhân mới nghẹn ngào nói: “Không cần biết thế nào, cháu phải tử tế cho bà. Mẹ cháu chỉ có mình cháu, bà … cũng chỉ yêu thương mình cháu, những thứ bên ngoài, suy cho cùng đều không quan trọng, không bằng cháu ở bên cạnh bà”.

“Cháu hiểu rồi”.

Mộ Dạ Bạch an ủi Lão Phu Nhân rất lâu, tới tận nửa đêm, sau khi đưa bà về phòng ngủ mới quay trở về phòng mình.

Nằm trên chiếc giường lớn, tim đập loạn nhịp, anh gối lên cánh tay nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nếu có cô ấy ở đây, bầu trời bên ngoài có lẽ sẽ không xám xịt đến vậy …

Thế giới lạnh lẽo, cô độc …

Đột nhiên, rất nhớ rất nhớ cô …

……..

Sáng sớm, những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng bệnh khiến Cố Thiên Cầm tỉnh giấc. Súc miệng qua loa rồi vội vã chạy xuống tầng mua đồ ăn sáng.

Thiên Hàn thích bánh rán sữa đậu, mẹ thì nên húp cháo thịt dành cho người bệnh.

Buổi sáng, người đi qua đi lại bệnh viện đông nghịt, Cố Thiên Tầm chen chúc trong đám đông. Nhìn những ánh nắng hắt trên hành lang bệnh viện, cô bỗng nhiên cảm thấy căng tràn sức sống.

Mặc dù đêm qua nằm ngủ bên cạnh thành giường, thế nhưng rất thoải mái, một đêm ngủ bù cho những cơn mất ngủ gần đây.

Không cần nghĩ cũng biết rõ nguyên do.

Trong lúc đánh răng, cô cố tình soi kĩ gương, những vết quầng thâm dưới mắt đã tan đi nhiều.

Chỉ là không biết … người nào đó, một mình ở nhà, tình hình thế nào …

Nghĩ đến anh, ánh mắt Cố Thiên Tầm bất giác trùng xuống. Bị người khác đẩy vào thang máy, toàn thân nhếch nhác thảm hại, suýt chút nữa bị kẹp vào tay, nhưng chút chuyện này cũng không mảy may cắt ngang dòng cảm xúc của cô.

Mua xong bữa sáng bước vào phòng, Cố Thiên Hàn đã tỉnh. Cậu hơi nhướn người dậy, đưa hai chân đã không còn cảm giác qua thành giường, rồi cúi xuống lấy xe lăn.

Cố Thiên Cầm đặt đồ ăn xuống, chạy vội qua. Cô nhanh chóng mở chiếc xe lăn, đỡ Thiên Hàn ngồi lên.

Trên gương mặt khôi ngô của Thiên Hàn đã lấm tấm mồ hôi.

Cố Thiên Tầm trong lòng vô cùng đau lòng, liền lấy tay áo lau mồ hôi cho Thiên Hàn, cô cúi người xuống, thở dài: “Thật không đành lòng để em ở đây, nhưng em ở nhà một mình, chị càng không yên tâm”.

Cố Thiên Hàn cười bất lực,: “Chị à, em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân mình, chị đừng lo lắng như vậy, em sẽ cảm thấy mình là gánh nặng vô dụng”.

Cô cốc đầu em trai “tách” một cái: “Nói xằng bậy! Chị coi em là gánh nặng khi nào?”.

Cố Thiên Hàn “ôi chao” cười một tiếng, cố ý phóng đạilên: “Đau. Ra tay mạnh thế, chị thật nhẫn tâm”.

“Để xem sau này em còn dám nói năng lung tung không”. Cô cố tình nghiêm mặt, giả vờ tỏ ra hung dữ lấy đồ ăn đưa cho em trai.

Cố Thiên Hàn cắn một miếng bánh rán: “Chị, chị mua đồ ăn sáng ở hàng khác à? Hàng này ăn ngon hơn hàng hôm qua”.

“Thế à? Vậy em ăn nhiều một chút, sau này chị đổi sang mua hàng này cho em”.

Cô vừa dứt lời, Cố Vân La cũng tỉnh giấc. Thiên Tầm lại quay sang chăm sóc Vân La, đỡ bà dậy ăn sáng.

“Mẹ, hôm nay mẹ dậy đi dạo nhé.Bác sĩ nói đi dạo cho khuây khỏa, tốt cho sức khỏe.Không chừng còn có thể sớm xuất viện”.

“Hôm nay em không phải đến công ty, em đi cùng mẹ”.Cố Thiên Hàn tình nguyện.

“Được, vậy hôm nay giao mẹ cho em”. Thiên Tầm lấy thìa múc cháo, cẩn thận bón cho Cố Thiên La: “Mẹ cẩn thận, coi chừng nóng”.

“Để mẹ tự ăn, con đi làm đi kẻo muộn”.Cố Thiên La đỡ lấy bát cháo.

Cố Thiên Tầm cầm lấy điện thoại xem giờ, quả là có chút vội, không thể chậm trễ hơn nữa. Vừa thu dọn đồ đạc thì điện thoại vang lên, cô giở ra xem, tay khẽ run rồi theo phản xạ nhìn sang Cố Vân La.

Cố Vân La đang húp cháo, không hề phát hiện ra vẻ bất thường của cô.

Trái tim cô vẫn đang loạn nhịp. Điện thoại vẫn reo, Thiên Tầm sợ mẹ sinh nghi, nín thở áp điện thoại vào tai nhấc máy.

“Alo, xin chào!Vâng, Tôi là Cố Thiên Tầm”.Cô giả vờ tỏ ra kính cẩn, giả vờ như đối phương là khách hàng.

Vì lo lắng, mi mắt giật liên tục không ngừng.

“Ngủ ngon không?”So với vẻ cẩn thận dè dặt của cô, giọng nói của Mộ Dạ Bạch vô cùng bình thản, ấm áp.

“Ừm. Tốt!”.

“Em xuống lầu đi, anh đứng ở cửa bệnh viện”.

“Hả?”

“Ăn sáng chưa? Có cần anh mua qua không?”.

“À. Không cần, không cần đâu”.Định thần lại, cô liền nói hai lần “không”. Cảm thấy ánh mắt hoài nghi của Cố Vân La lướt qua, toàn thân cứng đờ, ho một tiếng che đậy: “Vậy anh đợi chút, tôi đến công tin ngay bây giờ. Vâng được rồi, được rồi, vậy chúng ta gặp nhau rồi nói. Tạm biệt!”.

Không đợi đầu bên kia trả lời, cô đã vội vàng tắt máy.

Cố Vân La nhìn cô: “Có việc gấp à?”.

“Vâng.Khách hàng lớn vừa đến công ty, con phải qua đó gấp”.

“Việc ở đây con đừng lo, đi đi”.

Cố Thiên Tầm đẩy cửa bước ra, đúng lúc gặp Cảnh Thanh Phong bước vào.

“Bố, sao bố đến sớm vậy?”Cố Thiên Tầm dừng bước chào ông.

“Trước khi đi làm ghé qua một lát”. Cảnh Thanh Phong nhìn cô, rồi lại đưa ánh nhìn về phía Cố Vân La trên giường, sau đó đặt tấm thiệp mời đỏ vào tay Thiên Tầm: “Hai đứa nó đổi ngày kết hôn rồi, cũng sắp rồi”.

Cố Thiên Tầm lật ra xem, đập vào mắt là dòng chữ lớn “Tân lang: Cảnh Nam Kiêu”, “Tân nương: Tần Tư Lam”. Cô chỉ cười cười, nói: “Nếu có thời gian con nhất định sẽ tới”.

“Thiệp mời cưới?” Cố Vân La bị kích động nhẹ, đặt bát cháo xuống: “Thiên Tầm, mang qua đây cho mẹ xem”.

Cố Thiên Tầm cũng không nghĩ nhiều liền mang tấm thiệp mời tới. Vốn dĩ lo rằng bà sẽ vì chuyện cô và Cảnh Nam Kiêu trước đây mà không vui, đang nghĩ xem nên làm thế nào để an ủi không ngờ lại thấy bà cười.

Nụ cười đó xuất phát từ đáy lòng, gương mặt toát lên vẻ thanh thản mãn nguyện.“Kết hôn, ổn định là tốt.Tôi có thể yên tâm rồi”.

Cố Vân La nói như vậy đương nhiên là có nguyên do. Gần đây Cảnh Nam Kiêu thường xuyên lui tới chỗ bà, bà không phải không biết cậu chạy tới chạy lui như vậy vì ai.

Nghĩ tới Tần Tư Lam trong lòng lại canh cánh nỗi lo, nhưng không tiện nói ra.Hôm nay thiệp mời đưa tới, hôn lễ định ngày rồi, cũng xem như bà trút được gánh nặng.

Cố Thiên Tầm không nghĩ rằng mẹ lại phản ứng như vậy, nhưng chỉ cần bà vui, cô cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Vân La quay sang căn dặn: “Thiên Tầm, Nam Kiêu đã quyết định kết hôn cùng Tư Lam rồi, con đừng đảo lộn mọi thứ lên nhé”.

Đảo lộn?

“Mẹ, mẹ hiểu nhầm rồi”.Cô muốn giải thích.

“Mẹ biết, biết con không có tình cảm gì với cậu ta.Nhưng bây giờ cậu ta sắp thành người đã có vợ, hai đứa đừng qua lại thân thiết, tránh gây tổn thương cho Tư Lam”.

Một tiếng “ Tư Lam” hai tiếng “Tư Lam”, gọi rất thân mật. Hơn nữa, những lời này đều đứng về phía Tư Lam.

Cố Thiên Tầm vừa cảm thấy lạ lùng, vừa cảm thấy khó chịu.Cô mấp máy môi, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Thấy cô không lên tiếng, Cố Vân La liền nói thêm một câu: “Thiên Tầm, mẹ nói với con đó, đã nghe rõ chưa?”.

“…Con biết rồi”. Thiên Tầm gật đầu, trong lòng tự thấy tủi thân, chắc vì có lỗi trong chuyện sảy thai của Tư Lam lần trước nên mẹ mới như vậy!

Cảnh Thanh Phong từng nói chuyện với Cố Vân La nên bà đã biết thân phận của Tần Tư Lam. Nhìn vẻ xao động của bà, Cảnh Thanh Phong thở dài: “Thiệp mời này của bà. Hôm đó bà cũng tới nhé”.

Nghe thấy câu đó, ánh mắt u sầu của Cố Vân La bừng sáng: “Tôi có thể tới sao?”.

“Đương nhiên.Đây là thiệp mời của bà”.Cảnh Thanh Phong đặt một tấm thiệp khác lên tay Cố Vân La, sau đó nhìn sang Thiên Hàn bên cạnh, Thiên Hàn lịch sự đáp lại bằng một nụ cười. Cảnh Thanh Phong nói: “Hôm đó đưa cả Thiên Hàn theo, ba người cùng nhau đến”.

“Được, tôi nhất định sẽ đến”. Cố Vân La gật đầu lia lịa, tay xoa xoa bức ảnh trên tấm thiệp, cảm xúc phức tạp và xao động.

Cố Thiên Tầm chau nhẹ lông mày, nhìn bà rất lâu.

Dường như nhận thức được ánh mắt của cô, Cố Vân La gấp tấm thiệp, lấy lại cảm xúc rồi mới ngẩng đầu lên: “Còn đứng đây làm gì? Mau mau đi làm đi!”

“Vâng”. Cố Thiên Tầm vừa bước được một bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn mẹ: “Mẹ, mẹ thực sự muốn đến dự đám cưới của họ sao?”.

“Sao? Mẹ không được đi à?”.

“Không, con chỉ lo sức khỏe của mẹ không kham nổi”. Đám cưới của chồng cũ, không những bản thân mà còn mang theo cả gia đình đến, nghĩ thế nào cũng thấy có vẻ kì quặc.

Mẹ luôn tránh những trường hợp có mặt Trần Di, tránh gây ra hiểu lầm không đáng có, thế nhưng lần này lại không giống mọi khi.

“Không sao, con chẳng nói bác sĩ bảo mẹ có thời gian thì nên đi dạo đó sao? Được rồi, con đừng lo chuyện của mẹ, đi đến công ty đi”.

Cố Thiên Tầm không hỏi nhiều, kéo cửa phòng bệnh bước ra ngoài.

Trên đường đi, trong lòng nặng trĩu. Cho tới khi đến cửa bệnh viện, nhìn thấy chiếc xe Maybach đậu bên ngoài, cô mới sực tỉnh.

Hình bóng không thể quen thuộc hơn được nữa đã bước từ xe ra. Sợ bị phát hiện, cô không dám nán lại lâu, vội mở cửa trước bước vào xe.

Nhìn cô dáng vẻ lo ngay ngáy, Mộ Dạ Bạch chỉ cảm thấy đáng yêu.

Phì cười.

Sau khi ngồi vào trong xe, cô vẫn ngó đầu ra nhìn. Anh nhanh chóng đánh xe đi, rồi hỏi cô: “Đến công ty à?”.

“Vâng”.

Mộ Dạ Bạch khởi động xe, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên cạnh. Cô xoa xoa má: “Mặt em rửa không sạch à?”.

“Không, xem ra tinh thần em không tệ”. Một tay cầm vô-lăng, tay còn lại lặng lẽ nắm lấy tay cô. Anh siết chặt tay đầy tình cảm, rồi nói: “Quầng thâm mắt tan đi nhiều rồi. Hôm qua ngủ ngon lắm phải không?”.

“Vâng…” Sau khi được sưởi ấm, bàn tay lạnh cứng của cô trở nên rất ấm áp. “Anh thì sao? Ngủ thế nào?”.

Mắt anh nhìn thẳng về phía trước, hơi chau mày, lắc đầu: “Không ngủ được. 5 giờ mới chợp mắt”.

“Sao vậy, sao lại mất ngủ trầm trọng như vậy?”Một câu nói của anh khiến Cố Thiên Tầm lo tới nỗi nhíu chặt lông mày.

“Nghĩ một số chuyện”.

“Nghĩ gì mà phải nghĩ vào ban đêm?”.

Anh liếc mắt sang bình tĩnh nhìn cô, càng bình tĩnh hơn thở ra ba chữ “Nghĩ đến em”.

“……” Trái tim cô như loạn nhịp. Cô thấy anh có chút đáng ghét, không biết nói những lời ngọt ngào, thế nhưng, những lời này rất phù hợp với chất giọng trầm của anh, rõ ràng còn khiến người ta động lòng hơn cả lời đường mật.

Tâm trạng như vừa có làn gió xuân thổi qua. Cô cắn môi, không lên tiếng, chỉ quay sang nhìn cửa kính. Qua gương chiếu hậu, cô thấy rõ ánh mắt đang cười của mình.

Thế nhưng ….

Nụ cười này có thể duy trì được bao lâu?

Bản thân cô cũng hoàn toàn không chắc chắn.

“Em biết chuyện của Cảnh Nam Kiêu không?”Mộ Dạ Bạch đột nhiên mở lời, so với khi nãy, giọng nói lúc nãy trầm hơn rất nhiều.

“Anh nói chuyện kết hôn của Cảnh Nam Kiêu và Tần Tư Lam, anh cũng nhận được thiệp mời rồi à?”.

Anh đáp lại một tiếng nhẹ từ khoang mũi. Sau đó, lại quay sang nhìn cô, ánh mắt ấm áp xen vài phần nghiêm túc: “Sau này tránh xa anh ta ra một chút, tránh gây hiểu lầm”.

Anh nói ra câu này khiến Cố Thiên Tầm nghĩ tới lời căn dặn của mẹ buổi sáng, trong lòng bỗng thấy hậm hực.

Cô đáp lại mỉa mai: “Mọi người đều lo Tần Tư Lam sẽ buồn sao?”.