Tổng Tài, Ly Hôn Đi!

Chương 141: Ma lực của tình yêu




Ngày hôm sau.

Bên ngoài studio, một chiếc xe Maybach đỗ ngay gần cửa.

“Mộ Tổng, Cố Thiên Hàn chút nữa sẽ kí hợp đồng với công ty âm nhạc Lưu Thạch ở đây.”

Mộ Dạ Bạch đang ngồi đằng sau chỉ yên lặng một hồi, dường như đang có tâm sự, một lúc sau anh đẩy cửa bước ra. “Đợi tôi ở đây”.

“Vâng”. Trần Anh Hào đáp lời.

Mộ Dạ Bạch lịch thiệp chỉnh lại trang phục, bước những bước chậm rãi chuẩn bị lên trên.

Cũng là ở đó, một chiếc xe taxi phóng đến, vượt qua anh, dừng lại ở một vị trí không xa. Cửa xe mở ra, trước mắt anh xuất hiện một chiếc xe lăn dạng gấp được đẩy ra khỏi xe taxi bởi một đôi tay thon dài sạch sẽ.

Đây chắc chắn là đôi tay của một người làm nghệ thuật, dường như sinh ra là để lướt trên những phím đàn vậy.

Tài xế taxi cũng bước ra từ ghế lái, hướng về phía người ngồi trong xe nhẹ nhàng đưa tay như muốn giúp đỡ: “Nào, để tôi giúp cậu”.

“Cảm ơn ạ”. Đến giọng nói cũng vô cùng trong trẻo, khuôn mặt tươi cười từ từ xuất hiện, hệt như tia nắng ban mai xuyên qua những tầng mây. Cậu ta từ chối đối phương: “Thôi để tôi tự làm, tôi làm được mà”.

Nói xong cậu ta nhanh nhẹn mở chiếc xe lăn. Sau đó bám tay vào tay vịn của xe, dùng lực của cánh tay để nhấc thân mình lên, khó nhọc ngồi vào chiếc ghế.

Rõ ràng đây không phải là một việc dễ dàng với cậu ấy, còn chưa ngồi lên xe lăn trán đã lấm tấm mồ hôi, đến bắp tay cũng nổi hết cả những gân xanh.

Suýt nữa lực chống yếu ớt làm cậu ngã nhào, cũng may có người tài xế vẫn đứng bên cạnh nãy giờ đỡ cậu. Nét mặt có vẻ đỡ hơn rồi.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Mộ Dạ Bạch hơi chau mày, đến Trần Anh Hào cũng không khỏi toát mồ hôi hột.

Bóng Cố Thiên Hàn khuất dần vào phía trong tòa nhà công ty âm nhạc, lúc này Mộ Dạ Bạch mới định thần lại, vội vã đi theo.

Đi đến cửa, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng: “Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, đợi mẹ với”.

Anh hơi luống cuống, đôi tay buông thõng nắm chặt, không quay đầu lại.

“Xin lỗi bà, nếu không có thẻ nhân viên sẽ không được phép ra vào ạ!”. Cố Vân La bước đến cửa thì bị bảo vệ của công ty chặn lại.

“Tôi đến đưa chứng minh thư cho con trai tôi! Hôm nay nó sẽ kí hợp đồng với công ty này! Chứng minh thư nhất định phải có”. Cố Vân La có chút lo lắng. Lúc này đã không còn thấy bóng Cố Thiên Hàn đâu nữa.

“Xin lỗi, bà có thể gọi điện cho cậu ấy qua đây lấy”.

“Cũng được”. Cố Vân La lấy điện thoại, bấm bấm số, một lúc sau bà ủ rũ nói: “Điện thoại nó cũng tắt rồi”.

“Vậy tôi cũng không còn cách nào khác”. Bảo vệ nhất quyết từ chối không cho bà vào.

“Nếu không còn cách nào khác, để tôi mang vào giúp”. Ngay lúc Cố Vân La không biết phải làm thế nào thì có tiếng nói bỗng nhiên vang lên.

Cố Vân La chuyển ánh nhìn, chỉ liếc qua cũng khiến bà như sững người.

Người bên cạnh, bất luận là khí chất hay phong thái đều khiến bà ngay lập tức như mất hồn.

Quả là rất giống với một người nào đó trong kí ức.

“Bác không cần nữa sao?”. Mộ Dạ Bạch bình thản hỏi thêm một câu.

“Xin lỗi, là tôi hơi mất tập trung”. Cố Vân La định thần lại trả lời, thấy có lỗi vì mình hơi thất lễ. Bà đưa chứng mình thư cho anh: “Cậu giúp tôi như vậy thật không còn gì bằng, chiếc chứng minh thư của con trai tôi nhờ cậu vậy”.

“Chỉ là nhân tiện thôi”. Anh đưa tay cầm lấy tấm chứng minh thư, không xem xét gì nhiều, chỉ bước về phía hai người bảo vệ.

Cố Vân La như nhớ ra điều gì đó, nói vọng từ sau lưng anh: “À đúng rồi, không biết cậu tên gì?”.

Mộ Dạ Bạch không quay đầu lại, chỉ đưa ra tấm danh thiếp cho bảo vệ rồi nói: “Khách sạn Hoàn Vũ, Mộ Dạ Bạch”.

“Hóa ra là Mộ Tổng, xin mời vào, mời vào”. Vừa nghe thấy tên anh, hai người họ nào dám cản đường chứ? Thậm chí còn ngay lập tức cung kính nhường đường cho anh.

Thế nhưng….

Ngoài cửa, Cố Vân La càng như sững sờ, nhìn chằm chằm bóng dáng đó như không thể tin được.

Khách sạn Hoàn Vũ, Mộ Dạ Bạch?!

Đây chính là… Con trai của Trung Thiên và Hạ Vân Thường sao?

Trời ơi! Hóa ra bà đã nhờ anh đưa chứng minh thư cho con trai mình.

Cố Vân La như nhớ lại điều gì đó, toàn thân bỗng trở nên lạnh sởn gai ốc, điên cuồng như muốn xông vào: “Mộ Dạ Bạch, cậu đứng lại!”.

“Thưa bà, bà không thể vào được”. Bảo vệ ngăn Cố Vân La lại.

“Các người bỏ tay ra! Thả tôi ra”. Cho dù Cố Vân La có vùng vẫy thế nào, hai người bảo vệ vẫn không buông tay. Nước mắt bà bỗng nhiên trào ra, khuôn mặt mang nét sương gió hiện lên rõ vẻ tuyệt vọng: “Cậu đừng động vào con trai tôi! Mộ Dạ Bạch, nó đã đáng thương lắm rồi. Đứng động vào nó….”

Nghe những lời cầu xin cuối cùng của bà, bước chân Mộ Dạ Bạch như hơi dừng lại, đôi hàng lâu mày chau lại đăm chiêu, rồi anh lại ngay lập tức bước vào phía bên trong tòa nhà.

…..

Một lúc sau.

Mộ Dạ Bạch đưa tấm chứng minh thư cho nhân viên rồi chọn đi cửa bên cạnh. Anh không muốn gặp mặt người phụ nữ đó. Nếu không phải vì bà ta, gia đình anh đã không tan đàn sẻ nghé như vậy.

Kéo cánh cửa xe, anh khom người bước lên xe. Trần Anh Hào liếc nhìn anh từ gương chiếu hậu, hỏi anh: “Cậu ấy… có giống Tần tiểu thư không?”

Mộ Dạ Bạch hơi mím môi rồi trả lời: “Giống”.

Trần Anh Hào không nói gì thêm, lẳng lặng lái xe.

Mộ Dạ Bạch hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết là đang nghĩ gì. Một hồi sau anh mới chậm rãi mở lời: “Nếu một ngày nào đó tôi chết đi, nhà họ Mộ này sẽ rơi vào tay hai chị em họ. Lúc đó….”

Ánh mắt anh không còn nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt nhìn thẳng vào mắt Trần Anh Hào qua tấm gương phía trước rồi nói: “Anh và Cận Vân thay tôi chăm sóc cho mẹ tôi, đừng để bà ấy phải cô đơn….”

Trần Anh Hào hơi sững sờ.

Mộ Dạ Bạch lúc này không còn là một Tổng tài uy nghi cao quý của Hoàn Vũ nữa, mà hoàn toàn giống một người bình thường, cũng có những cô đơn trống trải và sự bất lực của riêng mình.

Trần Anh Hào cũng bối rồi không biết nên nói gì lúc này. Sau cùng, chỉ nói với giọng thương cảm: “Bệnh của Mộ Tổng không có vấn đề gì đâu, bây giờ chẳng phải y học cũng rất phát triển sao?”.

Mộ Dạ Bạch lảng sang chuyện khác, chỉ nói: “Tôi muốn gặp cô ấy, quay về khách sạn.”

“Cố tiểu thư sao?”. Trần Anh Hào nói: “Cố tiểu thư đã bị công ty Lam Điền điều sang dự án khác rồi. Gần đây Mộ Tổng bận việc của phu nhân nên tôi cũng không kịp báo cáo với anh”.

Mộ Dạ Bạch chau mày, ra lệnh: “Đến Lam Điền”.

………….

Công ty Lam Điền.

Cố Thiên Tầm nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Đây là của Cảnh Nam Kiêu để lại tối qua, cô không biết làm thế nào để trả lại anh. Có lẽ gửi đến công ty anh ta là tốt nhất.

Nghĩ đến đây cô liền gọi ngay cho người bên chuyển phát đến.

Vừa nhấc điện thoại thì nghe thấy lễ tân công ty gọi: “Thiên Tầm, có người tìm cô.”

Cô hồ nghi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một bà bầu bụng to vượt mặt hung hãn tiến về phía cô. Bên cạnh cô ta còn một người nữa – Cảnh Dao.

Nhìn thấy họ, tim Cố Thiên Tầm không ngừng đập thình thịch. Bất kì ai trong hai người họ xuất hiện đều không có chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa bây giờ lại là cùng lúc hai người. Cô đoán nhất định là có liên quan đến việc cô nghe điện thoại tối qua.

“Tìm tôi có việc gì?”. Cô đứng dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn họ: “Có việc gì, ra ngoài nói”.

“Sao lại phải ra ngoài, nói ở đây không được sao?”. Tần Tư Lam lạnh lùng nhìn cô. “Cô dám làm, thì cũng chẳng có gì phải ngại nói trước mặt mọi người cả”.

Nghĩa là có ý gì vậy chứ?

Cô ta rõ ràng là cái thứ cướp chồng người khác, có tư cách gì mà lớn tiếng với giọng điệu này chứ?

Còn chưa đợi Cố Thiên Tầm lên tiếng, Cảnh Dao liền ngay lập tức tiếp lời: “Hứ! Xem ra, cô ta không còn mặt mũi nào để mà nói ở đây! Suốt ngày chỉ biết giở thủ đoạn quyến hết người này đến người khác, thật đê tiện y như mẹ cô ta.”

Cố Thiên Tầm mặt hơn biến sắc, chuyển ánh nhìn về phía Cảnh Dao, ánh mắt lạnh lùng.

Ánh mắt đó khiến Cảnh Dao hơi sợ hãi, nhưng nghĩ mình có hai người nên lập tức thu vẻ nhát gan của mình lại.

Ngay sau đó lại lớn giọng huênh hoang: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi nói có gì sai sao? Mẹ cô nhiều năm như vậy rồi không kết hôn, lại sinh ra cô và em trai cô. Đến tuổi này rồi vẫn còn quyến rũ bố tôi. Không phải bây giờ cô được hưởng di truyền từ mẹ cô đấy chứ? Lúc có chồng thì đi quyến rũ đàn ông khác, bây giờ li hôn rồi lại quyến rũ anh trai tôi. Cố Thiên Tầm, sao cô lại có thể đê tiện như vậy được chứ?”

Ánh mắt của tất cả mọi người trong công ty đều dồn về phía họ.

Cố Thiên Tầm giận đến run người.

“Cô đi ra ngoài cho tôi!”. Cô không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, bước đến trước mặt họ, mỗi tay đẩy một người, không còn để tâm đến hình tượng của mình nữa: “Cút đi cho tôi, nhà họ Cảnh các người đừng ai xuất hiện trước mặt tôi một lần nào nữa! Tôi không muốn thấy các người. Còn thứ này…”

Cố Thiên Tầm quăng chiếc điện thoại của Cảnh Nam Kiêu vào tay Tần Tư Lam thật mạnh. “Tôi xin cô, cô liệu mà quản anh ta. Còn nữa, giúp tôi chuyển lời đến anh ta, cho dù cuộc sống hôn nhân sắp tới của anh ta có hạnh phúc hay không, đấy là việc của anh ta, đừng than khóc kể lể với tôi, tôi không phải chuyên gia tâm lí! Tôi cũng sẽ không bao giờ nghĩ lại đâu”.

Những lời của cô là có ý gì? Cảnh Nam Kiêu kể khổ trước mặt cô sao? Vậy, vị hôn thê đang mang thai này là thế nào chứ?

Sắc mặt Tần Tư Lam liên tục biến đổi, cuối cùng không thể ngăn được cơn giận dữ, định trút hết lên Thiên Tầm.

Cô dơ tay định tát Thiên Tầm. Cố Thiên Tầm nhanh hơn một bước túm lấy tay cô ta, cô quyết không để loại đàn bà này làm tổn thương mình thêm nữa.

“Cô bỏ tay ra”. Tần Tư Lam vùng vằng rút tay ra nhưng không được.

Càng như vậy, Tần Tư Lam càng như muốn phát điên lên, không biết dũng khí từ đâu ập đến, bàn tay loạng quạng sờ thấy bình hoa đặt trong góc, chẳng nghĩ ngợi gì, cô ta đập thẳng chiếc bình hoa vào đầu Thiên Tầm.

“Trời ơi”.

Tất cả mọi người đều hoảng hốt thốt lên.

Cơn đau dữ dội trên đỉnh đầu, mùi máu tanh xộc vào hơi thở, Cố Thiên Tầm bị choáng vài giây.

Ngay sau đó, bước chân cô lảo đảo, loạng choạng và vào người Tần Tư Lam khiên cô ta cũng không đứng vững.

Tần Tư Lam cũng vô cùng hoảng loạn vì hành động của mình, bị Thiên Tầm va phải nên cũng theo Thiên Tầm, ngã quỵ xuống dưới sàn, đập vào những mảnh sứ vỡ tóe tung.

“Trời ơi”. Lại là một tiếng kêu thất thanh. Tiếng hét lần này có phần kinh ngạc hơn, giọng điệu cũng cao hơn một chút.

Cố Thiên Tầm bị choáng nặng nhưng cũng có thể biết rất rõ máu ở dưới đất đang từ từ chảy ra.

Cô tưởng là mình bị chảy máu, nhưng chỉ bị vài mảnh sành cứa bị thương, chắc không đến nỗi chảy nhiều máu như vậy.

Sau đó…

Là tiếng kêu gào của Tần Tư Lam: “Đau….đau quá…”

Tiếp nữa….

“Cố Thiên Tầm, cô là đồ độc ác! Cô…. Cô nỡ ra tay với một đứa trẻ vô tội!”. Cảnh Dao hoảng loạn, lớn giọng chỉ trích Cố Thiên Tầm, rồi quỳ xuống: “Chị dâu, chị chịu khó một chút, em gọi xe cấp cứu tới ngay. Sẽ ổn ngay thôi…!”.

Giọng cô ta có chút run rẩy, Tần Tư Lam khóc lóc: “Cứu lấy con tôi… cứu lấy con tôi”.

Đứa bé..

Cố Thiên Tầm hoảng loạn, đầu óc trống rỗng.

Khắp nơi đều là cảnh tượng hỗn loạn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Một giọng nói trầm trầm bất ngờ xen vào.

Một ánh mắt sắc lạnh nhanh chóng quét qua tất cả, nhìn thấy vết máu loang lổ dưới sàn là rõ. Lại nhìn vết thương trên đầu Thiên Tầm, ánh mắt anh càng thêm lạnh đến sởn gai ốc.

“Sư huynh”. Cảnh Dao nhìn thấy anh, như vớ được chiếc phao cứu sinh: “chị dâu có lẽ xảy thai rồi, xin anh, đưa chị ấy đến bệnh viện!”.

Tần Tư Lam dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh, mắt ngấn lệ.

Đối với cô, Mộ Dạ Bạch như không có một chút đồng cảm nào. Thế nhưng, chuyện này không thể khoanh tay đứng nhìn được. Anh chỉ nhìn Trần Anh Hào, không nói gì, rồi bế bổng Cố Thiên Tầm lên.”

Trần Anh Hào tiến lên một bước, bế lấy Tần Tư Lam đang ngã trong vũng máu.

…….

Dựa vào lồng ngực ấm áp, Cố Thiên Tầm không nói bất cứ điều gì, chỉ thấy tủi thân lẳng lặng rơi nước mắt.

Trái tim Mộ Dạ Bạch như đang bị bóp chặt từng hồi khiến anh đau nhói.

Vết thương trên mặt cô vẫn chưa lành hẳn, hôm nay lại thêm một vết thương nữa trên trán.

Vô cùng chướng mắt.

“Đừng khóc, sẽ không sao đâu.”

“……”. Cô không nói gì, chỉ có thể gục mặt vào ngực anh, dường như đây là nơi cô có thể an tâm ẩn nấp.

“Anh sẽ kêu bác sĩ khoa sản tốt nhất trong bệnh viện xử lí, em đừng tự trách bản thân mình”. Cho dù cô không nói ra, nhưng Mộ Dạ Bạch cũng có thể hiểu được cô đang vô cùng áy náy, sợ hãi về việc vừa xảy ra, nhất là đứa bé.

“….Em không ngờ mọi việc lại thành ra thế này”. Giọng nói của Cố Thiên Tầm trở nên nghẹn ngào.

“Anh hiểu, không ai muốn chuyện này xảy ra! Ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều, em cũng bị thương, có đau không?”. Anh vừa bế cô chạy xuống tầng, vừa dỗ dành cô.

“….không đau”. Có anh ở đây, cô dù có bị thương thế nào cũng không thấy đau.

Chỉ là, dù sao đứa bé đó cũng vô tội.

“Nhắm mắt vào, thư giãn một chút, sắp đến bệnh viện rồi”.

Mộ Dạ Bạch dỗ dành cô như đang dỗ dành một đứa trẻ. Anh thấy ân hận, lẽ ra anh nên đến đây sớm hơn. Mấy ngày gần đây, cô liên tục bị thương, như vậy là quá đủ rồi.

Đằng sau…

Trần Anh Hào đang bế Tần Tư La, cô đau đớn hoảng hốt, nước mắt không ngừng rơi.

Cảnh Dao hoảng hốt theo sau, nhìn thấy Mộ Dạ Bạch đang bế Cố Thiên Tầm cẩn thận từng chút một, trong lòng cô ta không khỏi cảm thấy đố kị.

…..

Đến chỗ đỗ xe, Trần Anh Hào đặt Tần Tư Lam vào trong xe.

Cảnh Dao định lên cùng thị bị Mộ Dạ Bạch gọi lại: “Ngồi đằng trước”.

“Nhưng, em phải ngồi đây chăm sóc chị dâu”.

“Các người tự gọi xe đi”. Mộ Dạ Bạch tỏ thái độ lạnh lùng.

Cảnh Dao cắn chặt môi, cuối cùng cũng phải ngồi ghế lái phụ.

Mộ Dạ Bạch đặt Cố Thiên Tầm vào xe rồi ngồi xuống.

Phần đầu có lẽ bị trấn thương nghiêm trọng nên lúc này cô hơi mê man. Mộ Dạ Bạch đưa cánh tay để cô dựa vào lòng mình.

Như phát hiện ra chỗ dựa này, các ngón tay cô nắm lại, túm chặt lấy vạt áo anh.

Anh đưa bàn tay lạnh ngắt của cô ôm chặt vào tim.

“Anh nên đến sớm hơn…”. Anh hôn lên mái tóc của cô như thể không có ai ở xung quanh, ngón tay gạt nhẹ những sợi tóc vương trên trán, máu là làm cho tóc vương trên má cô thấm ướt, cả khuôn mặt như tái nhợt không còn giọt máu nào.

Ánh mắt anh lạnh lùng ra lệnh: “Trợ lí Trần, lái xe nhanh một chút”.

“Vâng”. Trần Anh Hào đạp mạnh ga, vượt đèn đỏ.

Cho dù anh có không ra lệnh, thì Trần Anh Hào cũng vẫn sẽ không dám chậm trễ. Tình cảnh của Tần Tư Lam đang ở bên cạnh vô cùng gay go.

Hơn nữa, Cảnh Dao đang nhìn chằm chằm hai người ôm nhau phía sau, ánh mắt như muốn bốc lửa.

Thứ ma lực của tình yêu này thật lớn đến mức đáng sợ.

Mộ Dạ Bạch tiếp cận Cố tiểu thư ban đầu rõ ràng là có mục đích, rõ ràng là vì cô là con của người đàn bà đó, thế nhưng….

Một người lí trí luôn đặt lên trên hết như anh, lại có lúc không thể khống chế được bản thân, từng chút từng chút một chìm đắm, không thể dứt ra được.

E là….

Sau này nếu nhất định bắt buộc phải dứt ra, thì lúc đó đến trái tim cũng coi như bị móc mất.