Qua cửa sổ, ngắm nhìn thành phố xa lạ này, Cố Thiên Tầm thấy trong lòng trống rỗng, giống như vừa mất đi một phần trái tim.
Cả thế giới yên ắng tới nỗi cảm giác như chỉ còn lại một mình cô, giống như tấm bèo trôi không nơi nương tựa, không biết rõ mục đích của bản thân là gì, chỉ có thể để mặc cho chiếc xe này đưa cô đi.
“ Cố tiểu thư, tới nơi rồi.”
Xe dừng tại một phân nhánh của khách sạn Hoàn Vũ. Những suy nghĩ mông lung của cô bị kéo trở lại.
“ Cảm ơn. “ Nhìn khách sạn, cô từ xe bước xuống. hành lý đã được lễ tân xếp lên xe đẩy.
Qua quầy tiếp đón, nhận thấy phong cách khách sạn khác hẳn với trụ sở chính Hoàn Vũ, trong long có chút thổn thức. Đây cũng là giang sơn của Mộ Dạ Bạch.
Chỉ là, ngay lúc này, anh ấy đang ở đâu?
Gió lạnh thổi qua, mang theo cái mát sau trận mưa, làm rối tóc cô.
“ Mời đi bên này, phòng của cô ở đây.” Lễ tân dẫn đường cho Cố Thiên Tầm.
Cố Thiên Tầm chầm chậm theo sau, do dự một lúc, không kiềm được liền hỏi:” Mộ Tổng … đã đến đây chưa? “
Không đợi lễ tân trả lời, vô tình ngước lên, chỉ thấy một bóng hình cao lớn đang bước về phía họ. Bên cạnh Mộ Dạ Bạch là Trần Anh Hào, còn người theo sau có lẽ là nhân viên quản lý cao cấp của khách sạn.
“ Cô nói tới Mộ Tổng đó sao? “
Lễ tân hỏi cô.
Ánh mắt loạn nhịp của cô còn đang lưu lại trên bóng hình anh, nghe lễ tân hỏi, cô giật mình trở về thực tại. “Anh ấy cũng ở đây sao? “
“ Phải. Cùng tầng với cô. “
“ … Ừm. Vậy chúng ta về phòng trước đi.” Cố Thiên Tầm vừa nói, vừa đi về hướng anh.
Khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, mỗi lúc một gần ….
Tim đập cũng mỗi lúc một nhanh. Tới nỗi như muốn nhảy vọt ra khỏi ngực.
Không dám nhìn thẳng nhưng, ánh mắt không ngừng hướng về phía anh. Cho dù chỉ là nhìn thoáng qua cũng có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng thờ ơ của anh.
Từ đầu tới cuối, anh đều xem như không nhìn thấy cô, thậm chí còn không nhìn cô lấy một lần.
Khoảnh khắc lướt qua như không ấy, cô giống như một luồng không khí không tồn tại, nét mặt anh ấy một chút cũng không thay đổi.
Trái lại, phía sau anh, Trần Anh Hào cười nhẹ chào cô.
Cô cười đáp lại, cố gắng để nụ cười không trở nên gượng gạo, đợi họ đi rồi, cô không thể mạnh mẽ thêm nữa.
Thì ra ….
Khi đau đớn nhất, đến cười, cũng trở nên khó khăn đến vậy…
“ Hụ hụ … “ Anh lại ho rồi.
Cố Thiên Tầm quay người lại, chỉ thấy bóng anh từ phía sau.
Hôm nay trời lạnh, anh vẫn chỉ mặc một chiếc áo sơ-mi.
Như vậy thì sao khỏi ốm được?
Cô nhíu nhẹ mày, trong lòng cô đầy những lo lắng.
……
“ Mộ Tổng, vừa rồi là Cố tiểu thư.” Trần Anh Hào nghĩ rằng anh không thấy Cố Thiên Tầm liền nhắc một câu.
“ …. Ừ.” Anh chỉ hừ một tiếng từ mũi, nét mặt càng trở nên nặng nề.
Trần Anh Hào lúc đó vẫn chưa hiểu. Tổng tài cố tình nhận lấy việc của Lam Tổng đến đây công tác, không phải vì Cố Thiên Tầm sao?
Sao bây giờ lại giống như hai người xa lạ thế này? Thật khó hiểu!
…….
Cố Thiên Tầm mang theo tâm trạng buồn bã trở về phòng. Thu dọn một chút, rồi dùng bữa trưa tại nhà ăn khách sạn, lúc này cảm giác đau đầu cuối cùng cũng dịu đi một chút.
Không biết Mộ Dạ Bạch lúc này thế nào rồi?
Giờ này, anh ấy đã ăn cơm chưa?
Đang suy nghĩ linh tinh, điện thoại bỗng đổ chuông. Là người chủ thầu công trình - ông Trần gọi tới, “ Cố tiểu thư, phiền cô qua công trường một chút, có vài chi tiết nhỏ trong bản thiết kế cần hỏi cô. “
“ Được, không vấn đề gì. Tôi lập tức qua đó.”
Cúp máy, Cố Thiên Tầm trở về phòng thay đồ, bỏ tất cả bản vẽ vào trong túi, dự định xuất phát. Tới cửa, chợt nhớ ra gì đó, liền quay trở lại, lấy bộ đồ thể thao anh đưa tối hôm đó từ trong va-li.
Tại sao lại tùy tiện mang bộ đồ này tới đây?
Lí do đến bản thân cô cũng không rõ. Có lẽ, đem theo bộ đồ của anh, cô sẽ không cảm thấy cô đơn …
………
Cố Thiên Tầm trong lúc gọi xe tới công trường, chợt nghĩ tới khung cảnh yên bình trước đây, giờ đã trở nên ồn ào hơn nhiều, công nhân đi đi về về, bận rộn. Tiếng người kèm theo tiếng bíp bíp còi xe, náo nhiệt biết bao.
“ Kỹ sư Cố, bên này. “ Chủ thầu Trần vừa nhìn thấy cô, lập tức vẫy tay. Cô vội leo lên. “ Tôi tới đây.”
“ Nào, đội cái này lên.” Chủ thầu Trần đưa cô chiếc mũ bảo hiểm, cô đội lên. Nhìn quanh một vòng, rồi hỏi:” Chỗ nào cần sửa?”
“ Trọng lực bể bơi, có lẽ phải tính toán lại. Chúng ta đều không để ý tới vấn đề đất xốp ở đây. Còn bên kia nữa …” Chủ thầu Trần dõng dạc nói những vẫn đề tồn tại, Cố Thiên Tầm gật đầu, chăm chú lắng nghe, lúc thì đưa ra ý kiến, lúc thì chau mày biểu thị sẽ giải quyết ngay.
……
“ Được rồi, tạm thời có tưng đây vấn đề. Cố tiểu thư, chúng ta nói tới khô miệng rồi, hay là vào phòng nghỉ ngơi một lát? Mộ Tổng chắc đang ở đó bàn bạc cùng kỹ sư công trình về khu vực trò chơi.” Chủ thầu Trần đề nghị.
“ Ừm. Cô đừng lo, Mộ Tổng của chúng ta rất dễ nói chuyện.” Chủ thầu Trần tưởng rằng mặt cô biến sắc vì lo sợ khi gặp sếp, vội cười động viên cô.
Cố Thiên Tầm cười, gật đầu. “ Được, vậy đi nghỉ một lúc.”
………………
Trong phòng nghỉ.
Mộ Dạ Bạch đang ngồi nói chuyện cùng một người đàn ông trẻ đeo kính, phía trước là một chiếc máy tính, hai người thỉnh thoảng lại chỉ vào máy khoa tay múa chân.
Cố Thiên Tầm bước vào cùng chủ thầu Trần, cô vô thức nhìn vào bóng hình ấy, nắm chặt hơn một chút bộ đồ trong tay.
“ Mộ Tổng.” Trong lúc cô còn đang thất thần, chủ thầu Trần lớn giọng gọi. Mộ Dạ Bạch ngước đầu lên, đưa ánh mắt về phía bọn họ.
Cô ngập ngừng, toàn thân cứng ngắc, bất động. Mím đôi môi đang khô cong, một lúc sau, cô mới nói theo sau: “Mộ Tổng.”
“ Vâng. “ Mộ Dạ Bạch gật nhẹ đầu, ánh mắt bình tĩnh, khiến khoảng cách giữa hai người họ trở nên tự nhiên. Ánh mắt của anh, chỉ dừng lại nơi Cố Thiên Tầm một giây, rồi nhìn sang chủ thầu Trần bên cạnh, “ Giải quyết thế nào rồi?”
“ Ngài yên tâm, rất thuận lợi. Mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết triệt để.” Chủ thầu Trần đáp.
“ Vâng. Ông vất vả rồi.”
Từ đầu tới cuối, Mộ Dạ Bạch chỉ nói chuyện cùng chủ thầu Trần, giọng nói nhẹ nhàng, không chút lắt léo. Cố Thiên Tầm đứng đó, giống như người thừa. Cuối cùng, cô ngồi lặng lẽ trong một góc phòng chờ.
Tại nơi cách xa anh nhất. Nén lại tất cả đau khổ, đưa ánh mắt nhìn ra ngoài giả vờ như không có gì xảy ra.
Chủ thầu Trần tới nói chuyện cùng cô, cô cố tỏ ra vui vẻ.
Cửa phòng nghỉ lại mở, lại một người phụ trách khác bước vào, chào hỏi Mộ Tổng trước, rồi tới thẳng chỗ hai người họ, cùng ngồi xuống.
“ Thì ra kỹ sư trưởng xinh đẹp quá, chúng ta đều lần đầu gặp nhau nhỉ!”
“ Anh quá khen.”
“ Tối nay có kế hoạch gì không? Hay là ở đây ăn cơm cùng mọi người, nếu còn vấn đề gì thì tiếp tục giải quyết.” Lập tức có người lên tiếng.
“ Như vậy được không?” Cố Thiên Tầm có chút do dự. Mọi người ở đây đều rất thoải mái, nói chuyện cũng rất dễ chịu, chỉ là … “ Tôi không làm phiền mọi người chứ?”
“ Chắc không phải kỹ sư Cố sợ rằng bị ban trai hiểu nhầm vì đi cùng nhiều đàn ông như vậy chứ? Nếu đúng là quấy nhiễu cô, thì chúng tôi đúng thật có lỗi.
Bạn trai?
Tim Cố Thiên Tầm thắt lại. Nhếch môi, không kiềm được đưa ánh mắt về phía Mộ Dạ Bạch, chỉ lắc đầu, “ Tôi không có bạn trai, cũng không ai hiểu lầm. “
Càng không ai để tâm rằng cô sẽ ra ngoài cùng ai ….
“Không có bạn trai? Xinh đẹp như vậy sao lại không có bạn trai? “ Lập tức có người thắc mắc.
Cố Thiên Tầm cười gượng.
Lại có người vui vẻ tiếp lời: “Đây có phải là cơ hội cho những người độc thân này không?”
Mọi người đều bật cười, Cố Thiên Tầm cũng cười đáp lại họ. Cuối cùng không từ chối được lời mời đầy nhiệt tình, liền nhận lời ăn cơm tối. Không biết rằng có phải bản thân ảo giác không nhưng luôn có cảm giác có ánh mắt sắc bén quét về phía cô. Chỉ là cô cũng không dám nhìn.
Sau khi quyết định xong, chủ thầu Trần quay đầu, đột nhiên hỏi:” Mộ Tổng, hay là tối nay cùng ăn cơm đi. Anh cùng kỹ sư Cố khó khăn lắm mới có dịp cùng tới đây.”
Cố Thiên Tầm hơi sững người, cùng mọi người nhìn về phía Mộ Dạ Bạch.
Chỉ nhìn thấy anh mấp máy môi lạnh lùng, không chút suy nghĩ, từ chối, “ Xin lỗi, tối nay còn có hẹn.”
Mọi người đều tiếc nuối, nhưng thật ra là thở phào nhẹ nhõm. Có lãnh đạo tới ăn cơm, sẽ phải nhìn trước ngó sau, chi bằng bọn họ vài người thoái mái cùng nhau.
…..
Mộ Dạ Bạch ngồi đó, chỉ nghe thấy tiếng cười nói phía xa, sắc mặt nặng nề đôi chút.
Đặc biệt là tiếng cười sảng khoái của cô cứ văng vẳng bên tai, khiến trong lòng anh nhóm lên một đốm lửa.
Mối quan hệ của hai người trở nên xa lạ thế này, có phải chỉ mình anh thấy bận tâm? Còn cô một chút cũng không để ý tới. Cô hiện giờ vẫn có thể cười đùa vui vẻ cùng những người đàn ông xung quanh, thậm chí không chút ảnh hưởng.
Là cô nhẫn tâm, hay là … vì mối quan hệ giữa họ đúng như những gì cô nói, qua rồi là hết?
“ Mộ Tổng, ý kiến tôi vừa đưa ra, ngài thấy thế nào?” kỹ sư công trình thấy anh mải suy nghĩ, sắc mặt u ám, bèn cẩn trọng hỏi lại.
“ Hả?” Anh giật mình, nhận ra nãy giờ mình không hề để tâm.
Tâm trí anh đều bị Cố Thiên Tầm làm cho rối bời. Chết tiệt!
“ Anh nói lại xem.”
……
Một hồi lâu.
Bước ra khỏi phòng nghỉ, đứng ở cửa, gió lạnh cuốn theo đất thổi phía cô, Cố Thiên Tầm theo phản xạ, lùi về sau một bước, dùng bản thiết kế che lấy mặt.
Nhưng …
Bất ngờ, cả người lùi thẳng vào thân hình vạm vỡ.
“ Xin lỗi.” Cô vội vàng xin lỗi, ngước đầu, định lùi ra.
Nhưng, bắt gặp vẻ khôi ngô ấy, cô bỗng sững lại.
Nhìn từ dưới lên trên, vẫn là những đường nét trên khuôn mặt ấy.
Anh đang giận sao?
Là ai đã trêu tức anh?
“ Nhìn đủ chưa?” Anh mở miệng, nói ra ba chữ lạnh lùng.
Cô lúng túng, lập tức thu lại ánh mắt. Sau đó, thấy đau ở cổ tay, bàn tay to khỏe của anh giữ chặt lấy cổ tay yếu ớt của cô.
Tim đập nhanh, cô chìm đắm trong hơi ấm lòng bàn tay ấy, xém chút nữa đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Nhưng…
Sau đó, lời nói cùng hành động của anh khiến tim cô như vỡ vụn.
“ Cố tiểu thư, vui lòng tránh đường. “Anh nói, đồng thời siết chặt lấy cổ tay cổ, đẩy ra khỏi ngực một cách dứt khoát.
Rất hiển nhiên … như thể cô đang chắn đường anh ….
Khuôn mặt cô trắng toát, toàn thân loạng choạng một bước, đứng dựa vào tường. Anh giằng vội tay, không chút lưu luyến.
Tiếp đó, lạnh lùng đi về phía trước.
Bóng dáng kiêu ngạo cùng vẻ lạnh lùng.
Cố Thiên Tầm ngây người đứng nguyên, chỉ thấy lạnh từ chân, từng chút từng chút chạy thẳng vào tim.
“ Mộ Tổng!” Cô đột nhiên thốt lên.
Muốn tỏ ra vẻ không quan tâm, nhưng, tiếng của cô lại khiến anh khựng lại.
“ Đây là quần áo của anh.” Cô lấy từ trong túi ra chiếc áo liền mũ, vốn là lo anh sẽ bị cảm lạnh, bởi vậy mới đem tới đây, muốn đưa anh mặc, nhưng, giờ đây …
Mộ Dạ Bạch chau mày, trừng mắt nhìn bộ đồ cô mang tới, cũng không đưa tay nhận.
“Cảm ơn anh lần trước đã cho tôi mượn đồ, bây giờ không cần nữa rồi.” Cô cố làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra. “ Tôi đã giặt sạch rồi, anh cầm lấy đi.”
Mộ Dạ Bạch túm lấy tay cô từ trong túi, siết mạnh, mỗi ngón tay đều nổi gân xanh. Sau cùng, chỉ lạnh nhạt đáp:” Một chiếc áo thôi, đối với tôi chẳng có ý nghĩa gì, vứt đi là được.”
Không có ý nghĩa gì …
Những từ này, suýt chút nữa đã khiến cô rơi lệ.
Cô lại cảm thấy vô cùng ý nghĩa, là vì trên chiếc áo này luôn phảng phất mùi của anh, bởi vậy, cô từ đầu tới cuối vẫn rất mê mẩn, cảm thấy ấm áp vô cùng ….
Thế nhưng, trong mắt anh đã biến thành vô nghĩa.
“Không cần biết có ý nghĩa hay không, vẫn mong anh nhận lấy. Vứt bỏ hay giữ lại tự anh quyết định. Tôi cũng không muốn giữ nó bên mình, sẽ gây ra những hiểu lầm không đáng. Còn bộ đồ tôi để lại hôm đó …”. Cô hít một hơi thật sâu, đặt chiếc áo vào tay anh, “nếu như vẫn còn, mong anh đưa lại cho tôi.”
Mộ Dạ Bạch cảm thấy hàng lông mày đang giật, chiếc áo vốn được gấp gọn gàng, trong chốc lát bị anh bóp chắt nhăn nhúm.
Mắt nhìn cô chằm chằm, mọi nỗi bực tức đều đang trỗi dậy. Cô khẽ thở, cười nhẹ: “Vậy tôi đi trước đây. Tạm biệt.”
Nói xong, như đón lấy cơn gió kia, cô tiến tới công trường. Cởi bỏ chiếc mũ bảo hộ, thả tóc tung bay theo gió.
Những sợi tóc này giống như những sợi dây thép, buộc lấy tim anh, chặt tới nỗi khiến anh khó thở.
“ Mộ Tổng, xe đã chuẩn bị xong.” Trần Anh Hào từ xa đi tới, bắt gặp vẻ u sầu của anh, có chút ngạc nhiên, “ Sao vậy? Chiếc áo này là …”
“ Mang vứt đi!.” Mộ Dạ Bạch cáu kỉnh vứt chiếc áo vào lòng Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào lật nhìn, nhận ra chiếc áo này là của Mộ Dạ Bạch. Nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, “ Vâng, tôi sẽ vứt ngay.”
Phía trước không xa là thùng rác, Trần Anh Hào bước nhanh. Đưa tay, chiếc áo chuẩn bị rơi xuống.
Mộ Dạ Bạch chau mày, như trúng tà, trong đầu không khỏi nghĩ tới cảnh cô trong nhà tắm tự tay giặt chiếc áo đó.
“ Đợi chút!” Hạ giọng gọi Trần Anh Hào. Anh mấp máy môi vài từ, tiến về phía Trần Anh Hào, giành lấy chiếc áo. Sau đó, bình tĩnh nói:” Đi thôi!.”
Ơ …
Trần Anh Hào có chút khó hiểu.
Rốt cục là có chuyện gì?
Một phút đã thay đổi suy nghĩ, lại còn vì một chiếc áo. Thật không hiểu nổi!
…….
Cố Thiên Tầm sau khi ăn tối cùng mọi người trở về khách sạn, trời đã muộn lắm rồi. Những vấn đề hôm nay, trong vòng hai ngày phải giải quyết hết.
“Cố tiểu thư.”
Vừa bước vào sảnh khách sạn, cô đã nghe thấy tiếng ai đó gọi, vừa đưa mắt nhìn đã nhận ra. Chính là kỹ sư công trình ngồi nói chuyện cùng Mộ Dạ Bạch trong phòng chờ hôm nay.
“ Có việc tìm tôi à?”
Người đó tiến tới phía cô, vẻ mặt gấp gáp:” Cố tiểu thư, đây là bản báo cáo hệ thống tôi làm gấp chiều nay, tất cả ý kiến sửa đổi đều viết bên trong. Mong cô Cố giúp đỡ, hôm nay nhất định phải giúp tôi đưa tới tay Mộ Tổng. Lẽ ra tôi phải ở đây chờ Mộ Tổng tới, nhưng nhà có chút chuyện, tôi phải về gấp.”
“Mộ Tổng vẫn chưa về khách sạn sao?”
“Vâng, chưa về.”
Cố Thiên Tầm thấy anh vô cùng lo lắng, liền nhận lấy bản báo cáo, “ Được rồi, để tôi giúp anh. Anh về trước đi.”
“Vậy mọi việc đều nhờ cô.” Người đó cảm ơn xong liền vội vàng quay người rời đi.
Cố Thiên Tầm hỏi lễ tân số phòng Mộ Dạ Bạch, về phòng tắm rửa rồi cầm bản báo cáo, đi tới phòng anh.
Nhấn chuông cửa, không ai trả lời.
Anh vẫn chưa về sao?
Cố Thiên Tầm có chút buồn ngủ. Cả ngày thấm mệt, lại cảm lạnh, còn uống thuốc, nên rất dễ buồn ngủ. Nhưng cô lo rằng nếu đi ngủ sẽ làm hỏng việc của người khác, đành tiếp tục cố gắng.
Đứng mỏi rồi, cô dựa vào lề cửa, khom người tiếp tục chờ đợi.
Không rõ đã đợi bao lâu....
Một bóng người xuất hiện ở hành lang khách sạn. Trần Anh Hào đi cùng anh phía sau.
Anh vẫy tay, “ Về nghỉ ngơi đi, không cần qua đây nữa.”
“ Vâng, anh cũng nghỉ ngơi sớm nhé.” Trần Anh Hào nói xong liền trở về phòng. Mộ Dạ Bạch không về phòng ngay, đứng lại hành lang, lấy ra bao thuốc.
Hôm nay, anh uống không ít.
Rượu là thứ khiến người ta dễ dàng quên đi những chuyện không vui. Nhưng, ở địa vị anh lúc này càng uống càng tỉnh. Cả bữa ăn, trong đầu đều quanh quẩn hình bóng của cô.
Cô ở đâu?
Cùng những người đàn ông đó ăn cơm có nhớ tới anh không?
Rít mạnh một hơi thuốc, tâm trạng sầu não càng nặng nề hơn, dập đầu thuốc, liếc nhìn ra xa, cô đang đứng trước cửa phòng, anh cuối cùng không bước tiếp, mà bước trở về phòng.
Khoảnh khắc đặt chân tới cửa, toàn thân sững lại, quên cả cà khóa phòng.
Lúc này ở cửa phòng, một thân hình đang khom khom.
Dưới ánh đèn mờ, cô giống như đứa trẻ không nhà. Đầu nghiêng một bên, dựa vào lề cửa. Hai mắt khép hờ, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Mộ Dạ Bạch nhìn xuống, giống như bị ảo giác, nhưng cô thực sự đang ở trước mắt anh, rõ từng hơi thở.
Anh cảm nhận rõ tiếng trống ngực.
Từng nhịp, từng nhịp, đặt biệt giữa đêm vắng thế này, càng rõ ràng hơn.
Từ từ cúi người xuống, tiếp cận cô. Khuôn mặt thanh tú, anh gạt nhẹ những sợi tóc đang dính trên má cô, từng nét trên khuôn mặt lộ ra trước mắt.
“ Dạ Bạch …” Cô bỗng thở nhẹ một tiếng, gọi tên anh. Giữa đêm, tiếng thì thâm giống như mồi lửa, thoáng chốc đốt cháy trái bom nặng trĩu trong lòng anh.
Rượu đã ngấm tới tận đỉnh đầu, chỉ nghe thấy tiếng “ Ư “ nhẹ, mọi kìm nén, phẫn nộ, nhớ nhung, trong khoảnh khắc này đều biến thành dục vọng. Ham muốn len lỏi vào từng tế bào trong cơ thể anh.